[Nguyên Cố] Xuyên Về Năm Thiên Tiên Hai Mươi Tuổi

Chương 3



03

Thời điểm trời mau sáng, Cố Thanh Bùi giật giật, như là bị nắng sớm quấy rầy giấc ngủ ngon, Nguyên Dương một đêm không ngủ, thấy động tác nhỏ của cậu lúc này, cười cười đưa tay tới kéo rèm cửa sổ lại kỹ càng, tay chân nhẹ nhàng xuống giường mặc quần áo, đi ngang qua phòng khách lộn xộn bên ngoài gọi thằng nhóc tóc vàng, cầm chìa khóa của Cố Thanh Bùi đi ra cửa. Tiểu khu này tuy rằng cũ kỹ, nhưng tốt xấu gì còn có chút hơi người, cách chợ cũng cận, Nguyên Dương đi mua chút nguyên liệu gia vị nấu ăn gần đây rồi lại gấp gáp trở về.

Thằng nhóc tóc vàng trông giống nhạc sĩ, nhưng lại chẳng có dáng vẻ chuyên nghiệp gì, mỗi nơi trong phòng khách đều ném bừa vài loại nhạc cụ, mì ly ăn xong rồi cũng vứt ở khắp nơi, khiến cho phòng khách vốn không lớn không có chỗ đặt chân, Nguyên Dương sợ tạo ra tiếng động quấy nhiếu đến Cố Thanh Bùi đang ngủ, liền rón rén đi vào phòng bếp, phòng bếp ngược lại không lộn xộn như thế, nơi nơi đều bụi bặm thoạt nhìn bình thường không có người hay dùng. Cố Thanh Bùi đi sớm về trễ, phỏng chừng ba bữa cơm đều ăn ở công ty hoặc là đã giải quyết trên đường rồi, tóc vàng càng không cần phải nói, có chỗ nào giống người sẽ xuống bếp chứ.

Nguyên Dương tìm thấy một cái nồi đã tích đầy bụi ra, rửa sạch hai lần mới đem đi nấu cháo, thả một vài khứa cá và tôm tươi sống, đều là những món Cố Thanh Bùi thích ăn, anh múc ra hai cái chén đã cho chút dầu vừng, bưng vào phòng đặt lên bàn, Cố Thanh Bùi còn đang ngủ. Nguyên Dương giơ tay lên nhìn đồng hồ một cái đã chín giờ, liền chồm người qua vỗ vỗ khuôn mặt của Cố Thanh Bùi gọi cậu dậy, anh còn chưa lên tiếng, Cố Thanh Bùi lại cau mũi một cái, đem chăn che trên mặt rồi xoay người qua không chịu đứng lên. Nguyên Dương dứt khoát ngồi ở bên giường, kéo chăn xuống hơn nửa cơ thể của cậu.

"Đã chín giờ rồi, đêm qua đã không ăn gì, ăn một chút đi rồi lại ngủ tiếp."

Lăn qua lăn lại như vậy một phen Cố Thanh Bùi cũng không ngủ được, dứt khoát ngồi dậy, cậu vừa mới tỉnh ngủ cũng chưa phản ứng kịp một loạt động tác mập mờ vừa rồi có hơi quá giới hạn, mà Nguyên Dương lại càng không nhận thức được điều này, đây đối với anh vốn chính là việc thường ngày, anh đưa tay kéo Cố Thanh Bùi dậy, thúc giục người đi rửa mặt.

"Tắm xong thì tới dùng cháo, ăn xong sẽ đưa thuốc cho cậu."

Cố Thanh Bùi ngồi ở bên giường vừa lấy lại tinh thần, lúc này mới biếng nhác đứng lên, cổ áo nửa mở, đôi mắt lim dim đi đến nhà vệ sinh, hoàn toàn không phát hiện ánh mắt mang tính xâm lược cực mạnh của Nguyên Dương. Cố Thanh Bùi tắm xong trở về ngồi trên ghế chuẩn bị ăn cháo, căn phòng nhỏ một phòng khách hai phòng ngủ này không có phòng ăn, hai người bọn họ một người ngồi ở ghế trên, một người ngồi ở trên giường, Cố Thanh Bùi tay trái bưng chén, tay phải đang định cầm thìa múc một muỗng cháo, nhưng cảm giác được vai không thể nhấc lên được, vì vậy liền buông thìa, định bụng trực tiếp cầm chén húp cháo, cháo này của Nguyên Dương nấu lâu, rất đặc, múc ra lâu như vậy cũng không nguội bớt, uống một hớp xuống phía dưới nóng hổi, may mà Cố Thanh Bùi chỉ nuốt xuống một ngụm cháo, Nguyên Dương vội vàng buông chén lấy cho cậu một ly nước lạnh.

"Cậu phải dùng muỗng mà ăn chứ, cháo này nóng đấy, đói như vậy thì dậy sớm một chút, gấp cái gì." Nguyên Dương quở trách cậu một hơi, một bên nói mãi còn một bên bóp cằm xem trong miệng cậu có phỏng ra bong bóng hay không.

"Không phải tôi vội ăn, vai đau không nhấc lên nổi." Cố Thanh Bùi bị phỏng không nhẹ, cằm còn bị Nguyên Dương nắm, hàm hàm hồ hồ nói một câu, lắc đầu đưa cằm thoát khỏi bàn tay Nguyên Dương, cũng không động vào chén cháo nữa, dự định để nguội bớt rồi ăn. Nguyên Dương lại bưng chén cháo lên múc một muỗng, thổi nguội rồi đưa tới bên miệng Cố Thanh Bùi.

"Không sao, tôi thấy không bị phỏng nổi bóng nước, bây giờ thổi nguội, có thể ăn." Anh không có dự định đưa muỗng cho Cố Thanh Bùi, một muỗng cháo liền đưa thẳng đến trước mặt Cố Thanh Bùi, Cố Thanh Bùi bỗng nhiên cũng có chút mất tự nhiên, rõ ràng đêm qua ngủ trên cùng một cái giường cũng không như thế, vậy mà chỉ một động tác này là có thể khiến cậu xấu hổ như thế, vẻ mặt Nguyên Dương lại rất tự nhiên, hình như việc đút cho một người trưởng thành ăn là chuyện rất bình thường, nhiều tâm tình trộn lẫn vào nhau, lại khiến Cố Thanh Bùi phì cười một tiếng.

"Sao... Sao thế? Cậu cười cái gì?" Tiếng cười này của Cố Thanh Bùi lại khiến Nguyên Dương ngây ngốc, muốn nói gì đó nhưng lại ngượng ngùng không biết nên phản ứng như nào, vẻ mặt này dường như anh đã làm chuyện ngu xuẩn gì, nào ngờ Cố Thanh Bùi lại lắc đầu, thành thật nói.

"Không có gì, chỉ là cảm thấy có chút xấu hổ, mẹ tôi nói tôi phải biết cầm đũa dể sau này sẽ không nhờ người khác đút cho ăn, anh làm thế này như tôi bị tàn phế vậy. Anh để lên bàn đi, tôi tự ăn." Cố Thanh Bùi vừa nói vừa dùng tay trái cầm muỗng ăn một miếng, Nguyên Dương chỉ cảm thấy bực mình, ngay cả khi anh không hòa hợp với Cố Thanh Bùi thì cũng phải cùng tần sóng não, tuy rằng anh không trông cậy vào khả năng nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Cố Thanh Bùi, lại không ngờ rằng Cố Thanh Bùi có thể bật cười phá hư trước bầu không khí của bữa sáng tình yêu này.

"Sao anh không ăn?" Cố Thanh Bùi thấy anh lại suy nghĩ không biết bay đến nơi nào, mới hỏi anh, một bên hỏi một bên cảm thán

"Mùi vị của cháo này cũng không tệ, mua ở đâu thế, tôi ở đây cũng đã mấy tháng, lại không biết mua cháo này ở đâu." Cháo này xem ra rất phù hợp với sở thích ăn uống của Cố Thanh Bùi, thấy cậu ăn vui vẻ như vậy, Nguyên Dương mới buông bỏ sự bất mãn khi nãy, hừ một tiếng chỉ chỉ bản thân rồi nói.

"Chỉ một nơi duy nhất, không có chi nhánh khác, cũng không thể mua được ở bên ngoài. Cậu ăn nhiều một chút, trong nồi vẫn còn." Dứt lời chính anh cũng cầm lấy một cái chén khác húp hai cái, không chỉ có mình Cố Thanh Bùi từ đêm qua đến giờ không ăn cái gì, anh một đêm bôn ba xuống đây, cũng chưa có cơm nước gì, lúc này cháo đi xuống bụng, mới cảm thấy đói. Cố Thanh Bùi ăn xong một chén này, tự mình múc thêm, lúc quay lại nhìn Nguyên Dương cúi đầu ăn, chỉ cảm thấy vành mắt xanh đen của anh sắp lọt vào trong chén, vừa ăn vừa hỏi anh.

"Tối hôm qua anh ngủ không ngon sao?" Cố Thanh Bùi cũng biết tình trạng của người này không được tốt lắm, Nguyên Dương thoạt nhìn là người sống an nhàn sung sướng, không thoải mái không ngủ ngon cũng hoàn toàn có thể lý giải, Nguyên Dương lại chần chờ một chút, nửa ngày mới trả lời cậu.

"Tôi... Tôi có hơi lại giường mà thôi." Anh không trả lời, Cố Thanh Bùi liền nhìn chằm chằm vào anh, cũng không thể nói tôi nhìn chằm chằm em cả đêm, ngay cả ngủ cũng không nỡ, anh suy nghĩ hồi lâu mới tìm ra một lý do sứt sẹo như thế, không nghĩ tới lại cho Cố Thanh Bùi cơ hội

"Vậy lát nữa anh ăn xong thì đi về nhà ngủ bù đi, tôi không có chuyện gì." Cố Thanh Bùi xoay xoay vai ý bảo bản thân gần như có thể hoạt động như bình thường, nhưng không ngờ Nguyên Dương đen mặt nhanh chóng nghĩ đến bộ dạng của tóc vàng vừa nhìn thấy đêm qua, anh đặt đũa xuống ở trong bóng tối phát ra động tĩnh rất lớn, vừa dựa vào đầu giường một chút, cố gắng giả vờ làm ra dáng vẻ như muốn nói với Cố Thanh Bùi —— cậu dám đuổi tôi đi thử xem.

Hôm qua quá muộn nên không từ chối được, lại thừa dịp Cố Thanh Bùi thái khốn chi nguy (gặp khó khăn đến giải nguy), dù thế nào cũng phải ở lại, ngày hôm nay lại thật sự không tìm được lý do thích hợp, còn không bằng thật sự để cho tóc vàng đánh anh một gậy mất trí nhớ, anh có thể triệt để ỷ lại vào Cố Thanh Bùi. Cố Thanh Bùi vẻ mặt vô tội nhìn anh, không hiểu nổi người này lại đang giận dỗi cái gì, từ chiều hôm qua đến bây giờ, số lượng trao đổi không hợp gần như không đếm xuể. Còn không chờ cậu nói, Nguyên Dương mở miệng trước.

"Tôi ở chỗ này như vậy khiến cậu khó chịu sao?" Nguyên Dương ngũ quan anh tuấn, diện mạo xuất chúng, nhưng dường nét góc cạnh rõ ràng trên gương mặt lại khiến cho thời điểm anh không vui có cảm giác đặc biệt áp bách, Cố Thanh Bùi vừa rồi còn đang nhìn anh, lúc này lại bị ánh mắt này của anh nhìn có chút trốn tránh.

"Không... Không có đâu, không phải anh nói ngủ không ngon sao? Anh cũng nên trở về nghỉ ngơi một chút đi." Biểu tình như bị phụ lòng của Nguyên Dương suýt chút nữa khiến cậu dâng lên nỗi hổ thẹn, nhưng cậu rõ ràng muốn tốt cho Nguyên Dương, thế nào lại biến thành lỗi của cậu rồi. Chợt nghe thấy ba chữ ngủ không ngon, Nguyên Dương hận không thể cắn dứt đầu lưỡi, âm thầm cắn răng nửa ngày, mới có dũng khí hỏi thẳng Cố Thanh Bùi

"Cánh tay này cậu cũng không nhấc lên được, buổi trưa ai nấu cơm cho cậu?"

"Tôi có thể đi ra ngoài anh, dưới lầu quán ăn nhỏ rất nhiều."

"Không được, quán cơm bên ngoài không vệ sinh!" Nổ lực nghiến răng nghiến lợi.

"Vậy tôi còn mấy ly mì, đối phó một chút cũng được." Cố Thanh Bùi như thật sự đang tìm kiếm phương pháp, một chút cũng không giống giả bộ.

"Vậy càng không được, cậu là bệnh nhân, sao có thể ăn mì tôm chẳng có chút dinh dưỡng nào được!" Nghiến răng nghiến lợi gấp bội.

"Vậy ——" còn không chờ Cố Thanh Bùi mở miệng, Nguyên Dương đột nhiên đứng lên, cầm bọc thuốc ngày hôm qua đi tới, một bên mở gói thuốc một bên nói.

"Tôi làm xong hai bữa cơm cho cậu rồi đi, hiện tại tới bôi thuốc trước." Lúc anh nói chuyện mặt không biểu tình, cũng không có nghiến răng nghiến lợi như vừa nãy, nhưng Cố Thanh Bùi rõ ràng cảm nhận được quanh người anh tản ra ánh sáng "Tôi không vui tôi không vui tôi không vui sẽ đánh cậu".

Vết thương của cậu ở sau lưng, nếu như vừa nãy Nguyên Dương đi, một mình cậu quả đúng là không làm được. Không muốn lại trêu chọc Nguyên Dương, cậu liền không nói nữa, trái lại đem áo cởi ra, cởi một bên tay áo, trong nháy mắt khi ngón tay Nguyên Dương chạm tới cậu, hai người đồng thời hít sâu một hơi, thật ra Cố Thanh Bùi rất sợ đau, cậu nhìn không thấy tình trạng ở phía sau, nhưng từ động tĩnh này của Nguyên Dương cũng có thể biết chắc là thảm không nỡ nhìn, cậu nghĩ vết thương này vốn không ở trên người Nguyên Dương, anh hít một ngụm khí lạnh hoàn nghiêm trọng hơn so với chính mình, nhưng thấy biểu tình trên mặt Nguyên Dương cậu liền nói không nên lời.

"Rất... Rất nghiêm trọng sao?"

"Ừ" Nguyên Dương không nói chuyện, chỉ ừ một tiếng, anh đổ thuốc ra lòng bàn tay rồi xoa đều tạo nhiệt, ấn lên vai Cố Thanh Bùi, từ đầu vai tới phía sau lưng cậu, vết thương dài gần 20cm như thế, Nguyên Dương nghĩ đến Cố Thanh Bùi mỗi một lần bị thương đều là bởi vì mình, liền hận không thể giết được chính mình, lúc trước là vì những bức ảnh kia, lần này lại là vì hành vi ngu ngốc tìm đường chết của anh.

Cố Thanh Bùi thấy anh không nói, vốn định quay đầu liếc mắt nhìn Nguyên Dương đến tột cùng là làm sao, mới vừa quay đầu lại đã bị đau nhức trên vai truyền tới làm cho run rẩy một cái, Nguyên Dương thấy cậu như vậy thì ngừng tay, hơi lại gần khẽ nói.

"Trên lưng có máu bầm, phải xoa bóp cho nó tan ra, tôi dùng chút lực, cậu nhịn một chút có được không?" Kể từ hôm qua quen biết Nguyên Dương, lần đầu tiên Cố Thanh Bùi nghe được anh nói chuyện ôn nhu như vậy, giọng nói kia như đang dỗ con nít, Cố Thanh Bùi cũng biết tản máu bầm có thể nhanh khỏi, vì vậy cắn răng gật đầu.

Nguyên Dương nhớ lại lúc anh ấn thắt lưng cho Cố Thanh Bùi, Cố Thanh Bùi vẫn luôn chê lực tay anh quá nhiều, mà nay phía sau lưng bị thương thành như vậy, như thế nào lại không đau, một bên cho xoa bóp một bên nhẹ giọng dỗ dành cậu.

"Nhịn một chút có được không? Đều tại tôi, nếu tôi không thần kinh chạy vào chỗ đó, cậu cũng sẽ không bị thương, đều tại tôi, xin lỗi, Cố Thanh Bùi, đều tại tôi." Lời sau cùng anh nói cũng mang theo chút run rẩy, dường như vết thương nằm ở trên người anh, anh không nỡ để Cố Thanh Bùi đau, chút vết thương nhỏ cũng không được, huống chi còn là bởi vì anh mà ra. Lúc anh nghe được Cố Thanh Bùi nhỏ giọng nói câu không có chuyện gì bỗng nhiên rất muốn ôm cậu, để khiến cậu không khó chịu nữa, nửa phần suy nghĩ kiều diễm cũng không có, trong mắt đâu đâu cũng hiện lên vết thương bầm đen trên vai kia.

Khó khăn bôi thuốc xong, Nguyên Dương thoạt nhìn héo rũ dường như còn khó chịu hơn cả cậu, anh để Cố Thanh Bùi nằm sấp trên giường, lấy một chiếc khăn nóng đắp lên chỗ đau.

"Cái này dủng để tan máu bầm, đừng lộn xộn, tôi đi nấu cơm cho cơm." Cố Thanh Bùi không nghĩ tới Nguyên Dương có thể chu đáo như thế, lúc cậu đến Bắc Kinh đi học, mọi việc đều phải dựa vào chính mình, cũng may mà bình thường quá tỉ mỉ, bệnh nặng hay bệnh vặt, chống đỡ mấy ngày cũng hết, mấy năm nay trừ ăn căn-tin trường học hay căn-tin công ty ra, sau khi đi ra ngoài thuê phòng cũng không ăn thức ăn làm sẵn, cậu nằm lỳ ở trên giường nhớ lại chuyện hai ngày qua, Nguyên Dương không cho cự tuyệt đi vào cuộc sống của cậu, nhưng cũng chưa gây ra rắc rồi gì, trái lại...

Còn chưa kịp nghĩ nhiều hơn, Cố Thanh Bùi nằm sắp đã ngủ rồi, có lẽ là ngày hôm qua ngủ quá muộn, hoặc là vết thương trên vai đau khiến cậu hao hết thể lực, mệt mỏi cực kỳ. Khi cậu tỉnh lại khăn mặt phía sau lưng vẫn còn nóng, nhìn thời gian đã qua nửa tiếng, hiển nhiên là Nguyên Dương đã đổi cái khác cho rồi, cậu dùng tay trái bỏ khăn mặt phủ thêm áo, chưa ra khỏi phòng ngủ đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức, Nguyên Dương cũng đúng lúc đến gọi cậu ra ăn.

"Dậy rồi? Lúc nãy ngủ đủ rồi, nhìn cậu ngủ ngon như vậy tôi cũng không gọi cậu, bữa trưa cũng đã làm xong một lúc lâu." Nguyên Dương xoay người đi vào phòng bếp bưng đồ ăn ra, Cố Thanh Bùi cũng vào theo, Nguyên Dương vội đẩy cậu quay lại.

"Cậu chờ ăn đàng hoàng là được, chỗ này không cần cậu đụng tay." Sau đó lục tục từ phòng bếp bưng ra bốn món rau một món canh, bày đầy cái bàn nhỏ kia trong phòng ngủ Cố Thanh Bùi. Cố Thanh Bùi nhìn dáng vẻ bận rộn của Nguyên Dương, vừa cười vừa nói:

"Anh đây là nàng tiên ốc đến báo ân sao?"

————————

# Nàng tiên ốc Nguyên Dương #

# Thẳng nam Cố Thanh Bùi #

————————

Chúc mọi người năm mới vui vẻ, cảm ơn mọi người vì đã chờ đợi sự nhây lười của mình T^T

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!