Nguyện Dâng Cho Nàng Cả Giang Sơn

Chương 2



7

Quân Khanh có hai bộ mặt.

Ban đêm dù có cuồng nhiệt và quyến rũ đến đâu, một khi mặc quần áo vào, sẽ lập tức trở về một bộ dáng lạnh lùng, cao khiết.

Ta ngồi ở trên giường.

“Đưa tay đây” chàng ấy nói.

Ta chậm rãi duỗi cánh tay ra, trên cổ tay có vết ngón tay rõ ràng. Chàng lau khoảng trống giữa mỗi ngón tay cho ta bằng một miếng vải mềm, ôn nhu nói: "Tay bên kia."

Sau khi lau sạch tay cho ta, chàng lại yêu cầu ta nhắm mắt lại. Mặt cũng bị lau qua mấy lần.

Ta để chàng giúp mình thay y phục, sau đó ngồi trên chiếc ghế gỗ nhìn chằm chằm vào hình bóng của mình trong chiếc gương đồng thô ráp.

Tâm hồn ta lúc này đã lên tới chín tầng mây rồi.

“Chưa tỉnh à?”

Quân Khanh lấy lược chải lại mái tóc dài của ta.

Hỏi rất hay.

Ta trả lời với vẻ mặt đờ đẫn: “Ta không ngủ được chút nào.”

Nói chính xác thì ta đã ngủ quên, nhưng vừa nhắm mắt lại, thậm chí còn không có thời gian để mơ, trời đã sáng rồi.

“Chỉ là một đêm mất ngủ thôi, với thể lực của nàng thì chẳng là gì cả.”

Chàng ấy mỉm cười như gió xuân đáp lại.

Nói khá hay đấy.

Ta có thể lực và sức mạnh rất tốt, điều này đã được chứng minh từ lâu rồi, chỉ là việc nằm trên giường đánh nhau cả đêm sao làm khó được ta, cho dù dùng tay đánh chếc kẻ địch ta còn làm được.

Ta chợt cau mày. Có điều gì đó chợt lóe lên trong tâm trí.

“Ta chải tóc làm nàng đau sao?” Chàng hỏi.

“Không,” ta ấn một ngón tay lên thái dương và cau mày nói: "Chỉ là... vừa rồi hình như ta nhớ ra điều gì đó... Rất mơ hồ, như thể ta đã nhìn thấy chiến trường và nghe thấy tiếng kèn hiệu lệnh."

"Ai da!"

Tôi che đầu, nhe răng: “Lần này đau thiệt nha.”

"Xin lỗi nàng," động tác của chàng ấy nhẹ nhàng hơn, giọng nói dịu dàng vô hại, "Nàng có nhớ ra điều gì sao? Nói cho ta nghe đi."

"Không có gì, ta chỉ là lơ đãng một chút thôi."

Ta nghiêng đầu tự nhủ: “Có lẽ trí nhớ của ta sắp được khôi phục rồi cũng nên. Nhắc mới nhớ, chúng ta đã mất trí nhớ lâu như vậy rồi. Chàng có nhớ được gì không?”

“Ta không có.” Chàng ấy lặng lẽ trả lời.

"Không nhớ cũng không sao đâu."

Ta nhìn hình bóng của chàng ấy trong gương rồi mỉm cười: “Quá khứ trước đây giống như là kiếp trước vậy. Tuy chúng ta chưa từng qua cầu Nại Hà hay uống canh Mạnh Bà nhưng chúng ta đã yêu nhau hai kiếp rồi. Tương lai, nếu có chuyện gì xảy ra… Ý ta là, Nếu như nhớ lại chuyện trước kia, chẳng phải chúng ta sẽ có ba kiếp tình duyên, trọn đời khó quên hay sao!”

Lời nói của ta khiến chàng ấy mỉm cười yếu ớt, nhẹ nhàng kéo tóc ta buộc thành một chùm.

Gọn gàng và mát mẻ.

Ta lắc lắc đầu, mái tóc đuôi ngựa dài quét qua ngang eo.

Quân Khanh nhìn ta trong gương, giữa hai lông mày đầy dịu dàng.

Ăn xong món cháo do chàng nấu, ta vác tấm vải lụa chất lên xe lừa.

Sau khi con đường chính thức vào thành được mở, cứ ba ngày lại có xe lừa từ làng vào thành.

Nếu nhà nào có đồ muốn bán hoặc muốn mua vật gì, tất cả đều có thể đi vào chuyến này.

Sau khi vận chuyển vải lụa xong, ta hét vào cửa: "Khanh Khanh, ta vào thành!"

"Nương tử."

Chàng chậm rãi bước ra ngoài, đưa cho ta một túi vải nhỏ: “Bên trong có bánh mì và giăm bông, đói thì lấy ra ăn. Nước sôi để nguội được gói trong ống tre, còn có khăn sạch ta cũng đã chuẩn bị cho nàng rồi.”

Ta vui vẻ cất nó đi.

“Về sớm nhé,” Chàng mỉm cười nhìn ta, “Ta ở nhà đợi nàng.”

“Được rồi!” Ta mỉm cười để lộ hàm răng trắng nhỏ nhắn.

Sau khi lên xe lừa, ta quay lại và vẫy tay liên tục.

Mãi cho đến khi không còn thấy bóng người, ta mới quay người lại và ngồi xuống.

"Cả đời ta chưa từng thấy cặp vợ chồng nào như hai người. Dính nhau như sam vậy."

Dì Triệu đi cùng xe che miệng cười: “Lần trước xuống núi thấy cháu mang theo rất nhiều hoa dại, là để tặng cho phu quân mình phải không?”

Ta gãi đầu, cười khúc khích.

Anh Lý đang lái xe chặc lưỡi nói: “Đàn ông ở nhà dệt vải, nấu ăn, phụ nữ đi săn và buôn bán…Mấy công việc bôn ba lộ mặt các cô đã làm hết rồi”

Những lời này vừa nói ra, ta và dì Triệu đều tỏ ra không vui.

Khác với ta, chồng dì Triệu hồi còn nhỏ bị thương, cụt một chân, hiện tại ở nhà làm thợ mộc, không thể đi xa được.

Ta thong thả mỉm cười, nói:

“Có thể ra mặt lộ diện làm ăn cũng là một loại bản lĩnh. Nói đến việc làm chủ gia, phụ nữ chúng ta có thể làm được, đàn ông dù có muốn cũng không có cơ hội”.

Dì Triệu không chút do dự nhượng bộ, lạnh lùng nói: “Làm chủ gia thì có là gì? Nếu Đại công chúa còn ở đây, sẽ là nữ tử ngồi trên cái long ỷ kia đó. "

Khi nghe nhắc tới từ “Đại công chúa ”, đầu ta chợt đau nhức.

Tai ta ù đi và câu nói “Đại công chúa, Đại công chúa” cứ vang lên.

"Nếu Đại công chúa thật sự có mệnh đế vương, nàng sẽ không bị luận tội, t.ử hình, điều này chỉ chứng tỏ phụ nữ không gánh nổi thiên hạ..."

"Ngươi đánh rắm! Chuyện của đại công chúa, kẻ gian thần tố cáo nàng sớm muộn gì cũng sẽ bị ông trời trừng phạt! Hơn nữa, không có Đại công chúa, thì còn có Tam công chúa, sớm muộn gì người cũng sẽ kế vị!"

"Phụ nữ tóc dài nhưng kiến thức ngắn. Ngươi có biết người nổi tiếng nhất đế đô hiện tại là Tứ hoàng tử không?"

"Tứ hoàng tử là cái gì? Tam công chúa cũng giống như đại công chúa, đều là dòng chính, tam công chúa còn được Hoắc tướng quân giúp đỡ."

“Vậy thì Tứ hoàng tử cũng có tể tướng ở bên cạnh. Tể tướng xuất thân từ danh môn thế gia, Hoắc tướng quân làm sao có thể so sánh được?”



"Quân gia phu nhân, nói cho ta biết, ngươi thích ai?

"Quân gia phu nhân! Quân gia phu nhân?"

Ta chợt tỉnh táo, ngơ ngác nói: “Cái gì?”

"Ngươi cho rằng người có thể kế vị là tam công chúa hay là tứ hoàng tử?"

Dì Triệu mở to mắt hỏi.

Ta nhẹ nhàng “À”, trước khi suy nghĩ quay trở lại, ta thì thầm: “Người kế vị nên là Đại công chúa…”

"Phốc!" Anh Lý bật cười

8

Ta rất quen thuộc với người bán vải trong thành.

"Phu quân nhà ngươi dệt vải quả là cao thủ, cảm giác cầm tấm lụa này tốt hơn nhiều so với những thợ dệt khác!" Chưởng quỹ không chút do dự khen ngợi.

Ta dương dương đắc ý: “Đúng vậy, Khanh Khanh nhà ta làm cái gì cũng rất giỏi, cực kỳ xuất sắc!”

Chưởng quỹ nhìn xunh quanh một chút thấy không có ai khác, liền thấp giọng nói: “Có thể nói cho ta biết làm thế nào phu quân nhà ngươi có thể dệt được tấm vải tốt như vậy không?”

Ta cười ha ha hai tiếng: "Không thể."

Chưởng quỹ thở dài.

Việc dệt vải tốt không chỉ phụ thuộc vào khung dệt do ta cùng Quân Khanh thiết kế, nó còn phụ thuộc vào việc nuôi tằm thật tốt, để nó kén tằm nhả tơ.

Về việc vì sao nuôi được tằm thật tốt, đó chính là công lao của ta.

Người bình thường chỉ có thể lấy được những chiếc lá rậm rạp ở phía dưới cùng của cây dâu, còn ta có thể dễ dàng lấy được những chiếc lá non mềm nhất ở ngọn cây.

Lần đầu tiên phát hiện ra mình có loại bản lĩnh này, ta đã hoảng sợ.

"Khanh Khanh, ta biết bay!"

Ta túm lấy ống tay áo dài của Quân Khanh, sắc mặt trắng bệch: "Vù vù, ta cứ thế liền bay lên!"

Khi đó, Quân Khanh đang học nấu ăn, mọi suy nghĩ đều chỉ có nước vo gạo cùng gạo.

So với sự hoảng loạn của ta, có thể nói là bình tĩnh lạnh nhạt.

“Biết bay thì làm sao?”

"...Bay! là bay! người! người có thể bay!" Ta trợn tròn mắt, "Ta, ta là người, nhưng ta biết bay!"

Sau khi chắc chắn rằng tỷ lệ nước đã ổn, chàng ấy bình tĩnh đậy nắp nồi rồi quay lại nhìn ta.

Ta lập tức ra hiệu bằng tay, bay lên bay lên - ta có thể bay nha!

Nghe xong chàng ấy lập tức không chút che giấu cười ha ha vài tiếng.

Chuyện này có gì buồn cười sao? Đây rõ ràng là một sự việc đáng sợ!

“Chàng không tin phải không?” Ta lập tức nói: “Đi, theo ta ra ngoài, ta bay cho chàng xem!”

“Không cần,” chàng ấy một tay giữ chặt ta, tay kia gỡ một chiếc lá dâu nhỏ trên đỉnh đầu ta rồi cười nói: “Nàng có thể bay, ta biết.”

"Cái đó--"

"Nếu bàn về khinh công, nàng là tuyệt đỉnh cao thủ.”

“Khinh công…” Ta lẩm bẩm, lại cau mày, sau một lúc lâu, vỗ tay một cái: “Ta hiểu rồi!”

“Hiểu cái gì?” Chàng hỏi.

Ta nghiêm túc nhìn chàng ấy: “Ta không phải nha đầu thô lỗ của chàng.”

Không có nha đầu thô lỗ nào lại biết bay.

"Kỳ thật, ta chính là hộ vệ ngầm của chàng!"

Đây chắc chắn chính là chân tướng.

"..." Chàng ấy chớp chắp mắt, sau đó thở dài, cuối cùng mỉm cười.

Tiếp nhận sự thật.

Ta cùng chàng căn bản không phải tiểu công gia nhà nào đó cùng nha đầu thô lỗ bỏ trốn sau đó tuẫn táng vì tình, mà là tiểu công gia cùng tiểu hộ vệ đồng sinh cộng tử.

“Đây là tiền lụa, còn lại hai mươi đồng tiền thừa.” Chưởng quỹ đưa ra một chùm tiền đồng.

“Vì sao lại cho thêm hai mươi văn?” Ta không hiểu.

"Đương nhiên là do lụa tốt, từ nay lụa của nhà ngươi, chỉ được bán cho ta, không thể bán cho người ngoài, hơn nữa..."

Chưởng quỹ cười nói: “Sắp vào đông rồi, trước đây ngươi bán không ít lông thú, chắc hẳn ngươi cũng có chút kỹ năng săn bắn. Ta nghe nói trong núi có cáo bạc, nếu bắt được một con, ngươi có thể mang tới cho ta không, giá cả dễ thương lượng.”

Cáo bạc...

Trước mắt ta sáng lên: “Nếu thật sự bắt được, trong tiệm có thể cắt may áo choàng sao?”

"Tất nhiên là có thể."

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, ta trả lại số tiền còn dư kia: “Vải lụa không cần phải trả thêm tiền. Còn lông chồn, có lẽ là phải làm phiền thêm”.

Quân Khanh thể chất yếu đuối.

Mỗi khi gặp trời mưa, đều liên tục ho không ngừng, sau đó sốt nhẹ liên tiếp trong nhiều ngày.

Mời đại phu đến xem.

Đại phu nói rằng chàng ấy trước kia sống tại nơi cực âm, thể chất bên trong sợ lạnh, sợ ẩm ướt, kinh mạch cũng so với người bình thường yếu ớt không ít.

Ta còn đang lo lắng không biết làm thế nào để chăm sóc chàng ấy vào mùa đông, nếu có áo lông chồn bên cạnh, có lẽ sẽ giúp ích được phần nào.

9.

Sau khi rời khỏi cửa hàng vải, ta chậm rãi đi dạo phố, suy nghĩ xem nên mua gì cho Khanh Khanh.

Ta đang lựa túi thơm trước một quầy hàng, bên tai bỗng nghe thấy dị động.

Họ mặc khôi giáp, chạy có trật tự, bước đi nặng nề đều nhịp.

Ta nhìn về phía cuối đường, thấy đám đông đang di chuyển xung quanh, nhưng không thấy gì bất thường.

Chỉ chốc lát sau, đám đông đột nhiên la hét chạy tán loạn, một hàng quân đang chạy chậm tới.

Tên cầm đầu không ngừng hô lớn:

"Quý nhân vào thành, người không phận sự, lui về hai bên!"

La hét suốt chặng đường, đem mọi người ngăn cách.

Ta đang lưỡng lự về hai chiếc túi, một chiếc xanh và một chiếc bạc, nên ta bước sang một bên và nhìn xuống tác phẩm thêu.

Đúng lúc này, một cỗ xa giá mạ vàng chậm rãi lái tới.

"Nhanh quỳ xuống!"

Chủ quán lôi kéo ta, cùng nhau quỳ xuống sau quầy hàng