Nguyện Dâng Cho Nàng Cả Giang Sơn

Chương 4



13

Những binh lính xông vào căn phòng tất cả đều lui ra ngoài, ngoại trừ Nhạc Đình Nguyên và Nhạc Xích Yến, hai người vốn đã mâu thuẫn bây giờ càng căm ghét nhau hơn.

Chiếc bàn vuông cũ và chiếc ghế đẩu gỗ trong nhà bây giờ đang được tiếp đón hai bờ mông cao quý nhất Đại Ân.

Bốn người tám mắt lặng lẽ nhìn nhau, cảnh tượng thật ngột ngạt.

Ta vốn là người thẳng thắn nên không chịu được bầu không khí này, xấu hổ đến mức phải chà chà bàn chân.

Nhưng ta vẫn đi chân trần nên móng chân bị cắm sâu vào gạch lát sàn...

Ta không có mặt mũi nào nhìn Nhạc Đình Nguyên, càng không muốn nhìn Nhạc Xích Yến, chỉ có thể liếc trộm Bùi Cảnh Nhận.

Thoạt nhìn, ta lập tức cau mày.

Ta và Bùi Cảnh Nhận gần như đứng dậy cùng một lúc.

Ta bước vội tới giá treo quần áo.

Hắn bước vội về phía giường.

Khi hắn quay lại, trên tay đang cầm một đôi giày vải, còn ta thì cầm một chiếc áo khoác.

Lúc này hai vị điện hạ đều có ánh mắt bối rối, nghi hoặc y như nhau.

Ta thô bạo ném quần áo lên người Bùi Cảnh Nhận, ngồi xuống, tức giận nói:

“Ngươi trẻ tuổi ốm yếu lại không chịu được lạnh như vậy, lỡ như chếc rồi, ta cũng không thể nói rõ.”

So với những ngụy biện của ta, Bùi Cảnh Nhận chỉ im lặng và đặt giày dưới chân ta.

Còn chưa kịp duỗi chân ra thì hắn đã giữ lấy mắt cá chân ta.

Ta theo bản năng co rúm lại.

Nhiệt độ cơ thể của hắn luôn rất thấp, lộ ra nửa người quá lâu, sợ là sẽ bị đóng băng mất.

Chỉ trong chớp mắt, hắn đã mang giày vào cho ta.

Bàn bị gõ mạnh hai lần, Nhạc Đình Nguyên nhìn thẳng vào hai người bọn ta:

"Vậy ngươi sở dĩ mất tích mấy tháng, là bởi vì bị mất trí nhớ, nhầm lẫn kết hôn?"

“Ta thực sự đã mất trí nhớ!” Ta lập tức bào chữa, hung hăng trừng mắt nhìn Bùi Cảnh Nhận: “Nhưng có người đang nói dối!”

"Ta nói dối khi nào?" Có người bình tĩnh hỏi.

"Ngươi còn kiếm cớ -- ta đã hỏi ngươi bao nhiêu lần, ngươi đã khôi phục trí nhớ chưa? Ngươi trả lời như thế nào? Ngươi trả lời, ngươi không có..."

"KHÔNG."

Có người đưa một ngón tay ra, gạt ngón tay của ta đang đặt gần ngay chóp mũi hắn, chậm rãi nói:

"Khi ta nói không, ý ta muốn nói là mình không bị mất trí nhớ chứ không phải là ta chưa khôi phục được trí nhớ như nàng nghĩ. Từ đầu đến cuối, ta chưa bao giờ thừa nhận mình bị mất trí nhớ."

Ta:"……"

Ký ức giống như một cuốn sách, bị ta lật đi lật lại nhiều lần.

Ồ.

Lần lượt từ đầu đến cuối.

Chỉ...chỉ là, hình như thực sự như vậy!

Cơn giận của ta nổi lên: “Sao ngươi dám âm mưu tính toán ta!”

“Không phải tính toán, chỉ là…” Hắn cong môi, “Chỉ là thói quen thôi.”

Hắn còn mặt mũi nói!

Nếu không phải lo lắng người ngoài ở đây, ta đã đập hắn rớt lên mái nhà rồi.

“Bùi tướng,” Nhạc Đình Nguyên cười nói, “Nghê Lạc là nhất phẩm tướng quân được chính phụ hoàng sắc phong, đồng thời là thủ lĩnh của 180.000 vạn binh sĩ ở biên giới phía Bắc, ngươi làm như vậy có phải là quá đáng không?”

Bùi Cảnh Nhận nhàn nhạt cười: “Ta cảm thấy không tệ, là ông trời ban nhân duyên.”

“Cuộc hôn nhân tốt hay xấu không phải là do ngươi quyết định.” Nhạc Xích Yến rất ít khi không đồng tình với Bùi Cảnh Nhận, bình tĩnh nói: “Hoắc tướng quân mất trí nhớ thì không nói đi, ngươi – mà ngươi lại hồ đồ như vậy, chuyện này nhất định không được, không tính. "

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong lịch sử hai người bọn họ lại ở cùng một phe như vậy.

Lý do không khó hiểu.

Trong hơn 300 năm kể từ khi thành lập Đại Ân, Gia tộc Bùi thị đã có tám vị gia chủ vào triều với tư cách thừa tướng, con cháu trong gia tộc cũng có rất nhiều người nắm giữ những chức vụ cao.

Mà ta xuất thân binh nghiệp thế gia, Tây Bắc Hoắc thị, thế hệ trấn thủ bắc cảnh, tay cầm quân quyền.

Trước đây ta ủng hộ tam công chúa, Bùi Cảnh Nhận ủng hộ tứ hoàng tử, song phương có một sự cân bằng mong manh.

Bây giờ ta và hắn kết hôn, sớm muộn gì hai thế lực cũng sẽ hội tụ.

Mặt khác, một khi Bệ hạ biết về cuộc hôn nhân của chúng ta, sự việc sẽ vượt quá tầm kiểm soát.

Đối với bệ hạ, tình huống tốt nhất là giữ nguyên hiện trạng.

Như vậy đối với bốn người bọn ta mới là tốt nhất, an toàn nhất.

Ta hiểu những đạo lý này, nhưng Bùi Cảnh Nhận thì không.

“Thần và Nghê Lạc, tam môi lục sính đều đầy đủ, thiên địa đã bái, sao lại không tính được?”

Bùi Cảnh Nhận nhìn chung quanh, ánh mắt rơi vào mặt ta: “Nàng có dám thừa nhận quan hệ phu thê của chúng ta hay không?”

14

Bị sáu con mắt nhìn chằm chằm, ta chỉ có cảm giác như bị sáu ngọn núi Thái Sơn đè ép.

Tình hình chính trị phức tạp, những xung đột và mối hận thù cũ giữa mỗi người đã kéo dài nhiều năm.

Và xa hơn nữa, tờ sớ vạch tội khiến cho ta phải phẫn uất và tức giận cho đến ngày nay…

“Thần và Bùi Cảnh Nhận——”

Trong ống tay áo rộng, ta siết chặt nắm đấm, cơ bắp kêu răng rắc: “Thần bị mất trí nhớ và mắc phải hiểu lầm với ngài ấy, hiện tại thần đã tỉnh táo…”

Ta nhắm mắt lại, rồi từ từ mở ra và nhìn hắn.

Ánh mắt chạm nhau và ta nói từng chữ: "Ta và ngài không liên quan gì đến nhau cả."

Xung quanh yên tĩnh, thậm chí không có tiếng hít thở.

Khi ta nói điều này, vốn cho rằng Bùi Cảnh Nhận sẽ tức giận, nhưng hắn không có.

Chỉ lặng lẽ nhìn ta một lúc.

Phảng phất muốn từ trên mặt ta xác định, tìm kiếm cái gì đó, nhưng cuối cùng không thu hoạch được gì.

Hắn cười một tiếng.

Sau đó, cứ cười liên tục mà không thể ngừng.

Bùi Cảnh Nhận, người luôn thanh lãnh cao ngạo, giờ lại cười như một kẻ đi.ên.

Vừa cười vừa lẩm bẩm: "Quả nhiên... Lẽ ra ta phải biết..."

"Cảnh Nhận." Nhạc Xích Yến cau mày nói.

Hắn không để ý đến Nhạc Xích Yến, cười hỏi ta: “Nhưng ta và nàng đã thề với trời đất, trao nhau thư đính hôn, vào phòng tân hôn, trở thành phu thê, nàng nói không tính, vậy nương tử của ta đâu? Nương tử của ta đâu? Nàng ấy đâu?"

Nghe vậy ta không chịu nổi nên đứng dậy sải bước ra cửa, lạnh lùng nói:

“Cứ coi như cô ấy đã chếc rồi.”

15

Đêm đó là đêm hè cuối cùng trước mùa thu.

Khi ta rời làng và trở về Đế đô, dường như ta không có gì khác thường cả.

Nhạc Đình Nguyên, người đi cùng ta, lại do dự và hỏi: "Những gì cô nói với Bùi Cảnh Nhận, là thực lòng sao?"

“Đương nhiên rồi.” Ta vẻ mặt thẳng thắn nói: “Người biết thần mà, thần chỉ trung thành với người, không muốn nói láo.”

"Nhưng bản cung thấy cô đối với Bùi Cảnh Nhận..."

Nhạc Đình Nguyên gãi đầu: “Ai nha, Nghê Lạc, ta thấy ngươi hình như đã động tâm với hắn.”

Cô ấy đã bỏ tự xưng, ta cũng không kính cẩn nữa, giật nút tua rua màu vàng tươi dưới thắt lưng của cô ấy và nói nhỏ:

"Ta sẽ không bao giờ quên lý do tại sao Đại tỷ tỷ lại chếc. Tam tỷ tỷ, giữa ta và hắn tuyệt đối không có cơ hội."

Khi Đại công chúa bị luận tội và kết án, cuối cùng khiến Bệ hạ hạ quyết tâm chính là bản tấu sớ vạch tội của Bùi gia.

Đó là con dao đã giếc Đại công chúa.

Bùi cảnh nhận, liền dựa vào bản sớ này, đổi lấy địa vị ngày hôm nay.

Ta cùng hắn có thù cũ.

Đời này kiếp này, vĩnh viễn không quyến lữ.

16

Có lẽ ta đã làm hắn mất hết mặt mũi.

Sau khi trở về Đế đô, việc đầu tiên hắn làm là để Hộ Bộ đè ép cắt mất 300.000 vạn lương quân nhu của ta.

Ngày kế tiếp vào triều.

Vừa bước vào cổng cung điện, ta đã nhìn thấy chiếc kiệu lớn tượng trưng cho thân phận của hắn

Ta xuống ngựa, hắn thì bước ra khỏi kiệu.

Tướng quân và tể tướng của Đại Ân.

"..."

Ta đứng đó, bất động.

Hắn bước đi chậm rãi, dừng lại cách đó không xa, khẽ gật đầu và bình tĩnh nói:

"Chào buổi sáng, Hoắc tướng."

“Chào…” Ta vô thức trả lời.

Nhưng hắn lại cứ vậy vượt qua ta và bỏ đi.

Nhìn bóng lưng hắn, ta nhận thấy rõ ràng vòng eo được thắt bằng chiếc thắt lưng bạc của hắn đã gầy đi rất nhiều.

Ta đã nghĩ mối quan hệ của chúng ta sẽ quay trở lại như trước đây.

Khi đó, dù có mặt đối mặt, ta cũng sẽ không khách sáo, hắn lại càng kiêu ngạo.

Không ngờ sau sự cố đó, mối quan hệ ăn miếng trả miếng trước đó đã không còn nữa.

Tại buổi thiết triều, quan văn một bên, quan võ một bên.

Về việc bị trừ 300.000 lượng vô cớ, ta kịch liệt phản đối nhưng Hộ bộ thượng thư lại nhiều lần phản bác.

Những năm gần đây lão hoàng đế sức khỏe kém, chỉ nghe chúng ta cãi nhau mười lăm phút đã mất kiên nhẫn.

"Bùi Khanh, khanh có muốn nói gì về vấn đề mở rộng quân bị mà Hoắc tướng yêu cầu hay không?"

Ta là người tranh cãi với Hộ bộ thượng thư, còn Bùi Cảnh Nhận làm như không liên quan, không nói một lời.

Nhưng ta biết rằng Hộ bộ thượng thư cũng nhìn sắc mặt hắn mà làm việc.

Tưởng chừng Bùi Cảnh Nhận sẽ tranh luận với ta vài hiệp như trước, không ngờ hắn chỉ lẩm bẩm nói: “Sự ổn định của phương Bắc có liên quan đến sự ổn định của Đại Ân, Hoắc tướng yêu cầu bành trướng cũng được.”

Lời này vừa nói ra, Nhạc Xích Yến bên cạnh đột nhiên nhìn hắn.

"Chỉ là."

Quả nhiên còn có câu dưới.

Bùi Cảnh Nhận bình tĩnh nói: “Kể từ đầu năm nay, khu vực phía nam sông Dương Tử thường xuyên bị hải tặc xâm phạm. Bộ Nội vụ đã phân bổ 150.000 lượng để chiêu mộ quân đội ở phía nam sông Dương Tử, vì vậy hiện tại Không thể đáp ứng được 300.000 lượng mà Hoắc tướng quân yêu cầu. Thần nghĩ chúng ta có thể phân bổ 150.000 lượng trước, 10.000 lượng sẽ được cấp cho Bắc Vực, sau khi thu hoạch mùa thu sẽ xem xét phân bổ số quân lương còn lại."

Phương pháp đưa một nửa chiếc bánh trước rồi rút nửa chiếc bánh còn lại của Bùi Cảnh Nhận rõ ràng rất hiệu quả.

Vị hoàng đế già ra vẻ ân cần hỏi ta có đồng ý hay không.

Sau khi trao đổi ánh mắt với Nhạc Đình Nguyên, ta quả quyết tạ ơn.

Lúc ra khỏi triều, ta nhìn thấy Bùi Cảnh Nhận ngồi lên kiệu, không chút suy nghĩ, bỏ ngựa đi theo.

Hắn đi đến dinh thự của Tứ hoàng tử.

Ta lặng lẽ nằm xuống và nhấc một miếng ngói thư phòng lên.

Trong phòng, Tứ hoàng tử đi tới đi lui, vài lần sau mới dừng lại trước mặt Bùi Cảnh Nhận.

"Sáng nay sao ngươi lại đồng ý phân bổ kinh phí quân sự? Không thấy Hoắc Nghê Lạc muốn mở rộng trang bị quân sự và tăng cường sức mạnh cho Nhạc Đình Nguyên sao?"

Bùi Cảnh Nhận cầm chén, chậm rãi mở nắp trà ra: "Đương nhiên là có thể nhìn thấy."

“Ta nhìn ra được, ngươi vẫn là——có phải là vì Hoắc Nghê Lạc... ngươi muốn vì nàng mà phản bội ta?”

Bùi Cảnh Nhận còn chưa kịp mở miệng, Nhạc Xích Yến đã nghiến răng nghiến lợi nói: "Là kẻ phản bội, đánh mất đi lòng tin của mọi người, cho dù ngươi có quay qua đầu quân với Nhạc Đình Nguyên, nàng ta cũng sẽ không dám sử dụng ngươi! Hơn nữa, đừng quên rằng Đại công chúa vì ngươi mà chếc, nàng là em gái ruột của Đại công chúa, nàng hận ngươi... Hơn nữa, ngươi và ta là anh em họ!”