Nguyên Huyết

Chương 106: Hai người tuyết



Đêm qua, trời đổ xuống một trận tuyết dày, buổi sáng thức dậy, tuyết phủ trắng xóa, thiên địa bạc trắng.

Tịch Ca tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học.

Hắn đánh cái ngáp, mở to mắt, từ trên giường ngồi dậy còn thuận tay vén tấm chắn cửa sổ bên giường, một mảng tuyết trắng mang theo ánh sáng lóa mắt bắn vào trong, chiếu rọi cả căn phòng.

Rhein bên cạnh cũng đã tỉnh.

Cậu còn chưa kịp chống khuỷu tay ngồi dậy, ngón tay của Tịch Ca đã hết sức tự nhiên chạm vào cổ cậu.

Tịch Ca vén những sợi tóc nghịch ngợm quấn quanh cổ Rhine.

Hắn vuốt tóc Rhein một chút: “Chào buổi sáng.”

Rhein: “Chào buổi sáng.”

Tịch Ca: “Tôi đi đánh răng, cậu ngủ thêm năm phút nữa đi.”

Rhein: “Ừm.”

Sau cuộc trò chuyện đơn giản, Tịch Ca xuống giường, vào phòng tắm, chỉ trong chốc lát, trong phòng tắm đã truyền ra tiếng nước.

Rhein nằm trên giường phát ngốc hồi lâu, chợt nhắm mắt lại.

Động tác của đối phương thân mật và tự nhiên như thế, luôn làm cậu sinh ra ảo giác…

Tầm nhìn lọt vào bóng tối, khiến thính giác trở nên nhạy bén.

Tiếng động do người kia gây ra càng lúc càng rõ ràng.

Hắn đang đánh răng.

Hắn rửa mặt.

Hắn bước ra… Hắn vào phòng thay đồ… Hắn quay lại.

Đúng năm phút sau, Tịch Ca đã trở về bên giường.

Hôm nay rời giường, hắn đã làm một chuyện khác hẳn mọi ngày.

Hắn đặt hai bộ quần áo mà mình đặt thiết kế riêng trên giường, hai bộ quần áo có kiểu dáng giống nhau, cùng một loại vải, chỉ khác nhau về màu sắc và một vài chi tiết nhỏ, đây là quần áo đôi mà hắn cố ý đặt may.

Hắn cất kỹ quần áo, đang định đánh thức Rhein, lại thấy Rhein đã mở mắt, đang nhìn hắn.

Tịch Ca: “Bì Bì, hôm nay chúng ta mặc hai bộ này nhé.”

Nói xong, hắn cởi áo ngủ, bắt đầu thay quần áo.

Rhein có chút ngạc nhiên.

Sau khi Tịch Ca rời giường liền cầm một bộ quần áo lại đây cho mình, hành động này đã vượt quá sức tưởng tượng của cậu, cậu nhất thời không rõ Tịch Ca đang nghĩ gì, đành phải xem quần áo trước.

Quần áo trên giường không phải là của cậu.

Cậu giũ đống quần áo ra xem, trong quá trình mặc vào từng cái một mới phát hiện bộ quần áo này thật tinh xảo. Chúng nó bao gồm quần, áo sơ mi, gile, áo khoác.

Chất liệu vải là da lộn phản quang, thoạt nhìn là màu đen, thực tế là màu xanh thẫm. Màu xanh thẫm này sẽ phản xạ ra các cấp độ màu khác nhau tùy thuộc ánh sáng chiếu vào, ở cấp độ nhẹ nhất, nó sẽ có màu xanh xám trông như sương mù trong rừng rậm.

Xem xong chất liệu vải, Rhein lập tức phát hiện thêm nhiều chi tiết khác.

Cậu phát hiện ống quần bó lại, cổ tay của áo trong và áo khoác thì đều nới rộng ra, thoạt nhìn rất thích mắt.

Lúc Rhein vừa quan sát vừa sửa sang lại quần áo, Tịch Ca đã mặc xong.

Hắn đi tới, giúp Rhein làm nốt những bước cuối cùng.

Hắn sửa lại cổ áo cho Rhein, cài chiếc cúc cuối cùng trên đường viền cổ áo.

Rhein ngẩng đầu lên, để Tịch Ca tiện hoạt động.

Đồng thời, mí mắt của cậu lại hơi cụp xuống, ánh mắt dừng trên người Tịch Ca.

“Sao đột nhiên đưa ta bộ quần áo này?” Rhein hỏi.

“Tôi cảm thấy sẽ rất hợp với cậu.” Tịch Ca trả lời, “Cậu mặc kiểu này là đẹp nhất…”

Tịch Ca cài xong cúc áo cho Rhein, lại xoay người nhặt món đồ cuối cùng trên giường, đó là một chiếc khăn ren.

Hắn quấn khăn qua cổ Rhein, bộ phận có ren của khăn vừa vặn uốn thành các nếp gấp lượn sóng, rũ trên ngực Rhein, Tịch Ca dùng một dải lụa màu xanh đậm cố định nó lại.

Tất cả đều hoàn mỹ.

Hắn lui ra sau hai bước, thưởng thức thành quả của mình, chợt tán thưởng: “Rhein, cậu thật xinh đẹp.”

Rhein: “Ngươi cũng vậy.”

Tịch Ca nhướng mày, hắn dang hai tay ra, xoay một vòng trước mặt Rhein.

Rồi sau đó hắn cười hỏi: “Thật à? Cậu có thích tôi mặc thế này không?”

Đương nhiên là thật, thích vô cùng.

Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu lên người trước mặt.

Một nửa bên mặt nhuộm trong ánh sáng trông rất đỗi dịu dàng, nửa còn lại thì bị bóng tối phác họa càng thêm lập thể.

Hắn đứng giữa ánh sáng và bóng tối.

Mặc kệ là ánh sáng hay bóng tôi, cũng không thể cướp đi vẻ đẹp độc đáo không gì sánh kịp của hắn.

Vẻ đẹp này có chút mông lung và cần được đánh bóng, nhưng người có mắt nhìn tinh tường đều có thể dễ dàng nhận ra sự tồn tại của nó.

*

Có hai con đường để khiến một người yêu thích mình.

Thứ nhất, thể hiện những điểm mạnh của bản thân.

Thứ hai, đối xử tốt với người đó.

Tịch Ca đã giành cả một ngày để suy ngẫm về điều này, cũng tự thử nghiệm tác dụng của cả hai phương án, hắn sửa soạn lại bản thân một chút, thu lại hành vi quá mức phóng túng, có ý thức mà mỉm cười nhiều hơn.

Ai ngờ lại hiệu quả ngoài sức tưởng tượng.

Hôm nay số người vây quanh hắn nhiều hơn hẳn, giáo sư trên bục giảng vừa mới tuyên bố tan học, nam nữ xung quanh đã xông tới chỗ hắn, ba tầng trong ba tầng ngoài, vây hắn vào chính giữa.

Ngay khi đám người đổ xô tới, Rhein đã rời xa vị trí bên cạnh Tịch Ca.

Cậu đứng một mình bên ngoài đám đông, vẻ mặt thản nhiên.

Cậu biết hậu duệ rất đẹp, cũng biết hôm nay hậu duệ càng thêm sáng chói.

Nhưng khi mọi người đều nhận ra được điều đó và bắt đầu hành động, trong lòng cậu khó tránh khỏi dâng lên một chút khó chịu, giống như bảo vật của mình bị người khác mơ ước vậy.

Đúng lúc này, bên cạnh có người đụng vào cậu.

Đối phương lên tiếng chào hỏi: “Rhein.”

Rhein liếc nhìn người kia, nhận ra đây là bạn cùng phòng của Tịch Ca, tên Trương Phàm: “Sao vậy?”

Trương Phàm cố ý tìm Rhein hóng hớt: “Rhein, cậu có biết gần đây Tịch Ca xảy ra chuyện gì không? Mấy hôm trước mới gọi tôi hỏi về vấn đề tình cảm, đã vậy hôm nay còn ăn diện quá đáng thế kia nữa. Ngày nào cậu cũng đi với cậu ta, cậu có biết tình huống gì đây không? Có phải gần đây cậu ta đang rơi vào lưới tình, có người mình thích rồi chăng?”

Rhein: “…”

Cậu lạnh lùng trừng Trương Phàm một cái.

Ngươi không cần phải nhắc nhở ta chuyện này.

Xung quanh tất cả đều là người, xung quanh tất cả đều là âm thanh ồn ào.

Dựa theo thói quen bình thường của Tịch Ca, lúc này hắn sẽ tách khỏi đám đông rồi trực tiếp rời đi.

Nhưng hắn đang thay đổi bản thân để trở nên hấp dẫn hơn.

Tịch Ca mặc niệm trong lòng.

Mình nên… làm điều này.

Một loại cảm giác rất mơ hồ rơi trên người hắn, hệt như, trong quá khứ, hắn đã từng làm chuyện tương tự…

Tịch Ca bất động. Hắn ngồi tại chỗ, nhìn người xung quanh nói:

“Cám ơn mọi người, xin nhường đường, tôi còn có việc.”

Mọi thứ đều rất đơn giản, chỉ ngồi ở đó và nói một câu.

Nhưng lúc này đám đông xung quanh tựa như vừa nhận được một mệnh lệnh nào đó, bọn họ tự nhiên hành động theo tầm mắt của Tịch Ca.

Ngồi một chỗ nhìn về phía nào, người bên đó liền tự động tránh ra hai bên, để tầm mắt hắn có thể thông suốt, bắt giữ được hình bóng mình mơ ước.

Một con đường rộng mở xuất hiện.

Đầu bên này, Tịch Ca ngồi, đầu bên kia, Rhein đang đứng.

Tịch Ca đứng dậy khỏi vị trí của mình.

Hắn bước trên con đường mà mọi người đã tạo ra, hệt như quốc vương được vây quanh bởi con dân của mình, trên con đường tràn ngập hoa tươi và ruy băng, nắm lấy bàn tay mình trân trọng: “Rhein, chúng ta về thôi.”

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào hai người, vô cùng nghi hoặc và tò mò.

Đột nhiên Rhein lại mỉm cười, ghen tị và bất mãn trong lòng dễ dàng được xoa dịu, xoa dịu xong, dòng suối ngọt lành lại trào ra ào ào từ nội tâm.

Cậu nắm lại tay Tịch Ca: “Được, chúng ta đi.”

Hai người rời khỏi phòng học.

Trong phòng học một mảnh yên tĩnh.

Trương Phàm nói ra tiếng lòng của đông đảo bạn học: “Hôm nay Tịch Ca kỳ lạ thật, cứ như hormone hình người ấy, chẳng lẽ đã gặp được chân mệnh thiên nữ của đời mình, nên mới gấp không chờ nổi xòe đuôi dụ dỗ đối phương…”

Lại một buổi chiều, trận tuyết lớn dai dẳng từ đêm qua kéo dài đến nửa ngày hôm nay mới dừng lại, bọt tuyết rơi lác đác, không biết khi nào sẽ bị gió Bắc thổi tan, dính trên quần áo, tóc tai người qua đường.

Tịch Ca và Rhein bước đi rất chậm rãi.

Đống tuyết dày đặc trên đường còn chưa kịp dọn dẹp, vừa đạp xuống một cái liền lưu lại dấu giày.

Lại có hai người sóng vai bên nhau, tạo thành hai hàng dấu chân nhợt nhạt, mang đến cảm giác hạnh phúc trong thế giới yên tĩnh.

Tịch Ca rất vừa lòng với khung cảnh này.

Bọn họ đi một đoạn, bỗng nhìn thấy quán trà sữa mới mở. Tịch Ca thuận thế nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Rhein kéo vào trong quán, gọi một ly trà sữa size lớn.

Chủ quán là một chị gái rất xinh đẹp, dịu dàng nhắc nhở: “Size lớn nhà mình to lắm ấy.”

Tịch Ca: “Hai người uống chung, lớn một chút cũng không sao cả.”

Chủ quán không nói chuyện nữa, in hóa đơn rồi thu tiền, bắt đầu chuẩn bị trà sữa.

Trong lúc chờ trà sữa, Rhein và Tịch Ca đều quan sát cách bày trí trong quán.

Rhein phát hiện có một tấm bảng ước nguyện treo trên tường, trên bảng ước nguyện đính rất nhiều giấy nhớ, bên trên ghi lại ước nguyện của mỗi người, trong đó còn có vài tờ bị dính đè, màu sắc rực rỡ vô cùng bắt mắt, đó là của những người quay lại nói cảm ơn sau khi đã đạt thành tâm nguyện.

Hôm nay tâm tình của Rhein hơi chút dao động. Cậu nhìn bảng ước nguyện, thầm nghĩ:

Ước nguyện của các ngươi đã hoàn thành, vậy ước nguyện của ta thì sao?

Đến khi nào mới chạm đến cơ hội?

Một ý nghĩ chợt lóe lên, đột nhiên Rhein thấy hơi nhớ Tịch Ca, cho dù mới một giây trước bọn họ vừa mới nắm tay nhau.

Cậu quay đầu tìm kiếm Tịch Ca, phát hiện người nọ không biết đã ra khỏi quán trà sữa từ bao giờ, hiện đang đứng ngay trước cửa sổ.

Tịch Ca đứng bên ngoài cửa sổ.

Lúc nãy ở trong quán, hắn chợt phát hiện tuyết tích tụ trên bệ cửa sổ thành một đống thật lớn, trên nền tuyết trắng còn có một chiếc lá nho nhỏ, không biết ai qua đường cắm vào.

Nhưng chính nó lại mang đến cảm hứng cho Tịch Ca.

Hắn đi đến bên cạnh cửa sổ, dùng tay vốc tuyết đọng trên cửa sổ.

Tuyết trắng tuôn rơi, trên bệ cửa sổ, Tịch Ca nương theo suy nghĩ trong lòng, hai người tuyết nhỏ nhắn dần dần thành hình.

Cái đầu nho nhỏ, thân mình vừa béo vừa tròn, tay nắm tay, đứng song song cạnh nhau.

Tịch Ca ngắm một hồi, nhịn không được cười ra tiếng.

Lúc này Rhein mới bước ra, hắn ngoắc tay gọi Rhein: “Bì Bì, cậu đến đây xem này.”

Rhein đến gần: “Sao vậy?”

Tịch Ca dùng ngón tay vẽ một đôi mắt cho người tuyết nhỏ bên trái, hai con mắt tròn tròn trông hết sức ngây thơ.

“Đây là cậu.”

Hắn lại dùng ngón tay chỉ hướng bên phải, vẽ một cái miệng đang cười gian xảo.

“Đây là tôi.”

Tịch Ca quay sang Rhein.

Hắn đứng dựa vào vách tường, hắn nhìn Rhein, khóe mắt cậu vẫn còn đang vương ý cười vì hai người tuyết nhỏ.

Mặt trời ngả về tây, đầy trời là những tia sáng mơ màng, những đám mây trắng được mạ thêm viền vàng, nhuộm màu son.

Vô số cảm xúc dâng trào trong lòng Tịch Ca, đủ loại hình ảnh từ khi gặp Rhein đến giờ lần lượt xuất hiện trước mắt hắn.

Chiến đấu, hợp tác, giải cứu lúc nguy cấp…

Qua từng lần tiếp xúc, tình cảm đã bén rễ, đâm chồi và nảy lộc khi nào không hay.

Hắn nhìn Rhein chăm chú, hỏi Rhein: “Rhein, cậu còn nhớ rõ lần đầu chúng ta gặp nhau không?”

Rhein: “Đương nhiên.”

Tịch Ca: “Tôi nhặt được một người trong ngõ hẻm.”

Rhein: “Người này là huyết tộc.”

Tịch Ca: “Tôi giết một con cá.”

Rhein: “Cậu ta uống sạch máu con cá đó.”

Sự khởi đầu kỳ diệu ấy đến giờ nhớ lại vẫn cảm thấy kỳ diệu như cũ.

Nó khiến người bật cười, khiến người ngạc nhiên, nhưng xen kẽ giữa những cung bậc ngang trái đó, dường như lại có đôi chút cảm động, lặng lẽ lớn dần lên từ bao giờ.

Tịch Ca chưa từng nghĩ rằng, sau cái sự khởi đâu đó, hắn và Rhein lại có thể cùng nhau bước đến tận hôm nay.

Tịch Ca chậm rãi nói: “Rhein, tôi rất vui vì đã gặp cậu.”

“Cậu dẫn tôi tiến vào một thế giới hoàn toàn mới, mang tôi trải nghiệm những cảm xúc hoàn toàn lạ lẫm.”

“Cậu là sự tồn tại đặc biệt trong cuộc đời tôi.”

“Quá khứ quen biết rất nhiều người, có lẽ tương lai tôi cũng sẽ gặp nhiều người hơn nữa. Nhưng cậu đối với tôi mà nói —— “

Ánh sáng chân trời nhiễm đỏ đôi đồng tử của Tịch Ca.

Trong hai mắt, tất cả đều là chân thành tha thiết.

“Là quan trọng nhất, không ai có thể sánh bằng.”

Ritt: Ôi, mình đam mê những khung cảnh bình dị của Sở đại vô cùng, rất đơn giản, thậm chí là xuất hiện vô số lần trong những cuốn tiểu thuyết khác, nhưng qua nét văn của chị ấy, mình lại cảm thấy nó đẹp dịu dàng, cái kiểu chỉ bắt gặp trong những giấc mơ ý…