Nguyên Huyết

Chương 108: Tất cả không được cử động!



Hai người mặt đối mặt.

Cách Tịch Ca khoảng ba bước chân, ma cà rồng thân thiện lẳng lặng đứng đó.

Người đàn ông trung niên dáng vẻ lịch sự, mặc áo sơ mi trắng, cổ áo có một cái cúc hình cánh dơi hơi nghiêng lệch một chút, khoác bên ngoài áo sơ mi là bộ vest đen có đuôi bồ câu, quần tây không quá dài cũng không quá ngắn.

Bám theo cả đoạn đường, nồng nặc sát khí.

Đến tận lúc này sát khí mới nguôi ngoai một chút, bởi vì móng mèo đã tóm được cái đuôi của con chuột giảo hoạt.

Ma cà rồng thân thiện mỉm cười với Tịch Ca.

Hắn thật sự là một người đàn ông trung niên tràn ngập mị lực.

Hai mắt hắn sáng ngời, nụ cười thân thiết, khi hắn tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào ai đó, mọi âm thanh bên ngoài dường như đều biến mất, chỉ còn sót lại âm thanh của hắn vang bên tai, cầm tù toàn bộ tâm trí.

Ma cà rồng thân thiện hỏi: “Tịch Ca?”

Thanh âm vừa dứt, thân ảnh đã thoáng hiện.

Tịch Ca còn chưa kịp trả lời, ma cà rồng thân thiện đã xẹt qua khoảng cách ba bước, xuất hiện ngay trước mặt hắn!

Động tác còn nhanh hơn chớp nhoáng!

Tịch Ca thấy hoa mắt, người ở xa nay đã gần trong gang tấc, đồng thời hắn nhìn thấy tay của đối phương, cánh tay kia chẳng hề cử động, tựa như vốn dĩ đã đặt trên cổ hắn từ trước đó rồi.

Ánh sáng lạnh le lói, lạnh thấu xương.

Đột nhiên Tịch Ca ngửa đầu ra sau!

Nhưng khoảng cách thực lực giữa Nam tước và Bá tước quá khổng lồ.

Cho dù đã có chuẩn bị, nhưng phản ứng của Tịch Ca vẫn chậm hơn một bước. Tia máu hiện ra, làn da ở cổ bị ma cà rồng thân thiện cắt vỡ, máu tươi lập tức chảy xuống, nhuộm đỏ áo hắn.

Ma cà rồng thân thiện lại cười.

Lúc này đây, nụ cười của hắn rất nhợt nhạt: “Bé ngoan, ngươi muốn sinh mệnh vô tận, hay là muốn biến thành một nắm tro tàn?”

“Tôi…”

Tịch Ca lên tiếng.

Ngay lúc phát ra âm thanh, Tịch Ca dùng sức, tính lui lại!

Nhưng một cỗ sức mạnh vô hình bỗng nhiên xuất hiện đúng lúc này, trói chặt hai chân hắn lại.

Thân thể hắn theo quán tính nghiêng về phía sau, mà hai chân hắn vẫn còn đóng đinh trên mặt đất.

Trong tầm mắt, ma cà rồng thân thiện đang bày ra một tư thế hết sức ung dung, hai tay đặt sau lưng, cứ vậy mà mỉm cười nhìn hắn, trong mắt cất giấu lạnh lùng và đánh giá.

Không thể!

Không thể có chuyện hai chân mình đột nhiên mất khống chế, chắc chắn đối phương đã sử dụng dị năng, rốt cuộc dị năng của gã là gì ——!

Tịch Ca mất thăng bằng, lảo đảo sang bên cạnh.

Cuối hành lang này, cách hắn hai trăm mét, chính là căn phòng mà Thánh kỵ sĩ đang ở. Ma cà rồng thân thiện lợi hại đến mấy cũng mặc kệ, chỉ cần hắn kiên trì vượt qua hai trăm mét này, thu hút sự chú ý của Thánh kỵ sĩ, trận chiến này hắn sẽ là kẻ chiến thắng ——

Nhưng hiện giờ, hai trăm mét lại tựa như trời với đất, cánh cửa lớn đóng kín trở thành cột mốc ranh giới giữa sự sống và cái chết, hai chân hắn như bị dây leo cuốn lấy, như bị một đôi tay ôm chặt, hắn hoàn toàn không thể thoát khỏi sự trói buộc này.

Hắn chỉ có thể múa máy hai cánh tay còn lại của mình.

Mu bàn tay quệt mạnh vào bình hoa đặt trên kệ gỗ.

Mặt đồng hồ kim loại va chạm với bình thủy tinh, phát ra âm thanh giòn vang, bình thủy tinh đã bị Tịch Ca đập vỡ!

Khoảnh khắc tiếng vỡ vang vọng trong hành lang, cửa lớn của phòng họp đột nhiên mở toang.

Người đàn ông tóc vàng đứng trước cửa.

Anh ta nhìn thấy ma cà rồng, lúc này ma cà rồng cũng nhìn thấy anh ta.

Rồi sau đó, hai bên đều ngửi thấy hơi thở đáng ghét từ trên người đối phương.

Kanan: “Ma cà rồng —— “

Ma cà rồng thân thiện: “Thánh kỵ sĩ —— “

Không cần nói thêm một câu nào nữa, cũng không cần bất cứ phản ứng nào khác.

Kanan lập tức gỡ cự kiếm sau lưng xuống.

Anh ta lắc mạnh cánh tay, vỏ kiếm bọc vải bắn ra, lao nhanh về phía ma cà rồng thân thiện ở đầu bên kia hành lang!

Ma cà rồng thân thiện “chậc” một tiếng, hắn lập tức hành động, hơi nghiêng người tránh được vỏ kiếm đang bắn đến, đồng thời bay vút lên trước, tốc độ nhanh đến mức chỉ thấy một loạt tàn ảnh trên hành lang dài!

Hai chân bị trói, thủy tinh vỡ tan tành, kẻ thù gặp nhau.

Tất cả chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủn.

Tình thế đảo ngược, Tịch Ca ngã ngửa xuống đất.

Cho dù cơ thể của ma cà rồng cứng cáp hơn người thường, nhưng hắn vẫn cảm thấy đau đớn.

Đây chưa phải là tất cả, mảnh vỡ thủy tinh của bình hoa phía trên có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Sau khi chạm đất, Tịch Ca lăn một vòng, rời khỏi khu vực nguy hiểm.

Lúc này, sức mạnh vây khốn hai chân mới đột nhiên biến mất, hắn thuận lợi lăn đến vị trí an toàn, vén ống quần lên xem xét, phát hiện ở mắt cá chân có một vòng xanh tím rõ ràng.

Xem ra thứ vừa nãy trói buộc mình là lực vật lý.

Tịch Ca xoa xoa mắt cá chân, đồng thời giương mắt nhìn về phía trước.

Lúc này ma cà rồng thân thiện và Kanan đã nhào vào nhau.

Thánh kỵ sĩ cầm cự kiếm bị hạn chế rất lớn tại không gian nhỏ hẹp thế này, một khi cự kiếm vươn ra hết cỡ chắc chắn sẽ đã đụng phải vách tường, và đó chính là thời cơ để ma cà rồng thân thiện tiếp cận anh ta!

Vì không để ma cà rồng thân thiện lợi dụng kẽ hở, Kanan bỏ qua đấu pháp mà mình am hiểu nhất, cánh tay anh ta kề sát thân thể, xoay cự kiếm bằng cổ tay. Người đàn ông vừa cao lớn vừa hào phóng này thoạt nhìn có vẻ rất cẩn thận, phòng thủ vô cùng kín kẽ, ma cà rồng hoàn toàn bị ngăn ở bên ngoài.

Trong lúc phòng thủ, anh ta cũng thầm đánh giá: Cấp bậc của ma cà rồng này… Tử tước? Không đúng, không phải Tử tước, năng lực của đối phương đã hoàn toàn vượt qua Tử tước, hẳn là Bá tước!

Đoán trúng cấp bậc của đối phương, trong lòng Kanan chợt cả kinh.

Trong Giáo hội, Nam tước tương đương Thánh kỵ sĩ phổ thông, Tử tước tương đương với đội trưởng Thánh kỵ sĩ, về phần Bá tước —— có được thực lực Bá tước, cho dù là ở Thế giới Hắc Ám phương Tây, cũng xem như lực lượng trung kiên, bọn chúng tương đương với Thánh kỵ sĩ do Giáo hội phong tặng!

Không phải đã nói ma cà rồng trên Bá tước không thể tiến vào vực sâu ư?

Tại sao thứ dơ bẩn đầu tiên mình đụng phải tại vực sâu lại là cấp bậc Bá tước chứ! Chẳng lẽ, tên này thuộc cao tầng của Thế giới Hắc Ám?

Kanan không hay biết mình chó ngáp phải ruồi, nhưng điều này cũng không gây trở ngại, khi phát hiện được thực lực của ma cà rồng thân thiện, anh ta lại càng thêm cẩn trọng. Dưới áp chế của vòng Khổ Giới, hiện giờ anh ta đã ngã xuống một bậc, chỉ còn sót lại thực lực ngang Tử tước.

Xa xôi bên trong vực sâu, đối mặt với Bá tước ma cà rồng, đã vậy còn phải chiến đấu ở địa hình hoàn toàn không có lợi cho mình, anh ta chỉ có thể phòng thủ, không cho ma cà rồng thân thiện có cơ hội!

Qua mấy lần giao thủ, ma cà rồng thân thiện cũng đã thăm dò được thực lực của vị Thánh kỵ sĩ này.

Hắn khẽ “Chậc” một tiếng.

Một tên Thánh kỵ sĩ tương đương với Tử tước, hoặc là cao hơn Tử tước một ít mà thôi… Hôm nay đúng là ngày may mắn của ta, không chỉ sắp sửa giải quyết được hai con chuột nhắt luôn quấy rối, còn lấy được đầu của Thánh kỵ sĩ.

Đây là chiến lợi phẩm hiếm có tại vực sâu.

Hắn dám đánh đố, cho dù là Gã Khờ hay A Đức, cũng không có con mồi nào thể diện như vậy đâu!

Ma cà rồng thân thiện lập tức động lòng.

Giây phút này, hắn thậm chí xem nhẹ Tịch Ca đang ở phía sau, bức thiết dính chặt lấy Kanan, như thể thợ săn đang nhìn chằm chằm vào một con mồi cực kỳ quý giá có thể bán được cả núi tiền.

Quá gấp gáp khiến hắn phạm phải một sai lầm.

Hắn thao túng dị năng thiên phú của mình, lặng lẽ bám lấy cự kiếm của Kanan, cuốn lấy cự kiếm của Kanan!

Dị năng của hắn rất bí mật, không ai chú ý tới ——

“Xèo! Xèo xèo xèo!”

Ngay khi dị năng tiếp xúc với cự kiếm của Kanan, tiếng nướng thịt đột ngột vang lên.

“Á ——” Ma cà rồng thân thiện hét lên sau khi bất ngờ nhận một đòn nghiêm trọng!

Chính trong khoảnh khắc này, ánh mắt Tịch Ca chợt ngưng lại.

Hắn chú ý tới một điểm rất kỳ quái.

Đèn trần cố định không thể di chuyển, trong lúc ma cà rồng kêu lên thảm thiết, Kanan cũng không hề di chuyển.

Chủ thể không di chuyển, thì cái bóng cũng phải đứng im chứ.

Nhưng vừa rồi, rõ ràng có một cái bóng động đậy!

Hành lang nhỏ hẹp, cự kiếm của Kanan cách mặt tường không xa, chợt một cái bóng đen chui ra từ vách tường tóm lấy cự kiếm của Kanan.

Có tia sáng chợt lóe lên trong đầu, Tịch Ca chợt nhớ tới cảnh tượng mình đã chứng kiến ban nãy.

Lúc hắn ra khỏi thang máy, hắn nhìn thấy trên thảm trải sàn đỏ tươi, có một cái bóng đen đến gần, đi thẳng tới vị trí dưới chân hắn…

Dị năng thiên phú của ma cà rồng thân thiện, có lẽ là điều khiển bóng!

Lúc Tịch Ca phân tích, Kanan cũng không hề để tuột mất cơ hội cực kỳ hiếm hoi này. Anh ta chợt chĩa cự kiếm về phía trước, lưỡi kiếm xẹt qua ngực ma cà rồng thân thiện!

Máu bắn ra ngay lập tức.

Máu tươi trào ra từ trên người ma cà rồng, ma cà rồng thân thiện phát ra tiếng hô đau, đau đớn khiến hắn càng thêm phẫn nộ, hiện giờ hắn đã rơi vào trạng thái điên cuồng: “Tên chó săn của Giáo hội kia, ngươi phải trả giá đắt —— ta sẽ ép ngươi thành tiêu bản, đặt ngươi đứng trước lâu đài của ta một vạn năm —— “

Hắn sử dụng dị năng điều khiển bóng lần nữa.

Lúc này đây, hắn không còn ra lệnh cho cái bóng leo lên thanh cự kiếm của Kanan nữa, cự kiếm chứa đựng sức mạnh thần thánh vừa mới làm bỏng cái bóng mang thuộc tính hắc ám của hắn, thay vì vậy, hắn thao túng cái bóng của mình gắt gao cuốn lấy cánh tay Kanan, giống hệt như lúc trước hắn đối phó với Tịch Ca!

Cái bóng cuốn lấy cánh tay Kanan, Kanan nhất thời lâm vào quẫn cảnh y hệt Tịch Ca.

Mà ma cà rồng phía trước đã đến gần lắm rồi, năm ngón cong lại, hùng hổ tóm lấy cổ Kanan!

Không xong, Thánh kỵ sĩ phía trước không phải đối thủ của ma cà rồng.

Nếu Thánh kỵ sĩ bị ma cà rồng giết chết, sau đó, sẽ đến lượt mình và Bì Bì!

Tịch Ca vô cùng quyết đoán, hai mắt đảo trái đảo phải, nâng cái kệ để bình hoa lên, đập vỡ camera ở cuối hành lang, sau khi bảo đảm tình huống tiếp theo sẽ không bị camera ghi lại, hắn lập tức hướng Kanan hô to một tiếng:

“Thánh kỵ sĩ, tôi tới giúp anh!”

Kanan nỗ lực né tránh công kích của ma cà rồng thân thiện, anh ta lớn tiếng trả lời: “Cậu mau tránh ra, đừng đến đây!”

Chỉ một khắc phân tâm, anh ta lại bị ma cà rồng thân thiện cắt ra một miệng vết thương!

Một nói một đáp, Tịch Ca đã lao đến phía sau ma cà rồng thân thiện và Kanan.

Ma cà rồng thân thiện đang tập trung đối phó với Thánh kỵ sĩ nên không để mắt tới tên Nam tước nhỏ nhoi. Hắn hừ lạnh một tiếng, cũng chẳng buồn xoay đầu mà dùng chân đá ngược về sau, nhắm ngay bụng Tịch Ca, vị trí hết sức chuẩn xác, như thể sau lưng cũng có con mắt vậy.

Tịch Ca chợt né sang bên cạnh, đè lại bắp chân của đối phương, phát động dị năng, thời gian câm lặng!

Trong lúc kẻ địch đứng yên, Tịch Ca vội lấy dao gọt hoa quả giấu trong túi áo ra, sải bước đến bên cạnh Kanan, chém về phía cái bóng đang trói Kanan!

Một lần nữa bị thánh khí tấn công, cái bóng bất chợt trượt khỏi cánh tay Kanan.

Tịch Ca không trì hoãn lấy một giây, lập tức ném dao gọt hoa quả cho Kanan: “Cầm lấy, đó cũng là thánh khí!”

Vừa dứt lời, bàn tay Tịch Ca đã rời khỏi ma cà rồng thân thiện.

Hắn vừa mới nói xong, ma cà rồng thân thiện đã có thể cử động.

Trong trận chiến này, nhiều lần bị thương tổn bởi hai cái kẻ thực lực kém xa mình, ma cà rồng thân thiện điên tiết lắm rồi.

Vừa lấy lại được quyền điều khiển thân thể, hắn lập tức hành động.

Hắn và cái bóng của mình cùng xông lên trước, hắn nhằm phía Kanan, cái bóng nhằm phía Tịch Ca!

Tay cầm thánh khí, Kanan đã xem Tịch Ca trở thành đồng bạn chân chính của mình, nhưng hiện giờ không phải là lúc trò chuyện hàn huyên, anh ta một bên nắm hai thanh vũ khí đối mặt với ma cà rồng, một bên khom người xuống, dùng bả vai hất Tịch Ca ra ngoài: “Chạy mau!”

Tịch Ca bị Kanan đánh bay ra ngoài, hắn bay thẳng qua cửa lớn, tiến vào phòng họp.

Bay giữa không trung nhưng Tịch Ca không có lấy một tia hoảng loạn. Hắn vươn tay, bắt lấy đèn chùm để ổn định thân thể, đồng thời linh hoạt xoay người giữa không trung, hai chân duỗi thẳng, yên ổn đứng trên mặt bàn trong phòng họp.

Sau đó hắn liền nhìn thấy, cái đám trong phòng hội nghị, có người thì ôm đầu ngồi xổm xuống, có người thì trốn sau ghế dựa hoặc cánh cửa, lặng lẽ nhìn tình hình bên ngoài… và cả hắn.

Tịch Ca đối diện với bọn họ.

Trong đám đông, có người chỉ vào hắn hô một tiếng: “Cậu là Tịch Ca!”

Tịch Ca chợt cả kinh: Fuck, chuyện gì đây, sao lại có người nhận ra mình…

Hắn tập trung tìm kiếm, phát hiện người lên tiếng là một thanh niên trẻ tuổi đứng giữa hội người già và người trung niên.

Hắn bỗng nhớ tới group chat.

Nhưng hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, không định thừa nhận quen biết đối phương, chỉ hỏi một câu: “Báo cảnh sát chưa?”

Vừa dứt lời, đã thấy một hàng người mặc đồng phục lao vào.

“Cảnh sát đây! Tất cả mọi người không được cử động!”