Nguyên Huyết

Chương 110: Bên ngoài vực sâu



Đội trưởng: “…”

Đã nói đến vậy rồi, đội trưởng cảm thấy mình cũng không nên ép người quá đáng.

Anh ta sắp xếp lại hồ sơ trên bàn, lần nữa rút ra một trang giấy, hỏi Tịch Ca: “Về hội nghị phi pháp lần này, cậu biết được bao nhiêu?”

Tịch Ca: “Tôi nghe một nhóm người trong group chat nói về chuyện này, còn lại không biết gì cả.”

Đội trưởng: “Vì sao cậu lại xuất hiện tại hiện trường?”

Tịch Ca tự hỏi một lát, cảm thấy mình bất ngờ xuất hiện ở đó đúng là một vấn đề lớn, không thể tẩy trắng hoàn toàn. Vì thế hắn đáp: “Dù sao thì tôi cũng không biết hội nghị phi pháp truyền bá cái gì, hơi tò mò nên đến xem thử.”

Đội trưởng: “Cậu có quen người ngoại quốc kia không?”

Tịch Ca: “Không quen.”

Đội trưởng: “Thế còn người đã chạy trốn?”

Tịch Ca: “Không quen.”

Đội trưởng: “Nói cách khác, cậu không liên quan gì đến chuyện lần này?”

Tịch Ca: “Cũng không hẳn.”

Đội trưởng: “Ồ?”

Tịch Ca: “Dù sao sở dĩ tôi có mặt ở đây, đều là bởi vì lòng hiếu kỳ quấy phá, quả nhiên tò mò hại chết mèo.”

Đội trưởng: “…” Anh ta phất phất tay, “Đi đi, về nói chuyện yêu đương của cậu đi.”

Tịch Ca có chút bất ngờ: “Có vậy thôi à?”

Đội trưởng lạnh nhạt: “Không có bằng chứng trực tiếp cho thấy cậu có liên hệ với tổ chức phi pháp, cũng không có bằng chứng cho thấy cậu quen biết kẻ tình nghi đã chạy trốn. Có điều tôi phải nhắc nhở một chút… Phú nhị đại như cậu, rất dễ trở thành mục tiêu của các tổ chức phạm tội, nếu phát hiện ra bất kỳ manh mối nào, tôi hy vọng cậu sẽ liên hệ với cảnh sát, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức bảo vệ an toàn cho mỗi một công dân.”

“Quan trọng nhất là, cậu tuyệt đối không được có suy nghĩ thỏa hiệp với bọn tội phạm, suy nghĩ này sẽ mang đến rất nhiều nguy hiểm không đáng có.”

Tịch Ca đứng dậy.

Hắn bắt tay với đội trưởng: “Vô cùng cảm ơn, trở về tôi sẽ gửi cờ thưởng tới để biểu dương tình cảm cao đẹp, hết lòng vì dân phục vụ của các anh.”

Đội trưởng: “…” Anh ta giật giật khóe miệng, “Cậu đi mau đi.”

Tịch Ca chuẩn bị ra cửa.

Trước khi ra cửa, đội trưởng bỗng gọi hắn lại: “Một câu hỏi cuối cùng, cậu có từng nghe đến ‘Thế giới Hắc Ám’ chưa?”

Tịch Ca: “Chưa bao giờ.”

Phía sau không còn vang lên âm thanh nào nữa.

Tịch Ca ra cửa, mục tiêu của hắn rất rõ ràng, đứng ngay cục cảnh sát bắt taxi về nhà.

Nhưng trước khi hắn chạy vội khỏi cục cảnh sát, lại thêm một cái bóng người cao lớn chắn trước mặt. Người kia tóc vàng mắt xanh, đúng là Kanan.

Kanan hướng Tịch Ca nói: “Anh bạn trẻ, chờ một chút, tôi muốn nói chuyện với cậu.”

Tịch Ca: “…”

Fuck, mình chỉ muốn mau về nhà nói chuyện yêu đương thôi mà?

Sao mấy người qua đường Giáp, Ất, Bính, Thân này đều một mực phải chặn mình lại, điên chết được!

Hơn nữa, làm thế nào mà cái tên tham gia ẩu đả kiêm tổ chức hội nghị phi pháp này lại được thả ra trước cả mình, bạn bè quốc tế thì giỏi lắm à?

Lồng ngực Tịch Ca phập phồng.

Hắn hít sâu hai cái.

Bỏ qua Kanan, tiếp tục đi về phía trước.

Kanan tưởng rằng hắn có gì cố kỵ, vội vàng chắn trước mặt hắn lần nữa, tiếp tục nói: “Chờ một chút, tôi có chuyện rất quan trọng muốn hỏi cậu —— “

Tịch Ca mới không thèm nghe đâu.

Dù sao, cảnh sát vẫn là cảnh sát, cảnh sát bảo mình tới cảnh cục uống trà, mình không có cách nào chỉ đành thỏa hiệp.

Thánh kỵ sĩ là cái quái gì, Giáo hội ở xa không quản được công dân của xã hội chủ nghĩa.

Hiện giờ ai cũng không ngăn cản được tôi đâu, tôi! muốn! về! nhà!

Tịch Ca bước nhanh về phía trước.

Kanan cũng đuổi sát.

Kanan vẫn không từ bỏ ý định thuyết phục Tịch Ca: “Cậu đừng sợ, chúng ta cùng trận doanh. Kẻ truy đuổi cậu hôm nay là Bá tước ma cà rồng. Bá tước ma cà rồng không phải là chuyện nhỏ, không có Giáo hội bảo vệ, cậu có cầm thánh khí đi chăng nữa cũng vẫn rất nguy hiểm…”

Tịch Ca lạnh lùng nói: “Tôi không cần Giáo hội bảo vệ. Giáo hội cũng không bảo vệ được tôi.” Đùa gì thế, ma cà rồng lại đi tìm sự bảo vệ của Giáo hội?

Câu nói của Tịch Ca khiến Kanan hiểu nhầm. Dù sao cha sứ Chu đã để lại ấn tượng không thể xóa nhòa cho anh ta.

Anh ta bỗng nghiêm túc hẳn: “Tôi hiểu ý cậu, thành viên Giáo hội ở đây thật sự đáng thất vọng. Nhưng có lẽ cậu cũng phát hiện, tôi không phải người của Giáo hội ở vực sâu, tôi đến từ thế giới bên ngoài, tôi và ma cà rồng là kẻ thù không đội trời chung, tôi có thể bảo vệ được cậu!”

What…

Khoan đã.

Lỗ tai Tịch Ca bắt được một thông tin quan trọng, cước bộ chậm hẳn lại.

Cái tên Thánh kỵ sĩ này từ bên ngoài vực sâu tới.

Bên ngoài vực sâu, chẳng phải là thế giới mà Bì Bì đã sinh hoạt trước đây ư?

Nghĩ đến đây, một cái móc câu lại xuất hiện trong lồng ngực, khơi dậy lòng hiếu kỳ của hắn.

Tịch Ca không gấp gáp trở về nữa.

Hắn dừng bước, quay qua Kanan ra hiệu: “Chúng ta vừa đi vừa nói.”

Kanan thở phào nhẹ nhõm. Sau khi đến vực sâu một mình, đã vậy còn phát hiện tình huống thực tế của Giáo hội ở đây, sự cô độc và thất vọng bao trùm lấy anh ta.

Cho đến khi Tịch Ca cầm thánh khí xuất hiện, sự cô độc và thất vọng đó mới bị phá vỡ, khiến anh ta có cảm giác trở về bên cạnh những người anh em thân thiết.

Anh ta vui vẻ gật đầu: “Đương nhiên.”

Sau khi hai người đã nhất trí, liền vô cùng ăn ý rời xa cảnh cục, vừa đi vừa trò chuyện, chủ yếu là Tịch Ca đặt câu hỏi.

Tịch Ca: “Anh là người bên ngoài vực sâu?”

Kanan vuốt cằm: “Đúng vậy.”

Tịch Ca tò mò hỏi: “Thế giới Hắc Ám bên ngoài vực sâu trông thế nào? Trong Thế giới Hắc Ám, sinh vật nào nắm quyền chủ đạo?”

Kanan nghiêm túc nói: “Bóng tối luôn tồn tại song hành với ánh sáng. Do vậy, kinh khủng đến cực đoan —— đây là Thế giới Hắc Ám bên ngoài vực sâu.”

Tịch Ca có chút ngạc nhiên.

Từ những lời của Kanan, Tịch Ca có thể phân tích ra được, có lẽ khác với Thế giới Hắc Ám ở đây – là một không gian tách biệt với thế giới thường, Thế giới Hắc Ám bên ngoài vực sâu trực tiếp tồn tại xen lẫn với thế giới thường.

Nếu một thế lực không cần ẩn nấp, vậy thì cái thế lực này, hoặc là cực kỳ nhỏ yếu, hoặc là quá mạnh mẽ.

Xem ra thế lực hắc ám bên ngoài thuộc về trường hợp thứ hai.

Tịch Ca thầm nghĩ.

Kanan tiếp tục nói: “Trong Thế giới Hắc Ám, trận doanh của ma cà rồng và người sói là lớn nhất và có phạm vi hoạt động rộng nhất, nực cười nhất là, hai phe này lại đối địch nhau. Ngoại trừ hai chủng tộc này ra, thuật sư luyện kim cũng có thanh thế to lớn, nhưng bọn chúng là đám người vô sỉ chỉ quan tâm đến lợi ích, không đáng sợ. Còn có phù thủy, phù thủy thường hành động đơn lẻ, lúc ẩn lúc hiện, tuy rằng sức chiến đấu cá nhân rất mạnh, nhưng khó dấy lên tai họa chân chính, dù sao thời Trung cổ đã trôi qua lâu lắm rồi… Ngoài ra, còn có một số sinh vật hắc ám khác, ví dụ như ma long ngủ say ở miệng núi lửa, hoặc là yêu tinh sinh sống trong các hang động dưới lòng đất ở các thành phố.”

Ban đầu, giọng điệu của anh ta tỏ rõ sự chán ghét, sau đó là niềm tự hào:

“Nhưng trong nhiều năm qua, dưới sự truy quét liên tục của Giáo hội, những sinh vật dơ bẩn đó càng ngày càng ít. Lạy Chúa, nhờ phúc của Người, ánh sáng luôn chiến thắng bóng tối.”

Tịch Ca cũng từng nghe Khổng Thạch miêu tả về các thế lực Hắc Ám.

Hắn đối chiếu một chút, rất ngạc nhiên khi phát hiện cấu tạo của Thế giới Hắc Ám trong và ngoài vực sâu rất tương tự, đều là ma cà rồng và người sói chiếm vị trí chủ đạo, thuật sư luyện kim và phù thủy có cảm giác tồn tại yếu hơn, xem ra kết cấu thế lực cũng hình thành theo quy luật có sẵn.

Tịch Ca trầm ngâm hỏi: “Vậy bên ngoài phân chia cập bậc như thế nào? Ma cà rồng thực lực ra sao? Có tồn tại ma cà rồng cấp Thân Vương không?”

Cho dù mấy câu hỏi của Tịch Ca vô cùng tầm thường, nhưng Kanan vẫn không phiền không chán mà giải thích từng cái một.

Càng tiếp xúc gần với người này, anh ta lại càng cảm nhận được hơi thở mênh mông lưu động trên người đối phương.

Đó là sức mạnh của sự sống, cũng là sức mạnh quang minh.

Thánh khí không thể tự nhiên mà xuất hiện, sức mạnh quang minh mãnh liệt như vậy không phải ai cũng có được.

Anh ta dám chắc người này có quan hệ sâu xa với Giáo hội.

Có lẽ cha mẹ cậu ta đều từng là thành viên chủ chốt trong Giáo hội, bọn họ kết hợp sinh ra đứa trẻ này…

Tịch Ca chưa nói gì, Kanan đã suy ra bao nhiêu vấn đề.

Thậm chí anh ta đang tự hỏi:

Đứa trẻ này bị Bá tước ma cà rồng đuổi giết nhưng cha mẹ cậu ta lại không xuất hiện, thậm chí thánh khí trong tay cậu ta cũng là một vật dụng hằng ngày chứ không phải thánh khí dùng để chiến đấu.

Cha mẹ cậu ta đang ở đâu?

Có phải bọn họ đã gặp chuyện bất trắc?

Đứa trẻ này đã gặp phải với chuyện kinh khủng gì mà giờ chỉ có một mình đối mặt với Bá tước ma cà rồng?

Trong vực sâu, Bá tước ma cà rồng hẳn là có thực lực mạnh nhất, tại sao một đứa trẻ lại đi dây vào hắn chứ? Hay trên người đứa bé này cất giấu thứ gì đó mà Thế giới Hắc Ám bức thiết muốn có được?

Dự cảm xấu quấn quanh nội tâm Kanan.

Vì vậy anh ta càng thêm ôn hòa với Tịch Ca, không phiền không chán mà giải thích mỗi một câu hỏi của hắn: “Quanh vực sâu có một bức tường, bức tường hạn chế những sinh vật hắc ám ngang với Bá tước bên trong vực sâu. Nhưng ở bên ngoài vực sâu, Bá tước chỉ coi là lực lượng trung kiên của thế giới Hắc Ám, giống như các Thánh kỵ sĩ được Giáo hội phong hàm, hoặc là các Giám mục Hiệu tòa. Phía trên Thánh kỵ sĩ phong hàm và Giám mục Hiệu tòa, còn có đội trưởng Thánh kỵ sĩ phong hàm, Thánh kỵ sĩ cấp cao, Đội trưởng Thánh kỵ sĩ cấp cao, Giám mục Chính tòa, Giám mục đô thành, Tổng giám mục vân vân. Tương ứng trong tước vị của ma cà rồng, chính là Hầu tước, Công tước, và Thân Vương.”

Tịch Ca trầm ngâm: “Có Thân Vương nào bên ngoài vực sâu không?”

Kanan khẳng định: “Đương nhiên là có. Thân Vương là nhóm người mạnh nhất trong ma cà rồng, mỗi vị Thân Vương nắm quyền khống chế thế giới Hắc Ám ở một vài quốc gia, thậm chí khống chế được cả cuộc bầu cử tổng thống, không thể đánh giá được năng lực của bọn họ. Bên ngoài tổng cộng có năm người…” Anh ta bỗng nhiên tạm dừng, sửa miệng nói, “Không, giờ hẳn là chỉ có bốn Thân Vương.”

Tịch Ca: “Sao lại thế? Gần đây số lượng Thân Vương đã thay đổi à?”

Kanan: “Cũng không hẳn là thay đổi, có điều mọi người đều cho rằng như vậy. Khoảng nửa năm trước, Thế giới Hắc Ám đã trải qua một trận biến động, một vị Công tước vốn rất có khả năng tấn chức Thân Vương đột nhiên mai danh ẩn tích, có tin đồn rằng trong một buổi yến hội, người kia đã bị mấy vị Công tước tập trung vây đánh, bị đào ra Nguyên Huyết ngay tại chỗ, và đã hóa thành tro tàn dưới ánh mặt trời…”

Tịch Ca chợt ngừng cước bộ.

Không cần biết thêm thông tin, hắn đã biết “Công tước” trong miệng Kanan chính là Rhein.

Xuất thân của Rhein nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn, những gì Rhein đã trải qua càng khiến hắn không thể chịu nổi.

Hắn hỏi Kanan: “Những người đó là ai, vì sao bọn họ lại vây đánh vị Công tước này?”

Kanan: “Ai biết được? Dù sao đây cũng là nội chiến trong tộc mà. Có lẽ bốn vị Thân Vương kia không muốn xuất hiện một vị Thân Vương mới phân chia địa bàn và thế lực với bọn họ.”

Trong lúc nói chuyện, giọng điệu của Kanan khó tránh khỏi khinh thường, dù sao hào quang của Chúa cũng không thể chạm tới những sinh vật hắc ám.

Tịch Ca im lặng. Hắn dừng lại vài giây đồng hồ, đột nhiên vẫy tay chào Kanan: “Tôi chợt nhớ ra có chuyện quan trọng cần phải làm, chúng ta nói chuyện sau nhé.”

Dứt lời, Tịch Ca không ngừng lại một giây, co giò bỏ chạy, nháy mắt đã biến mất tại ngã tư đường.

Lần này thất thố không kịp chuẩn bị.

Kanan trừng mắt nhìn theo bóng dáng càng ngày càng xa của Tịch Ca, cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt.

Người kia đã biến mất, lúc này anh ta mới thất thanh la lên: “Này? Chờ đã, tôi còn có chuyện muốn hỏi cậu! —— “

Đức tin của cậu, cha mẹ cậu, thánh khí trong tay cậu, cậu có biết Thế giới Hắc Ám ở đâu…

Trời ạ, nói nhiều như vậy, mà mình chưa kịp hỏi gì cả!

Đang lúc Kanan hết sức ảo não, điện thoại của anh ta đột nhiên vang lên.

Anh ta không kiên nhẫn nhận cuộc gọi: “Ai?”

“Là ta, Kanan.” Giọng nói của Giám mục Larma vang lên.

Sau hai lần gọi điện bị gián đoạn, bức tường đã đề lại cho ông ta bóng ma tâm lý quá lớn, thế nên mãi đến khi ông ta đã bước vào vực sâu mới dám gọi điện cho Kanan.

Sân bay thủ đô, Giám mục Larma và hai cấp dưới đang đứng trước băng chuyền chờ lấy hành lý.

Giữa đám đông, ông ta cầm điện thoại, lời ít mà ý nhiều: “Ta và những người khác đã đến sân bay. Cậu đang ở đâu? Giờ chúng ta sẽ đến gặp cậu.”

Giọng nói phấn chấn của Kanan truyền ra từ trong điện thoại: “Thật tốt quá, giám mục, tôi chờ ông lâu lắm rồi! Tôi có một tin tức muốn nói cho ông, mới vừa rồi, tôi đã đụng độ một ma cà rồng cấp bậc Bá tước —— “

Giám mục Larma cất cao thanh âm: “Bá tước ma cà rồng?”

Kanan: “Hơn nữa, tôi đã gieo hạt giống thiêng trên người gã, chỉ cần gã sử dụng sức mạnh hắc ám, tôi có thể biết được vị trí của gã!”

Bên kia, Tịch Ca lấy tốc độ nhanh nhất gọi taxi về nhà.

Khi hắn vừa vào đến hoa viên, cửa biệt thự đột nhiên mở rộng, đèn điện lần lượt bật sáng, căn phòng nào cũng đèn đuốc sáng trưng, đều đang nghênh đón Tịch Ca.

Rhein đứng ở cửa biệt thự, ánh sáng phác họa từng đường nét của cậu.

Như ước hẹn đã viết trong tin nhắn.

Cậu ấy ở nhà, chờ hắn trở về.

Ritt: Lòi ra thân phận một em rồi, còn một em nữa thôi!