Nguyên Huyết

Chương 118: Vạch trần



Phía Đông tờ mờ sáng.

Tịch Ca uống xong Nguyên huyết Bá tước ngồi trên sô pha đợi đến hừng đông, cuối cùng đã cảm thấy cơ thể có một chút biến hóa.

Lần trước, hắn tiến cấp trong lúc ngủ.

Lần này, hắn muốn tỉnh táo để cảm nhận được toàn bộ quá trình.

Có gì đó đang bắt đầu trào dâng trong cơ thể.

Loại cảm giác này cũng không quá rõ ràng.

Những thứ đang bắt đầu trào dâng đó cách hắn một màng ngăn rất dày, không chỉ đơn giản là lớp máu thịt trong cơ thể, chúng còn bị một cỗ sức mạnh khác ngăn lại, nên chỉ còn cách trốn tránh ở nơi mà cỗ sức mạnh này không thể với đến, thật cẩn thận, di chuyển rất nhẹ nhàng, mà mỗi bước di chuyển, đều vang lên trong mỗi sợi dây thần kinh của Tịch Ca.

Sức mạnh tràn ra khỏi cơ thể Tịch Ca không thể kiểm soát!

Nhiệt độ không khí xung quanh là thứ thay đổi đầu tiên, chớp mắt trở nên cực kỳ rét lạnh, chớp mắt sau lại cực kỳ nóng bức.

Lúc rét lạnh, hơi nước bắt đầu ngưng tụ. Chúng nó ngưng kết trên cửa sổ thủy tinh, hội tụ trên bề mặt bức tường, giọt nước chưa kịp rơi xuống đã ngưng tụ, không lâu sau cột băng bắt đầu xuất hiện.

Trong tầm mắt của Tịch Ca, sương trắng nhè nhẹ toát ra từ trong không khí, từng lớp tinh thể bảo phủ lên bề mặt vật thể, chỉ nháy mắt, phòng khách đã biến thành băng mạc.

Lúc nóng bức, không khí bắt đầu vặn vẹo, sóng nhiệt mãnh liệt tuôn trào, một số đồ vật dễ bắt lửa, chẳng hạn như trang giấy, có lẽ cảm nhận được nỗi sợ nào đó, vội vàng co rút cơ thể lại.

Trong nóng lạnh luân phiên, dị năng thứ nhất của Tịch Ca lập tức phát động.

Thời gian tác động lên ghế sô pha, bề mặt sô pha chợt xuất hiện dấu vết loang lổ, thời gian tác động lên vách tường, vách tường tuyết trắng bỗng nhiên sinh ra vài vết nứt vỡ rất mỏng, thời gian tác động lên bông hoa ——

Hoa hồng đang đặt trên bàn trà bỗng nở rộ, rồi lại chợt úa tàn.

Tất cả bắt đầu điên đảo.

Ngọn lửa bốc lên, băng sương ngưng kết tầng tầng, phòng khách thoắt cái trọi trơ, trở lại dáng vẻ như lúc chưa được trang hoàng, thoắt cái lại biến thành di tích đã trải qua lễ rửa tội của năm tháng.

Phồn hoa, tiêu điều, mở đầu, kết thúc.

Mọi thứ đều đang thay đổi chóng mặt, bất biến duy nhất chính là Tịch Ca đang ngồi giữa đống hỗn độn.

Nếu trong quá khứ, mình có thể ký khế ước với Samael.

Vậy thì trước đây mình hẳn không phải là người tầm thường.

Năng lực của mình vô cùng ghê gớm.

Tuy rằng bị mắc kẹt với trái tim kim cương, không thể lúc nào cũng sử dụng được sức mạnh ghê gớm này.

Nhưng hiển nhiên nó vẫn tồn tại trong cơ thể mình, khi mình muốn sử dụng…

Tịch Ca đảo quanh phòng khách một vòng, cuối cùng dừng tại bông hoa hồng cách mình gần nhất.

Hắn nhìn chằm chằm hoa hồng, kiên nhẫn chuẩn bị, suy nghĩ, điều động sức mạnh toàn thân.

Sau đó hắn giơ tay lên.

Sức mạnh của thời gian bao trùm lên hoa hồng.

Dưới sự điều khiển của hắn, hoa hồng bắt đầu sinh trưởng ngược, nó từ nở rộ biến thành nụ hoa, từ nụ hoa biến thành cành lá, lại từ cành lá biến trở về hạt giống.

Cuối cùng, hạt giống biến mất, sự tồn tại của nó đã bị Tịch Ca xóa bỏ khỏi thế giới này!

Khoảnh khắc hoa hồng vừa biến mất, trái tim kim cương trong ngực hắn nhảy dựng lên!

Tịch Ca đầu váng mắt hoa, đủ loại cảnh tượng kỳ dị quanh người hắn đếu biến mất như ảo ảnh trong mơ, hắn ngã xuống sô pha, cảm giác được cơn đau đớn đang xé nát trái tim mình!

“Hô —— hô —— ha… Ha!”

Tịch Ca thở hổn hển, ngay tại giây đầu tiên cơn đau bùng nổ, nó liền nhanh chóng lan rộng toàn thân, não bộ và thân thể đều tê liệt, nhưng cảm giác hưng phấn từ tứ chi vẫn truyền đến thần kinh trung ương, khiến đau đớn trở nên thật bé nhỏ không mấy đáng kể.

Ngay vừa rồi, hắn đã làm một cuộc thử nghiệm mang tính mấu chốt, hơn nữa còn thành công!

Năng lực của mình quả nhiên chưa từng biến mất.

Nó vẫn còn ẩn nấp trong cơ thể, chờ mình tìm lại chúng nó!

Đồng thời, Tịch Ca đưa tay lên, đầu tiên hắn đè lại lồng ngực, sau đó lập tức xé rách áo, lộ ra phần ngực trần trụi.

Vị trí trái tim, vết máu nguyên Huyết lại đang biến đổi.

Chúng nó từ những sợi tơ hồng biến thành vết đỏ.

Trông như vết cắt nhợt nhạt, hằn xuống sâu hơn.

Ngoài cùng vẫn là một vòng tròn, bên trong vòng tròn vẫn có vài điểm đỏ, nhưng trên các góc hình thoi ở trung tâm, lại có thêm bốn vết máu lan ra rìa của hình tròn, hình thoi này đang thay đổi và lớn dần lên.

Tịch Ca nhìn vết máu trên ngực, chợt hiểu ra.

Có lẽ hiện giờ đồ án trên ngực mình không phải là cái cuối cùng, chúng nó sẽ tiếp tục tái sinh, biến thành một vết máu hoàn toàn mới.

Nhưng Tịch Ca không quá để ý đến điều này, đó cũng không phải vấn đề được ưu tiên.

Quan trọng là ——

Hắn nắm chặt tay, khẽ vung lên.

Trong không khí đột ngột vang lên tiếng xé gió.

Hắn lại từ ghế sô pha di chuyển sang bên cạnh.

Chỉ thấy tàn ảnh thoắt hiện.

Tịch Ca chắc chắn.

“Mình đã đột phá thành Tử tước …!”

Ngoài cửa sổ, thái dương phá tan tầng mây, xuất hiện trên bầu trời.

Một ngày mới đã đến!

Hôm nay, tin tốt không chỉ dừng lại ở việc Tịch Ca đột phá.

Đến buổi trưa, Khổng Thạch và Lý Lập Phương đều lần lượt gửi tin nhắn cho Tịch Ca.

Khổng Thạch cũng không làm Tịch Ca thất vọng.

Sau khi biết Tịch Ca chính là người đã thu được bàn tay địa ngục khổng lồ, hắn liền kiên định đứng về phe Tịch Ca.

Xét cho cùng, làm người ai lại đi chê tiền; làm sinh vật hắc ám, ai lại đi chê điểm.

Không chỉ vậy, hoài bão trong trái tim hắn đang bùng cháy!

Hiện giờ tộc trưởng bộ tộc Juno chính là người đã phát hiện đại nhân A Đức – một trong ba nhà sáng lập, sau mấy trăm năm được chia vô số điểm thưởng, liền bước lên ngai vàng tộc trưởng với uy thế vô cùng mạnh mẽ.

Lỡ đâu Tịch Ca thật có thể lật đổ Thôi Đồ, một vị trí trong Nhiễn Xà Chi Hoàn sẽ bị bỏ trống, so với đại nhân A Đức năm đó còn mạnh hơn nhiều, nếu cuối cùng cậu ta thật sự thành công, chẳng phải đến lượt mình bước lên thần đàn ư… Khổng Thạch miên man nghĩ.

Chính vì động lực này, hắn phát huy vượt xa ngày thường, chỉ mất vài tiếng đồng hồ, hắn đã tìm được vài diễn viên quần chúng đáng tin.

Khoảng thời gian này, Lý Lập Phương đang nghiên cứu làm thế nào để hack màn hình lớn.

Cậu ta dùng APP tuyên bố nhiệm vụ đại sảnh, lẩm bẩm:

“Cùng một thế giới, cùng một mạng lưới Internet.”

“Cùng một thế giới, máy tính hoạt động như nhau…”

“Aha, mình biết ngay, trình tự xâm nhập vào cái màn hình lớn này không khác với xâm nhập vào mấy thiết bị điện tử khác!”

Cuối cùng, Lý Lập Phương tự tin tuyên bố: “Tôi đã biết phải làm thế nào rồi, thế giới Hắc Ám không tạo hàng phòng hộ cho màn hình nhiệm vụ, nó chỉ là cơ sở dữ liệu bình thường trên máy chủ thuộc mạng lưới Internet độc lập, cho tôi hai ngày, chờ đến khi xâm nhập được vào cơ sở dữ liệu, cậu muốn phát cái gì lên đấy cũng được.”

Hai ngày sau, tất cả đã hoàn thành.

Vì thế ba người lại đến phòng ở của Tịch Ca.

Lý Lập Phương báo cáo thành quả của mình với Tịch Ca: “Mọi thứ đều thuận lợi, bất cứ lúc nào cũng có thể phát tin tức.”

Hắn đặc biệt vừa lòng, vô cùng hào phóng: “Tốt lắm, tháng sau tăng lương cho cậu.”

Lý Lập Phương mặt mày hớn hở: “Cám ơn BOSS!”

Khổng Thạch ở bên cạnh cũng chen nói: “Vậy chỉ còn lại bước cuối cùng là công bố video. sếp, tôi có nghe được một tin tức, hình như tối mai ba nhà sáng lập sẽ mở họp ở Nhiễu Xà Chi Hoàn, không biết là thật hay giả —— “

Tịch Ca trầm ngâm một giây.

Mặc kệ là thật hay giả, hắn cũng quyết định công bố video vào tối mai!

Còn một ít thời gian, hắn sẽ xử lý cắt ghép lại video, đảm bảo rằng đoạn video này vừa xuất hiện là có thể thu hút sự chú ý của mọi người.

Thời gian rất gấp, vô cùng bận rộn.

*

Trời dần dần trở tối.

Khi mặt trăng thay thế mặt trời.

Cuộc họp do Gã Khờ khởi xướng bắt đầu.

Lúc này đây, ba người đều đến tận nơi, Gã Khờ, A Đức, Thôi Đồ, ba người ngồi vào vị trí của mình, thành hình tam giác.

Gã Khờ bắt đầu trước: “Chắc các ngươi cũng đã nhận được thông tin, có sinh vật thế giới Hắc Ám xảy ra xung đột với cảnh sát thế giới thường…”

Cùng lúc này.

Trong một căn hộ trên cao ở trung tâm thành phố, Tịch Ca vắt chéo chân nhàn nhã nằm trên giường, ôm Rhein còn đang mê man, ra lệnh Lý Lập Phương phát video.

Video vừa được gửi lên.

Đại sảnh nhiệm vụ người đến người đi. Màn hình lớn treo giữa không trung chợt nháy lên hai cái, đột nhiên xuất hiện nội dung mới.

Chỉ thấy trên nền đen là một hàng chữ đỏ rợn người, nội dung của nó là thế này:

Sốc!

Vạch trần tổ chức bán hàng đa cấp ẩn núp trong thế giới Hắc Ám!

Khiếp sợ!

Kẻ đứng sau màn chính là hắn!

Phía trên chữ “hắn”, là cái đầu lớn của Thôi Đồ, mặt mày vẫn thân thiết như cũ. Nó nhìn mọi người cười hai tiếng “Ha ha”.

Dòng chữ đỏ như máu tiếp tục chạy trên thanh tin tức.

Để chúng ta nhìn thấy rõ lòng tốt của hắn.

Một trong ba nhà sáng lập Thế giới Hắc Ám.

Bộ mặt thật của đại nhân Thôi Đồ ——

Người đầu tiên nhìn lên màn hình lớn.

Người thứ hai nhìn lên màn hình lớn.

Mọi sinh vật hắc ám trong đại sảnh nhiệm vụ đều nhìn thấy màn hình lớn.

Nhiệm vụ đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, chẳng ai nhận nhiệm vụ, cũng chẳng ai giao nhiệm vụ, ai nấy đều ngước đầu lên nhìn màn hình… Bao gồm cả nhóm nhân viên công vụ, bọn họ cũng đứng dậy chạy đến, chen vào trong đám người, yên lặng ngẩng đầu, yên lặng quan sát.

“Phanh!” một tiếng, cửa lớn của Nhiễu Xà Chi Hoàn mở toang.

Vừa mới nói xong câu mở đầu, Gã Khờ dùng ánh mắt khiển trách nhìn về phía người xông tới: “Có chuyện gì?”

Người nọ lắp bắp, ánh mắt hơi dừng lại trên người Thôi Đồ: “Ba, ba vị đại nhân, đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện, ngoài đại sảnh nhiệm vụ…”

Gã Khờ: “Đại sảnh nhiệm vụ làm sao?”

Gã Khờ hỏi vội, A Đức hành động còn nhanh hơn.

Khi đối phương vừa nói ra bốn chữ “đại sảnh nhiệm vụ”, A Đức đã cầm hộp lập phương liên lạc với thuộc hạ đang ở đại sảnh nhiệm vụ.

A Đức: “Đã xảy ra chuyện gì ở đại sảnh nhiệm vụ?”

Thuộc hạ kia giật mình hồi thần, hắn ngập ngừng một hồi, liền yên lặng đưa con mắt lập phương nhắm ngay màn hình lớn.

Nội dung trên màn hình lớn liền xuất hiện trong mắt ba người tại Nhiễu Xà Chi Hoàn.

Đoạn cắt Thẩm Phán tuyên bố “Chủ nhân của ta sắp sửa chinh phục Thế giới Hắc Ám”, rồi đến đoạn cắt Thôi Đồ dẫn người xông vào nhà Tịch Ca, toàn bộ đều xuất hiện trên màn hình lớn.

Trong đoạn video, còn có giọng biến âm:

“A, nhìn kìa, bọn họ đến rồi.”

“Thôi Đồ tốt bụng tỏ vẻ, tham vọng vĩ đại của ta, bắt đầu từ căn nhà nhỏ này đi —— “

Nhiễu Xà Chi Hoàn tựa như chết lặng.

Trong yên tĩnh, đột nhiên một âm thanh vang lên.

A Đức: “Phụt —— “