Nguyên Huyết

Chương 124: Ánh trăng mê người (H)



Sau khi Tịch Ca lấy đi trái tim của Bá tước, cũng không bị người đang ẩn nấp trong bóng tối tấn công.

Sau lưng vô cùng tĩnh lặng, tưởng chừng như ngọn lửa vừa mới buông xuống vài phút trước chỉ là ảo ảnh nào đó trong bóng đêm mê hồn.

Tịch Ca không dám thả lỏng cảnh giác, hắn cố ý lang thang một vòng quanh thành phố, rồi tùy tiện vào một khách sạn đứng tên mình, chắt lọc Nguyên huyết từ trong trái tim Bá tước.

Cái chai rỗng lại lần nữa được lấp đầy bởi thứ chất lỏng hết sức mỹ lệ.

Tịch Ca đậy nắp, vừa lòng lắc lắc chai thủy tinh. Sau khi rời xa Nguyên huyết, trái tim Thôi Đồ cũng hóa thành tro tàn.

Vậy cũng tốt, đỡ mất công xử lý vật thừa thãi.

Tịch Ca cất kỹ chai thủy tinh, ở khách sạn một lúc lâu, cho đến xác định quả thật không có người theo sau mình, mới đứng dậy trả phòng, trở về nhà.

Tại một tòa cao ốc, Tịch Ca mua đứt hai căn chung cư cùng tầng.

Lúc Tịch Ca về nhà có nhìn thoáng qua phòng đối diện, ánh đèn vàng lọt qua khe cửa, đoạn đối thoại chỉ có trong mấy bộ phim dài tập sến súa truyền ra rất rõ ràng.

Nam: “Tại sao em không yêu tôi!”

Nữ: “Tại sao tôi phải yêu anh!”

Nam: “Tôi biết em yêu tôi!”

Nữ: “Tôi không hề yêu anh, không yêu anh không yêu anh không yêu anh!”

Tốt lắm, chính xác, vừa nghe liền biết là tình tiết lão Sa yêu thích nhất, mình tin chắc lão Sa vẫn còn ngồi ngốc trong đó, không bị người khác giả mạo.

Hiện giờ đã quá muộn, Tịch Ca cũng không có hứng nói chuyện phiếm với quản gia nhà mình lúc nửa đêm.

Hắn lấy chìa khóa mở cửa, trở lại căn hộ mới mua.

Ban đêm, gió mát tràn vào từ cửa sổ sát đất trong phòng khách, dong duổi trong căn phòng tĩnh mịch.

Hắn cầm Nguyên huyết Bá tước hướng về phòng ngủ, vừa mới bước vào liền thấy rèm cửa bị gió thổi lay động, ánh trăng hắt vào từ khe hở, hóa thành tấm sa mỏng, phủ lên người đang say giấc trên giường.

Tịch Ca đến gần Rhein.

Hắn ngồi ở mép giường, chăm chú quan sát Rhein.

Đã qua ba bốn ngày, trạng thái của Rhein đã hoàn toàn ổn định.

Cậu không còn phát sốt, vệt ửng đỏ trên mặt đã lui xuống, cũng không xuất hiện tình huống rò rỉ dị năng nữa.

Hiện giờ, cậu đang nhắm mắt, hai tay giao nhau đặt trước bụng, ngủ có vẻ yên ổn.

Như vị vương tử rơi vào giấc ngủ triền miên.

Tịch Ca bị vị vương tử này đánh cắp mất linh hồn.

Hắn chống khuỷu tay trên giường, cúi sát vào Rhein.

“Dậy thôi, tôi nhớ em, tình yêu của tôi…”

Hắn nói xong liền in trên môi đối phương một nụ hôn.

Môi răng dây dưa, hô hấp ấm áp vuốt ve da thịt, những cái đụng chạm thân mật bên ngoài dội lại vào trong cơ thể, làm bừng tỉnh ý thức đang ngủ say.

Lông mi Rhein hơi giật giật, rồi chậm rãi mở to mắt.

Tịch Ca vừa hôn Rhein liền lập tức phát hiện người dưới thân có động tĩnh.

Mình đã đánh thức vương tử ngủ say!

Không hiểu sao trong lòng chợt nổi lên một tia kiêu ngạo, hắn liền không do dự mà làm sâu nụ hôn.

Môi lưỡi quấn quýt, trao đổi nước bọt, tiếng mút mát vang lên trong không gian yên tĩnh, Rhein vừa mới tỉnh giấc, hoàn toàn không đuổi kịp tiết tấu của Tịch Ca.

Cậu còn đang mơ màng, chỉ biết bị động nghênh đón “vật thể lạ” tiến vào khoang miệng mềm mại.

Cậu khẽ nhếch miệng, một loại cảm giác trước nay chưa từng có, căng thẳng, bỏng rát, thậm chí còn có một tia mềm mại lạ thường cuồn cuộn truyền đến từ nơi tiếp xúc thân mật.

Đột nhiên, Rhein cảm thấy môi dưới đau xót, cậu bị Tịch Ca cắn một ngụm.

Rhein: “A…”

Khi tiếng rên rỉ nhỏ vụn vang lên, đến Rhein cũng bị chính mình làm cho hoảng sợ.

Âm thanh nghẹn ngào như có như không truyền ra từ cổ họng, không giống chất giọng của cậu chút nào.

Về phần Tịch Ca thì giờ đây đã cảm thấy thân thể nóng rực.

Ngay từ khi đến gần Rhein, cơn nóng rực đó đã bùng lên rồi. Giữa những cái hôn cuồng nhiệt, hắn thoáng thấy vệt ửng hồng xuất hiện trên gương mặt tái nhợt của Rhein, cũng nghe thấy âm điệu mê người vỡ ra từ trong yết hầu của đối phương.

Vào giờ phút này, hắn đã hoàn toàn bị ngọn lửa kia khơi dậy cơn đói khát.

Hắn đột nhiên ôm “bữa tối” của mình lên, bước vào phòng tắm thông với phòng ngủ chính!

Ánh đèn vụt sáng, tiếng nước ào ào chảy ra từ vòi tắm, bắn lên hai người trước, sau đó mới đổ vào bồn tắm lớn bên dưới.

Quần áo mỏng manh trên người đều bị nước thấm ướt, dính vào cơ thể, phác họa đường cong như ẩn như hiện.

Rhein bắt đầu cảm thấy tư thế này hơi kỳ quái.

Cậu chống tay lên ngực Tịch Ca, muốn đứng dậy. Giọng nói của cậu vẫn còn hơi khàn khàn: “Để ta xuống, ta tự làm…”

“Tự làm cái gì?” Tịch Ca bày ra dáng vẻ nghiêm túc nhưng lời lẽ thốt ra lại chẳng đứng đắn tí nào, “Tự sờ ngực tôi ư? Có hài lòng với nơi em vừa chạm vào không?”

Rhein rụt tay lại nhanh như chớp, hai bên má càng ửng hồng.

Cậu trốn tránh ánh mắt Tịch Ca, nhìn về một hướng khác.

Tịch Ca ung dung mỉm cười, hắn cũng không vội vã đoạt lại tầm mắt của Rhein, dù sao đêm nay cũng chỉ vừa mới bắt đầu.

Thay vì vậy, hắn ôm người ngã về sau, hướng phía bồn tắm lớn.

Lúc này trong bồn chỉ có một tầng nước rất nông, nếu ngã xuống sẽ đập vào thành bể.

Rhein lắp bắp kinh hãi, cậu lập tức thao túng dòng nước, nước trong phòng tắm bị một bàn tay vô hình xoa nắn, hóa thành một cái đệm, đón được Tịch Ca trước khi hắn đụng vào lớp tráng men cứng rắn.

Tịch Ca ngã vào trong nước.

Dòng nước mềm như bông, đón lấy hắn.

Bọt nước bắn lên, lướt qua hắn, dừng trên mặt Rhein.

Tịch Ca nhìn Rhein chăm chú, rồi sau đó ngẩng đầu, hôn giọt nước đọng trên mặt đối phương.

Tay hắn vuốt ve thắt lưng Rhein.

Bụng dưới của cậu rắn rỏi có sức bật, nhưng phần eo lại mềm mại tinh tế lạ thường.

Hắn thì thầm bên tai Rhein: “Rhein… Chúng ta làm một ít… chuyện người lớn, được không?”

Rhein há miệng thở dốc.

Nước bắn vào trong miệng cậu, đẩy những lời muốn nói trở về trong cổ họng.

Tịch Ca hôn một đường từ gò má đến tận yết hầu.

Rhein bị bắt ngẩng đầu lên.

Cần cổ thon dài hoàn toàn bại lộ dưới miệng Tịch Ca.

Tịch Ca bỗng thấy răng nanh hơi ngứa, răng nanh của hắn lại lần nữa nhô ra.

Nhưng lúc này đây, hắn không hút máu, mà chỉ dùng răng nanh của mình cà nhẹ cần cổ phương, nhìn làn da tái nhợt bị mình gặm cắn tra tấn, nổi lên một tầng hồng nhạt, rỉ máu.

Hắn lại dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm yết hầu của đối phương.

Khi đầu lưỡi của hắn chạm vào yết hầu, hắn liền phát hiện thân thể người trong lòng cứng ngắc, trong tầm mắt hắn, yết hầu lăn lên lộn xuống, trông chọc người vô cùng.

Vừa yếu ớt vừa đáng yêu.

Tịch Ca ngậm lấy yết hầu của đối phương.

Hắn cắn nhẹ, chậm chạp mút vào, cảm giác được những phản ứng tinh tế từ nơi tiếp xúc truyền đến toàn thân, hắn ôm chầm lấy cơ thể đang run rẩy nọ, ngón tay linh hoạt chui vào vạt áo đối phương, vuốt ve thân thể lành lạnh như gốm sứ.

Áo ngủ cũng bị rũ bỏ.

Thân thể tái nhợt của Rhein bại lộ dưới ánh sáng trắng trong phòng tắm.

Cuối cùng Tịch Ca cũng buông tha cho cái hầu kết đáng thương của cậu.

Hắn nghiêng người về sau, thưởng thức thân thể lưu sướng của Rhein.

Tựa như một khối bạch ngọc tuyệt mỹ, không có tì vết… Không, cho dù có tì vết, cũng sẽ như Tượng thần Vệ Nữ, trở thành một sự tồn tại độc nhất vô nhị.

Nụ hôn của Tịch Ca rơi xuống ngực Rhein.

Có lẽ là bởi vì lần trước đã uống máu của hắn, nên dấu vết trên ngực Rhein đã phai nhạt ít nhiều, như Rhein đã nói, không bao lâu nữa, nó sẽ sớm biến mất.

Hắn liếc nhìn ngực đối phương một hồi, rồi lập tức thay đổi mục tiêu, cái lưỡi linh hoạt cuốn lấy đầu ti vào trong miệng.

Rhein: “A! …”

Cả người cậu như thể bị giật điện, run lên dữ dội.

Từ lúc tỉnh ngủ đến giờ chỉ mới qua được vài phút ngắn ngủi, nhưng trong vài phút này, mọi chuyện đã tiến triển vượt xa dự đoán của cậu.

Càng ngày càng nhiều cảm giác dị dạng xuất hiện.

Chúng nó khiến cơ thể cậu thay đổi một cách kỳ lạ.

Cổ họng cậu căng thẳng, lồng ngực cũng bắt đầu thắt lại, ngay cả bên dưới cũng có phản ứng.

Dục vọng lưu lại dấu vết khắp người cậu, đến mức cậu không còn nhận ra chính mình nữa.

Lớp quần áo mỏng manh không thể che giấu được phản ứng từ bộ phận nam tính.

Tay Tịch Ca từ eo Rhein bắt đầu trượt xuống, rất nhanh hắn đã nắm được thứ đang dâng trào của đối phương.

Kích cỡ rất khả quan, một bàn tay không thể bao được hết, hắn dùng đầu ngón tay chạm vào phần đỉnh, chỉ mới nhẹ nhàng xoa nắn hai lượt, đã thấy chất lỏng trắng đục rỉ ra, làm ngón tay hắn dinh dính.

Cũng lúc này, cái miệng của Tịch Ca mới chịu buông tha cho Rhein.

Nơi được hắn chăm sóc kỹ lưỡng kia đã nhô lên và ửng đỏ, bởi vì còn dính nước miếng nên trông hơi sáng bóng, mỗi một chi tiết đều tràn ngập cám dỗ.

Tịch Ca cắn một ngụm trên vai Rhein.

Hắn lẩm bẩm, làm ra vẻ oán giận lắm: “Rhein, em thật mê người, em như vậy là không ngoan chút nào, em làm tôi hoàn toàn không thể nhịn được…”

Ngay từ khoảnh khắc tiếp xúc thân mật, ma cà rồng không cần hô hấp đã thở dốc liên tục, không khí đã trở thành chỗ dựa duy nhất của cậu: “Sao lại… trách ta ư?…”

Tịch Ca buông lỏng khớp hàm, hắn thân mật hôn lên dấu răng đậu trên vai Rhein: “Đương nhiên là trách em.”

Tịch Ca không dừng lại.

Hắn kéo tay Rhein, cầm tay cậu ấn vào cái nơi cứng rắn của mình.

Giờ phút này, hơi thở của dục vọng đã tràn ngập cả phòng tắm, len lỏi vào giữa cái ôm của hai người, không ai có thể che giấu chính mình.

Tịch Ca an ủi dục vọng của cả hai, hắn tiếp tục thủ thỉ những lời tâm tình bên tai Rhein, cũng là tiếng lòng của mình. Hắn nói: “Chỉ cần nhìn em… tôi liền muốn nhét em vào ngực, nuốt vào trong bụng, khảm vào trong xương cốt… Tôi còn muốn hung hăng xuyên qua em… khiến em phải thét chói tai, cho em cảm nhận được kích cỡ của tôi…”

Hắn kéo xuống lớp vải vóc cuối cùng trên cơ thể Rhein.

Quần áo đều cởi sạch, thân thể trần truồng hoàn toàn bại lộ dưới ánh sáng.

Rhein nhắm nghiền hai mắt.

Ngay khi vừa nhắm mắt lại, cả người cậu cũng đỏ bừng.

Nhưng dục vọng thật sự có thể biến người thành nô lệ của nó.

Nước sóng sánh đã đổ ngập bồn tắm, cậu ngâm mình trong nước ấm, cơ thể nhẹ tựa lông hồng, trái tim cũng dập dềnh theo. Cậu có ảo tưởng như mình vừa mới uống một trận ra trò, say khướt, chao đảo… ước gì cả thân lẫn tâm đều chìm xuống.

Cậu mấp máy môi.

Cậu hơi căng thẳng, căng thẳng đến độ giọng nói cũng trầm xuống và cứng ngắc, thế nhưng cậu vẫn cúi người, ghé bên tai Tịch Ca thì thầm: “… Được.”

Vừa dứt lời, sự căng thẳng đó lại suýt nữa làm dây thần kinh của cậu đứt đoạn, cậu quay đầu lại thật nhanh, hôn lên môi Tịch Ca, không cho đối phương có cơ hội thốt ra bất cứ điều gì làm mình càng thêm xấu hổ!

Vào giờ phút này, dục niệm mãnh liệt đã cắn nuốt cả hai người.

Lồng ngực phập phồng lên xuống, Tịch Ca rất muốn đặt Rhein dưới thân ngay lập tức, sau đó hung hăng xuyên qua, dùng sức tiến vào, nhưng rượu càng ủ lâu thì càng thơm ngọt, món ăn càng được chế biến tỉ mỉ thì càng ngon miệng.

Hắn gắng nhẫn nhịn, hôn đến khi hô hấp gần như tắt lịm mới thở hồng hộc mà buông Rhein.

Hắn không lập tức rời đi, hắn liếm chất lỏng tràn bên khóe môi đối phương, thì thầm bên tai cậu: “Rhein, tôi đã thấy, em viết lại nhiều ghi chú… làm cha… Còn có bút ký yêu đương… Rhein, em biết phải làm thế nào đúng không?… Tôi muốn thấy em chủ động, em đẹp như vậy, tôi muốn nhìn em… ôm em… chiếm hữu em, sau đó không bao giờ buông tha cho em…”

Tịch Ca nhìn Rhein chăm chú.

Đến lúc này, Rhein mới phát hiện mình không cách nào cự tuyệt Tịch Ca, cho dù yêu cầu đó quá đáng cỡ nào…

Cậu cũng chấp nhận.

Có chút mất mặt, có chút hưng phấn, mà càng nhiều hơn là dục vọng. Tịch Ca kéo tay cậu ra sau, để cậu dùng đầu ngón tay của mình đẩy ra nơi bí ẩn.

Cảm giác khác thường khiến cả người cậu căng cứng.

Nhưng đúng lúc này, có thứ gì đó càng cứng rắn hơn đã áp sát cậu, tay Rhein chạm phải món đồ hung mãnh của Tịch Ca.

Cậu hít sâu một hơi, chậm rãi nâng thân lên, mở hai chân quỳ bên thắt lưng Tịch Ca, sau đó cậu nắm cự vật để tại lối vào của cơ thể mình.

Dòng nước lại bắt đầu náo động, dựng hết cả lên.

Nơi bí ẩn dần tách ra, bị gã khổng lồ xâm lược từng chút một, ngay cả khi có dòng nước làm nhiệm vụ bôi trơn, Rhein vẫn cảm thấy cơ thể mình mở ra hết sức khó khăn.

Cảm giác chướng bụng tràn lan khắp toàn thân, mỗi một tế bào đều đang điên cuồng hò hét bởi thứ cảm giác kích thích và xa lạ.

Tư duy của cậu đã hoàn toàn đảo điên, cậu thở dốc nặng nề, cố gắng thả lỏng dưới ánh nhìn chăm chú của Tịch Ca, đưa bộ phận còn thừa tiến vào từng chút một, đến nửa chừng, không biết đụng phải vị trí nào trong thân thể mà chợt có dòng điện thổi quét Rhein. Tê liệt. Và từng đợt khoái cảm ẩn nấp dưới cái lớp vỏ tê liệt đó lập tức dồn ép Rhein.

Đầu gối cậu mềm nhũn ngồi sụp trên người Tịch Ca, bộ phận còn thừa một chút đã thành công xâm nhập vào thân thể, đầu tiên là đau đớn, theo sau là khoái cảm.

Quy đầu đang căng ra thiếu chút nữa thì bắn, nhưng âm thanh kiều diễm tràn ra khỏi cổ họng thì hoàn toàn không thể kiềm chế được: “A… ha…”

Tịch Ca muốn nhịn cũng khó.

Vào lúc đó, tất cả lý trí đều biến thành tù binh và trợ thủ của dục vọng.

Hắn ôm chặt lấy eo Rhein, đẩy mạnh về phía trước.

Mật thịt mềm mại gắt gao siết lấy bộ vị đang dâng trào, hắn đánh vào bên trong cơ thể đối phương, tưởng như đang đắm mình trong thiên đường.

Rhein bị Tịch Ca gây sức ép đến nỗi phải ngửa cổ lên. Cậu há miệng thở dốc, âm thanh vừa run rẩy vừa mang theo tia ẩn nhẫn: “Ha… ưm… Chậm… a…Tịch Ca… chậm một chút…”

Tịch Ca hôn môi cậu, đồng thời nắm lấy dục vọng yếu ớt nhất của cậu.

Dưới sự vuốt ve đầy âu yếm của hắn, cơn cao trào lại lần nữa tràn đến, rỉ ra yêu dịch.

Vừa lúc đó, Tịch Ca đè Rhein xuống dưới thân. Chươ𝔫g mới 𝔫hất tại + 𝗧 r ù m 𝗧 r u 𝓎 ệ 𝔫.𝑣𝔫 +

Tiếng nước ào ào.

Một bên mặt của cậu chìm trong nước, dòng nước như thể bàn tay ôn nhu, khẽ vuốt ve từng bộ phận trên cơ thể Rhein.

Tịch Ca nâng chân Rhein lên.

Hắn đẩy hai chân đối phương ra đến mức tận cùng, để thân thể đối phương hoàn toàn mở ra trước mặt mình, để dục vọng của mình xâm nhập đến những nơi chưa bao giờ được khai phá.

Hắn lại ngắm nhìn “bữa tối” của mình, từ gương mặt đến bả vai, bờ ngực, vòng eo, mỗi một nơi đều đẹp đẽ đến vô ngần.

Sau đó hắn bắt đầu va chạm hết sức hung hăng.

Tiếng than nhẹ không thể kiềm chế tràn ra từ yết hầu Rhein.

Giọng cậu vỡ ra như bị bóp nghẹt. Khoái hoạt đến cực độ, tưởng như đã mất kiểm soát đối với cơ thể mình.

Hai tay cậu bất giác quấn lấy Tịch Ca, bị động và trông mong từng đợt va chạm của đối phương, có cảm tưởng như mình đã bay vút đến tận vòm trời, rồi chợt bị nuốt chửng trong cơn say khoái cảm.

“Ha… a… hưm… a a a…”

Để rồi, dục vọng kéo căng đến tận cùng phá tan ranh giới, chất lỏng trắng đục bắn ra.

Dư vị tiêu tan, mây mưa thu lại.

Tịch Ca đầy cõi lòng thoả mãn, giúp Rhein tắm rửa xong, liền lấy một bộ áo ngủ tơ tằm thay cho cậu.

Áo ngủ tơ tằm che kín dấu vết trên cơ thể, sau đó Tịch Ca lại ôm Rhein về giường.

Hắn ôm người nằm trên giường, sau khi điều chỉnh một tư thế thoải mái, liền mỹ mãn nhắm mắt lại.

Tịch Ca vừa nhắm hai mắt, Rhein đã mở mắt ra.

Thân thể vẫn còn phảng phất dư vị điên cuồng vừa rồi, cậu cũng không cảm thấy mệt muốn chết đi, chỉ là… có hơi là lạ, không tài nào thích ứng được.

Cậu khẽ cử động.

Tịch Ca vừa mới nhắm mắt liền hé mắt ra lần nữa: “Sao thế…”

Trước khi đối phương kịp nói hết câu, Rhein đã dùng tay che mắt Tịch Ca lại: “Không có gì, ngươi ngủ đi, ta muốn đi lấy một thứ.”

Tịch Ca: “À…”

Hắn ngoan ngoãn nhắm nghiền hai mắt, thuận miệng nói với Rhein:

“Bì Bì, tôi đã giết chết tên Bá tước xông vào nhà chúng ta rồi, Nguyên huyết của ông ta để trên bàn… Đúng rồi, trước khi chết ông ta còn nói cho tôi biết, tin tức của vé vào cửa…”

Rhein thầm thở phào một hơi, tạm thời cậu còn chưa chuẩn bị tinh thần đối mặt với Tịch Ca, ít nhất đêm nay vẫn chưa được.

Nhưng cậu nghe lọt tai những gì Tịch Ca vừa nói.

Cậu suy nghĩ một chút, liền giữ nguyên bàn tay che kín mắt Tịch Ca rồi lướt qua hắn, cũng bởi vì động tác này mà áo ngủ tơ tằm hơi kéo xuống một chút, lộ ra cảnh tượng bên dưới xương quai xanh, trên nước da trắng nõn là những dấu vết xanh tím loang lổ.

Rhein cầm Nguyên huyết Bá tước mà Tịch Ca đặt ở đầu giường.

Cậu nâng chai máu trước ánh trăng quan sát một hồi.

Sau khi uống hết bình máu này, cậu sẽ tấn chức Bá tước.

Lên đến cấp bậc Bá tước, sẽ không thể tự do ra vào vực sâu được nữa, cần phải tìm được vé vào cửa mới có thể ra ngoài. Hơn nữa, sau khi đạt tới cấp bậc này, ngày rời đi lại càng gần.

Rhein trầm tư.

Sau đó cậu mở cái chai ra, đổ Nguyên huyết Bá tước vào trong miệng.

Nhưng.

Muốn bảo vệ người mình yêu, trước sau đều cần sức mạnh.

Nguyên huyết tiến vào trong cơ thể, năng lượng nổi lên cuồn cuộn.

Rhein khẽ nghiêng người, đặt một nụ hôn còn vương mùi máu bên khóe miệng Tịch Ca.

Tịch Ca: “Hửm?”

Hắn vẫn còn bị Rhein che mắt.

Rhein: “Không có gì.”

Cậu vẫn không buông tay, đầu ngón tay đảo quanh hốc mắt Tịch Ca, vuốt ve những nếp nhăn mờ mờ.

Cậu dừng một lát, sau đó mang theo ý cười tiến đến bên tai Tịch Ca:

“Hậu duệ của ta, ngươi phải biết… Ta vô cùng vô cùng thích ngươi.”

Ánh trăng mê hoặc lòng người.

Cả đêm này nguyện ngủ mãi không tỉnh.

 

 

Ritt: Hiuhiu, xin hãy tha thứ cho vốn từ nghèo nàn và trải nghiệm cũng nghèo nàn của tớ:((((((((((