Nguyên Huyết

Chương 135: Luân hồi và sơ ủng



Dưới ánh nắng chói chang, sau khi thoát khỏi sự cám dỗ từ ấn tượng đầu tiên, Rhein đã thấy rõ nhiều chi tiết hơn.

Đây là một con quỷ gặp nạn.

Hắn nằm trong nước, cổ tay phải trống trơn, mất đi bàn tay vốn nên tồn tại ở đây. Đôi mắt thâm thúy có thể sánh ngang màn đêm chứa đựng đầy tơ máu và mỏi mệt. Trên làn da trắng nõn chằng chịt những vết rạn, giống như một pho tượng trải đầy thương đau làm người ta tiếc hận.

Còn có bờ môi của hắn.

Răng nanh sắc bén như ẩn như hiện bên khóe miệng đã tuyên bố thân phận thật sự của hắn.

Rhein hít một ngụm hơi lạnh: “Ngươi là… Ma cà rồng! Tại sao ánh mắt trời không thể giết chết ngươi?”

Tịch Ca bỗng nhớ tới những màn đối thoại giữa mình và Rhein.

Hắn cười rộ lên, mặc dù đã cố gắng kìm nén, nhưng nụ cười vẫn tràn ngập vẻ quyến rũ như trước: “Là huyết tộc, không có ma cà rồng nào lại gọi mình là ma cà rồng cả. Ánh mặt trời cũng không thể giết chết huyết tộc, cùng lắm chỉ mang đến một chút khó chịu và choáng váng cho huyết tộc mà thôi… Đúng rồi, huyết tộc cũng sẽ không biến thành dơi. Tuy rằng tôi rất muốn thử một lần.”

Rhein mê man nhìn người trong nước.

Dưới ánh mặt trời, ma cà rồng dùng giọng điệu hết sức thong thả kể về một thế giới ngoài tầm với của cậu.

Lý trí mách bảo cậu phải rời xa tên ác quỷ nguy hiểm này.

Nhưng lòng hiếu kỳ đã quấn lấy bước chân của cậu.

Hôm qua là ngày tồi tệ nhất trong 17 năm Rhein sống trên đời.

Cậu đã bị đánh bại trong cuộc thi tuyển chọn Thánh kỵ sĩ của Giáo hội, người bạn cũ của cậu thì được kết nạp làm thành viên chính thức của Quân đoàn Thần Thánh, còn cậu sẽ phải đối mặt với hình phạt bị trục xuất khỏi Quân đoàn Thần Thánh do đã sử dụng cấm dược.

Anh cả cười nhạo cậu vô dụng.

Cha mẹ chán ghét vì cậu thất bại.

Bao nhiêu thành tích ưu tú đều bị xóa sạch, toàn bộ đều tan thành mây khói.

Cũng bởi vì dùng cấm dược nên mới đến bước đường này… Nhưng tất cả đều không phải là sự thật.

Đó là một âm mưu!

Có người bỏ cấm dược vào ly nước của cậu, bọn chúng còn giấu cấm dược trong hành lý của cậu nữa.

Kỵ sĩ trưởng và Thần Quan nhìn cậu chằm chằm bằng ánh mắt nghi ngờ, lạnh lùng công bố kết quả điều tra.

Cậu đã cố gắng biện bạch, nói với trưởng quan rằng cậu bị gài bẫy, nhưng chẳng ích gì.

Không một ai tin tưởng cậu.

Chỉ trong vòng một ngày, tin đồn đã lan khắp Quân đoàn Thần Thánh và cả tòa thành thị này.

Bè bạn trong quân đoàn đều nhìn cậu bằng ánh mắt khác thường.

Cậu rời quân đoàn thần thánh để trở về nhà.

Anh cả cười nhạo cậu: “Thành tích trước đây của mày đều kiếm được nhờ gian lận à?”

Cha mẹ chán ghét nói: “Mày làm tao mất hết mặt.”

Giây phút đó, cậu tưởng rằng mình đã bị cả thế giới ruồng bỏ.

Chỉ có người mất đi tất cả mới hiểu được cô độc đáng sợ đến cỡ nào.

Những cuộc cãi vã lặp đi lặp lại vào mỗi buổi sáng sớm khiến cậu chìm trong tuyệt vọng.

Nếu ai đó cần mình…

Sẵn sàng tin tưởng mình…

Kể cả khi đó là ma quỷ, cũng chẳng hề gì.

Đối với Rhein mà nói, bàn tay đang vươn về phía mình của Tịch Ca, có sức hấp dẫn trí mạng.

Cậu chỉ bồi hồi trong chốc lát, liền đi về phía trước.

Cậu tiến lên trước hai bước, nước suối lạnh lẽo dưới chân xuyên thấu qua giày da hươu, làm cậu giật mình tỉnh táo.

Nhưng dù sao thì, đối phương vẫn là ác quỷ.

Rhein lại do dự.

Nhưng lúc này đây, Tịch Ca chỉ cần hơi rướn người là có thể chạm vào cậu.

Hắn nắm chặt tay Rhein, kéo người vào trong lòng!

“A!”

Động tác của Tịch Ca quá nhanh, Rhein còn chưa kịp phản ứng đã ngã vào trong lồng ngực đối phương.

Nước bắn tung tóe, bọt nước trong suốt hấp thụ ánh sáng, lóng lánh bảy sắc cầu vồng.

Trước khi Rhein kịp giãy dụa, Tịch Ca đã buông cậu ra.

Hắn buông tay, nhưng lại giữ lấy cổ đối phương.

Hai người một cao một thấp dán vào nhau.

Tịch Ca dùng ngón tay lau bọt nước vương trên mặt Rhein, rồi cẩn thận chải vuốt lại mái tóc lòa xòa trên trán, vén ra sau tai. Sau đó, hắn mới chậm rãi thì thầm bên tai Rhein: “Bảo bối của tôi, nhìn vẻ mặt em không thoải mái lắm, có người bắt nạt em à?”

Rhein ngẩng mặt lên.

Ác ma luôn có thể nhìn thấu lòng người, mỗi một câu nói của ác ma đều là kịch độc giấu trong mật ngọt.

Khao khát được nói ra hết tất cả lên men và lớn dần trong lòng cậu, nhưng sau một hồi lắc lư bên miệng, thứ duy nhất vuột ra khỏi yết hầu, lại là câu nói lúc ban đầu kia:

“Tôi có thể giúp gì được cho anh?”

“À…”

Tịch Ca nói, hắn thốt ra một âm tiết vô nghĩa.

Rồi sau đó, ngón tay hắn dừng trên cổ Rhein.

Không khí bỗng nhiên tràn ngập mùi nguy hiểm, trong nguy hiểm còn quẩn quanh chút mờ ám.

Ngón tay lạnh lẽo di chuyển lên xuống trên cần cổ ấm áp, đi đến đâu cũng kích thích mảnh da thịt bên dưới run rẩy theo bản năng.

Hơi ấm sung túc, mạch máu căng tràn, sinh mệnh tươi sống, tất cả đều hiện hữu dưới ngón tay Tịch Ca.

Từ khi trái tim kim cương ngừng đập, Tịch Ca phát hiện ham muốn của mình đối với máu tươi tăng lên gấp bội.

Trái tim kim cương làm mình trở nên giống với nhân loại… Hoặc là nói, nó đã biến mình thành nhân loại.

Trong đầu hắn xẹt qua một ý nghĩ mơ hồ như vậy.

Nhưng suy nghĩ đó rất nhanh đã tan biến.

Hắn không thể chống cự sức hấp dẫn từ Rhein.

Môi hắn tiến đến bên cổ Rhein, răng nanh sắc bén đặt trên làn da đối phương.

Động tác này làm người trong ngực run rẩy một chút.

Tịch Ca lẩm bẩm nói: “Em đã qua đây, thì đã không thể hối hận nữa rồi… Mà em cũng sẽ không hối hận.”

Bởi vì chúng ta ở tương lai, đều chưa bao giờ hối hận.

Hắn nhịn xuống dục vọng muốn hôn môi đối phương.

Rhein bây giờ mới chỉ mười bảy tuổi, hắn nên ngay thẳng một chút, làm một bậc cha chú đầy chính trực.

Tịch Ca cắn Rhein một ngụm!

Răng nanh đâm vào da thịt, song lại nhẹ nhàng như bị kiến đốt, không mang đến quá nhiều đau đớn.

Rhein hơi ngạc nhiên. Không đau xé da xé thịt như mình đã tưởng tượng.

Đồng thời, Rhein cũng có một cảm giác mới mẻ.

Cậu cảm thấy có chất lỏng lạnh lẽo nào đó rót vào cơ thể mình thông qua răng nanh.

Đó là thứ gì?

Rhein bối rối nghĩ.

Chẳng mấy chốc, chút chất lỏng này đã phát huy tác dụng, cơ thể cậu bắt đầu trở nên thật kỳ lạ.

Chất lỏng lạnh lẽo chảy xuôi, phảng phất mang đến hơi thở nóng rực, mầm mống nhiệt lượng tràn vào huyết dịch, ngọn lửa dục vọng dường như đã tìm được than ấm để đốt cháy, ngay lập tức cư trú và sinh trưởng bên trong cơ thể cậu!

Nhưng đây mới chỉ là bước đầu tiên.

Sau khi bị ngọn lửa cắn nuốt, đầu óc cậu bắt đầu mơ hồ như người bị phát sốt, cơ thể cũng không còn là của mình, mềm nhũn ra.

Cảm giác lạ lẫm bắt đầu xâm chiếm cơ thể Rhein.

Máu trong người cậu bị rút ra.

Máu chảy ngược cũng là lúc cậu cảm giác như mình bị lấp đầy, xương cốt máu thịt, tất cả đều đang phát ra tiếng rên rỉ sung sướng, đến mức vượt quá giới hạn chịu đựng của cậu; nhưng khi máu chảy xuôi, cậu lại cảm thấy toàn thân vô cùng trống rỗng, cơ thể cậu lại tiếp tục phát ra tiếng rên rỉ, nhưng đó lại là chờ mong và khát vọng.

Cậu bất tri bất giác ôm chặt Tịch Ca, hai tay cuốn lấy thắt lưng hắn, cậu vùi mặt vào hõm cổ đối phương, cậu chưa bao giờ trải qua cảm giác nào điên cuồng như vậy, không có ai dạy cậu phải làm thế nào, cậu chỉ biết tuân theo bản năng, nhẹ nhàng cọ xát đối phương.

Mỗi một tấc da thịt tiếp xúc đều chứa đầy ma lực, cậu nằm trong ngực đối phương, cảm nhận được sung sướng trước nay chưa từng có.

Này đó vui sướng khiến cậu có ảo giác như mình đang lênh đênh giữa đại dương, từng đợt kích thích ập đến nâng cậu nhẹ nhàng bay lên, cứ vậy bay đến tận thiên đường trên cao!

Khoảnh khắc chạm đến thiên đường, thân thể luôn buộc chặt cuối cùng đã đạt tới cực hạn, cậu phát tiết ra ngoài.

Tịch Ca hít một hơi thật sâu, dùng sức mạnh ý chí khống chế hành động của mình, buông tha Rhein – hiện giờ đã bị hắn hút gần hết máu trong cơ thể.

Hắn vừa buông lỏng tay, cái người đang ôm chặt lấy hắn lập tức trượt chân ngã vào trong suối, cậu cuộn người lại, một nửa gương mặt đều chìm trong nước, nửa bên mặt còn lại thì bị mái tóc bạch kim phủ kín. Tịch Ca chỉ có thể thấy một vệt đỏ ửng dưới mái tóc tán loạn.

Mình còn chưa cho Rhein uống máu kia mà, sao Rhein lại trông như phát sốt thế này?

Là do mất máu quá nhiều ư?

Tịch Ca có chút lo lắng, vươn tay đỡ Rhein dậy.

Rhein lần nữa ngã vào trong ngực Tịch Ca.

Cơ thể cậu vẫn luôn run rẩy không ngừng.

Không rõ cơn run này là khoái cảm còn sót lại sau cao trào hay đặc thù sinh lý sau khi mất máu quá nhiều.

Tấm nhìn dần dần bị vẩn đục, những đốm đen loang ra như kết thành mạng nhện, Rhein không thể thấy rõ gương mặt của người nọ.

Mình… mình sắp chết rồi sao?

Rhein chậm chạp nghĩ thầm.

Cảm giác tử vong không hề đáng sợ… cảm giác tử vong thì ra… thì ra rất sung sướng… mình chưa bao giờ trải qua cảm giác sung sướng như vậy…

Nhưng, nhưng mà…

Mình không muốn chết, mình còn muốn…

Tịch Ca cắt cổ tay mình.

Hắn đưa cổ tay đầm đìa máu đến bên miệng Rhein: “Mau uống đi, sau đó, em sẽ hoàn toàn chuyển hóa…”

Ráng đỏ vẫn lưu lại bên hai má Rhein.

Dường như Rhein đã lâm vào trạng thái hôn mê, cậu hoàn toàn không phản ứng với máu tươi.

Tịch Ca nhìn thoáng qua đối phương, lại nhìn thoáng qua cổ tay mình.

Hắn cúi đầu, hút một ngụm máu lớn, sau đó hôn Rhein, đút tất cả vào trong miệng cậu.

Rhein bị ép uống hai ngụm máu tươi.

Sau hai ngụm, dường như cậu đã mơ màng tỉnh lại, cũng dường như rơi vào cơn choáng váng.

Nhưng bản năng sinh tồn đã trỗi dậy.

Cánh tay cậu tràn ngập sức mạnh, cậu dùng lực ôm Tịch Ca, theo đuổi càng nhiều, càng nhiều sinh mệnh, càng nhiều sung sướng, càng nhiều sa đọa —— vô tận sa đọa!

Ánh mặt trời vẫn rạng ngời.

Sâu trong rừng rậm, sau khi tiếng thở dốc của nhân loại vang lên, vẫn chưa từng dừng lại.