Nguyên Huyết

Chương 138: Sát khí



Âm thanh vang lên đột ngột trong đêm hệt như một chiếc kéo, cắt ngang khung cảnh hài hòa và ấm áp phía trước!

Người trong đại sảnh đều giật mình, chủ nhân trang viên – Bá tước Bianchi – đẩy ghế tựa đứng lên, ông ta cầm đèn dầu trên bàn, sải bước tiến về nơi phát ra âm thanh, hét lớn một tiếng: “Ai đó!”

Ánh đèn rọi sáng bóng đen ngoài cửa sổ.

Phu nhân theo sau Bá tước kêu lên: “Trời ạ, Rhein… con, sao con lại trở về?”

Không phải là chẳng ai quan tâm cậu, chẳng ai nhớ tới cậu…

Mà là tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận rằng cậu đã bỏ đi.

Bọn họ thoải mái trút bỏ được nỗi phiền muộn trong lòng —— đứa con trai vô năng khiến dòng họ Bianchi phải hổ thẹn cuối cùng đã đi rồi, ai nấy đều thả lỏng hưởng thụ cuộc sống mới của mình.

Rhein nhìn cha mẹ mình bằng ánh mắt phức tạp và khó hiểu.

Cậu cũng từng xấu hổ vì mình đã làm nhục dòng họ Bianchi. Nhưng không phải bởi vì cậu sử dụng cấm dược, mà bởi vì cậu không nhìn thấu bẫy rập của đồng bạn.

Cậu sẵn sàng trả giá cho sự ngây thơ của mình và chịu đựng đau khổ.

Thế nhưng tại sao không một ai tình nguyện lắng nghe cậu? Tình nguyện tin tưởng cậu?

Người duy nhất chịu nghe nỗi lòng của cậu, thậm chí sẵn sàng làm mọi thứ vì cậu, hóa ra lại là một sinh vật tà ác.

Trong đêm tối, tiếng nói ma quỷ lại lần nữa vang lên trong đầu.

“Tôi có thể khiến thời gian của em quay về lúc vụ việc kia chưa xảy ra, vậy nên, em muốn biến tất cả mọi thứ trở về như cũ, và ôm ấp một tương lai dối trá ư? Một tương lai tùy em tô vẽ, nghe cũng không tồi, phải không?”

Nếu mình đồng ý… Nếu mình đồng ý…

Vô số ý tưởng xoay trong đầu Rhein.

Giờ phút này cậu đã không còn quan tâm đến việc mình phải trả giá đắt cỡ nào.

Cậu chỉ đang nghĩ:

Nếu mình đồng ý, mọi thứ sẽ quay lại đúng quỹ đạo ban đầu phải không?

Cha mẹ yêu thương mình, mình thương yêu cha mẹ.

Trưởng quan ưu ái mình, mình kính trọng trưởng quan.

Còn có bạn bè thân thiết!

Lời cầu nguyện không được Chúa đáp lại, nhưng ác ma lại có thể thỏa mãn kỳ vọng của mình.

Mình ——

“Rhein, Rhein!”

Bá tước Bianchi chiếu đèn lên Rhein, phu nhân Bá tước lao tới bên cạnh cửa sổ.

Những ngón tay được bảo dưỡng cẩn thận của quý phu nhân ấn lên tấm kính thủy tinh, Rhein vẫn còn nhớ rõ đôi bàn tay này ấm áp đến nhường nào.

Cậu nhìn chăm chú vào hai mắt bà, trong mắt quý phu nhân dường như lóe lên tình thương dành cho đứa con trai côi cút, đôi môi đỏ mọng của đối phương cũng hơi hé mở.

Rhein bắt đầu chờ mong điều gì đó, có lẽ mẹ sẽ ôm chầm lấy cậu, an ủi cậu, động viên cậu, giống như trước đây.

Nhưng thời khắc âm thanh kia xuất hiện, lòng trắc ẩn bao phủ trên gương mặt bà, phu nhân Bá tước nói: “Rhein, con không nên xuất hiện… Mẹ sẽ đưa đồ cho con, con rời khỏi thành phố này đi.”

Lòng trắc ẩn của bà lại lạnh lùng như thế.

Tất cả tình cảm mà cái gia đình này cho cậu, cũng tựa như màn đêm.

Vào giờ phút này, những hồi ức hạnh phúc đã vỡ tan thành mảnh nhỏ.

Vi không muốn cái thành lũy mang tên gia đình này hoàn toàn sụp đổ, Rhein hoảng sợ lui về sau, xoay người lao vào trong đêm tối, vận hết tốc độ, chớp mắt đã biến mất.

Sự biến mất đột ngột của Rhein lần nữa khiến cả đại sảnh dậy sóng.

Vợ chồng Bá tước Bianchi nghi ngại nhìn bóng người đã mất hút trong bóng tối, phu nhân Bá tước tràn đầy bối rối, bà hỏi đức lang quân của mình: “Rhein… tốc độ của Rhein sao lại nhanh như vậy? Nó giống những người kẻ đó…”

“Keng” một tiếng.

Con dao bạc vuột khỏi bàn tay anh cả.

Anh ta biết “những kẻ đó” mà cha mẹ nhắc đến là ai.

Sau khi rời khỏi trang viên, Rhein thất tha thất thểu bước đi trên đường.

Vách tường dựng đứng cao ngất vạch ra những con ngõ nhỏ ngoằn ngoèo, ngăn cách cả không trung rộng lớn. Xa xa đồng hồ quả lắc trên đỉnh tháp đang phát ra tiếng vang nặng nề, âm thanh bị bóp nghẹt, như đang rung lên trong lòng Rhein.

Có rất nhiều quán rượu dọc theo bờ sông chảy xuyên qua thành thị.

Rhein đẩy cửa bước vào một quán rượu trong số đó, cậu muốn một bát rượu lớn.

Quán rượu chật kín người, ai nấy đều đang hô bè gọi bạn, cười nói ầm ĩ, chỉ có cậu cô độc dựa vào lan can hướng ra sông, mặt nước lấp lánh phản chiếu gương mặt thất vọng của cậu.

“Thưa ngài, ngài có cần phục vụ gì không?” Một âm thanh mềm mại vang bên tai Rhein.

Rhein theo tiếng nhìn lại, nàng điếm nở nụ cười quyến rũ nghiêng người đến, lộ ra bầu ngực tròn đầy.

Không, kỵ sĩ thờ phụng Chúa kiêng kị sắc dụ!

Rhein đang định vươn tay đẩy cô ta ra, thì trong quán rượu bỗng vang lên một tiếng cười phách lối: “Ồ, nhìn xem ai đây nào, không phải là con thứ nhà Bá tước Bianchi đây sao, ngài quý tộc đã sử dụng cấm dược trong Quân đoàn thần thánh đây mà?”

Người trong quán rượu đều bị câu nói này hấp dẫn.

Bọn họ sôi nổi quan sát Rhein và người vừa lên tiếng.

Rhein cũng nhìn lại người nọ.

Cậu quen đối phương, đây là tên rắn độc trong vùng, một kẻ hạ đẳng, hiếp đáp già trẻ lớn bé. Cậu đã từng cùng bạn mình dạy dỗ đối phương một lần.

Có lẽ chính vì lần đó, mà gã ta ghi hận.

Tên rắn độc với hình thể khổng lồ tiến đến gần Rhein, mang theo nụ cười không có ý tốt, gã nâng cây quạt hương bồ lớn bằng bàn tay, từ trên đánh xuống đầu Rhein.

Trước khi đối phương kịp chạm vào mình, Rhein đã vươn tay đẩy người nọ ra.

Cậu gần như không dùng lực, nhưng thân hình khổng lồ lại hệt như tờ giấy mỏng, bắn ngược về phía sau. Gã bay qua nửa cái quán rượu, đập thật mạnh vào bức tường đá, rồi tê liệt ngã xuống đất.

Bàn ghế trong quán lung lay kèm theo tiếng “phanh” thật lớn.

Gã rắn độc té trên mặt đất chậm chạp không thấy đứng dậy, sau đó, phía dưới thân thể gã, có máu tràn ra.

Tiếng kêu thét sợ hãi vang lên trong quán rượu.

Có giọng nữ sắc nhọn: “Trời ơi, giết người —— “

Tức thì quán rượu liền rơi vào cảnh hỗn loạn, người người vội vã lao ra cửa.

Một đám người lướt qua vai Rhein.

Rhein hoảng hốt nhìn trái nhìn phải: “Không… Không phải tôi, tôi không dùng lực…”

Không một ai nghe cậu giải thích.

Trong lúc chạy trốn, bởi vì dòng người chen chúc, nàng điếm vừa rồi mới dán đến ngã sõng soài trên mặt đất.

Rhein tiến lên muốn đỡ.

Nhưng ngay khi bị cậu đụng vào người, cô ta liền dùng sức tách ngón tay cậu ra, hoảng sợ thét chói tai: “Đừng đến đây, đừng giết tôi!”

Sức lực của người phụ nữ vốn không đủ để lay động thân thể huyết tộc.

Thế nhưng lúc này, Rhein lại bị đẩy ra một cách dễ dàng, cậu từ từ lui về phía sau, mãi đến cạnh bờ sông.

Mặt nước vẫn sóng sánh như trước, phản chiếu vạn vật.

Cậu nhìn thấy chính mình và một thế giới điên đảo thác loạn trong làn nước đen ngòm.

Khi Đội Thành vệ xông đến quán rượu, tình hình đã lắng xuống.

Gã rắn độc té trên mặt đất giờ đã đứng dậy và đang ngồi trong góc khóc toáng lên. Đầu gã đập vào vách tường, vốn mọi thứ vẫn ổn, miệng vết thương sau đầu chỉ khiến gã cảm thấy chóng mặt và buồn nôn. Thương thế nghiêm trọng nhất, vẫn là đoạn xương đùi bị gãy do ai đó đã vô tình giẫm lên trong lúc hỗn loạn.

Đáng tiếc thay, đây chỉ là một vụ án không đầu không đuôi khiến người ta cười thầm.

Khi Đội Thành vệ tra hỏi ai là kẻ chủ mưu, khách khứa có mặt trong quán rượu đều trăm miệng một lời, nói ra tên Rhein.

Đội Thành vệ: “Rhein, Rhein Bianchi?”

Mọi người: “Chính là cậu ta.”

Đội Thành vệ: “Hiện giờ cậu ta đang ở đâu?”

Mọi người nhìn nhau, không ai biết Rhein rời khỏi hiện trường từ khi nào, đương nhiên cũng không ai biết Rhein hiện đang ở đâu.

Sau khi Rhein rời khỏi quán rượu, cậu liền lẻn vào điểm dừng chân của quân đoàn bên ngoài thành.

Đêm tối giờ đã là người bạn đồng hành tốt nhất của cậu.

Cậu dựa theo hiểu biết của mình về Quân đoàn thần thánh, dễ dàng lẻn vào nơi ở mới của đồng đội cũ.

Sau khi được phong là kỵ sĩ chính thức, hai người vốn ở cùng một gian phòng giờ đã mỗi người một ngả.

Rhein đến trước giường đối phương, cậu đè chặt miệng người đang ngủ say, sau đó hung hăng đánh thức gã dậy. Trong bóng tối, cậu tiến lại gần người đang mở trừng mắt, để đối phương thấy rõ mặt mình.

Cậu hằn học hỏi đồng đội ngày xưa kiêm bạn cũ: “Vì sao lại hãm hại tôi?”

Vực sâu đang vẫy tay với cậu.

Cách tốt nhất để thoát khỏi vực sâu, chính là đưa kẻ xứng đáng trở về đúng nơi gã thuộc về!

Kỵ sĩ đang ngủ say chợt bừng tỉnh, gã nhìn thấy Rhein, nỗi sợ hãi khiến gã làm ra phản ứng đầu tiên là giãy dụa.

Nhưng chẳng có tác dụng gì cả, so với lực tay của Rhein, khác nào gã lấy trứng chọi đá.

Sau một hồi vật lộn, sức lực của kỵ sĩ đã tiêu hao gần như không còn, gã rên rỉ, nhìn Rhein với ánh mắt khẩn cầu:

Tha… tha cho tôi, Rhein, Rhein!

Rhein đọc được suy nghĩ của gã.

Ngực cậu phập phồng kịch liệt, hơi thở sinh mệnh không còn lấp đầy trong ngực, mà thay thế bằng ngọn lửa phẫn nộ.

Nhưng… tám phẩm chất tốt đẹp của kỵ sĩ.

Khiêm tốn, trung thực, vị tha, dũng cảm, công chính, hy sinh, danh dự, đức tin.

Những bài học trong quá khứ đã ảnh hưởng quá sâu sắc đến lời nói và hành động của cậu.

Bàn tay che miệng đối phương hơi hơi dịch xuống.

Nhưng cậu không buông người kia ra, mà vẫn bóp cổ gã.

Cậu trầm giọng nói: “Hãy nói ra tất cả những âm mưu của cậu, sau đó viết lên giấy và ký tên, tôi sẽ công bố ra ngoài, đây là sự trừng phạt mà cậu đáng phải nhận được!”

Kỵ sĩ ngồi trên giường run rẩy: “Rhein, cậu đang nói gì vậy, tôi không hiểu, khi nghe tin cậu dùng cấm dược tôi cũng đã rất ngạc nhiên, tôi chưa từng nghĩ…”

Rhein phẫn nộ: “Cậu chưa từng nghĩ đến, cậu đơn giản chỉ là hủy hoại tôi thôi phải không? Cậu khiến tất cả mọi người đều hiểu nhầm tôi, cậu đẩy tôi vào bóng tối, mà trước đó, tôi tin tưởng cậu như thế, sẵn sàng giao sau lưng cho cậu! Mà cậu thì sao, cậu đã làm gì?!”

Kỵ sĩ ý đồ biện giải: “Rhein, cậu bình tĩnh trước đã, tôi không làm chuyện đó…”

Rhein đã đánh mất tia kiên nhẫn cuối cùng, cậu nhấc bổng kỵ sĩ lên, lôi thẳng về phía cái bàn, cậu nắm cánh tay kỵ sĩ đè mạnh xuống mặt bàn, rồi phẫn nộ quát: “Viết!”

Cái bàn gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt yếu ớt.

Kỵ sĩ cảm thấy xương tay mình sắp vỡ vụn, sợ hãi lấn át tâm linh gã, gã thở hổn hển, nói đứt quãng:

“Mày nghĩ… Mày tưởng, chuyện này do tao làm ư? Mày có từng nghi ngờ tại sao không ai chịu nghe mày giải thích, không ai tin mày chưa?”

“Ha ha, Rhein, mày mãi mãi là thằng nhãi ngây thơ ngu ngốc, khiến mọi người phiền chán…”

“Bởi vì tất cả mọi người đều biết, chuyện này là do trưởng quan ngấm ngầm thúc đẩy!”

“Mày là thiên tài, mà thiên tài thì không phải khi nào cũng được người yêu thích!”

“Những người nhìn mày trưởng thành muốn chèn ép mày, còn biện pháp nào tốt hơn việc nói mày dùng cấm dược, khiến mày thân bại danh liệt, đuổi mày ra khỏi Quân đoàn thần thánh?!”

“Rầm” một tiếng, cánh cửa bị đạp đổ.

Kỵ sĩ trưởng và Thần Quan dẫn theo những kỵ sĩ khác đến tận cửa doanh địa Quân đoàn thần thánh.

Đèn dầu cầm tay soi rõ mọi thứ trong phòng. Truyện Kiếm Hiệp

Tiếng hít thở cao thấp loáng thoáng vang lên trong nhóm kỵ sĩ.

Chiếu sáng gương mặt Rhein, cũng chiếu sáng răng nanh trong miệng cậu.

Phản ứng đầu tiên của Rhein là nhấc tay lên, dùng bàn tay che khuất ánh sáng bắn thẳng vào mắt.

Kỵ sĩ bị cậu đặt dưới tay nhân cơ hội đào thoát, gã chạy thẳng tới chỗ Kỵ sĩ trưởng, gã kinh hoảng hô to: “Mọi người nhìn xem, Rhein, Rhein đã biến thành ma cà rồng, cậu ta không chỉ dùng cấm dược, cậu ta đã hoàn toàn sa đọa bước vào Thế giới Hắc Ám!”

Kỵ sĩ trưởng cầm kiếm.

Thần quan nắm chặt cây thánh giá trước ngực.

Tiếp đến, tiếng “soạt soạt” vang lên liên tiếp, tất cả kỵ sĩ đều rút kiếm khỏi vỏ lao về phía Rhein.

*

Trong rừng rậm, trăng tròn treo leo trên ngọn cây.

Tịch Ca Bận rộn cả ngày, cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.

Hắn nhìn thấy Rhein rời nhà, nhưng chỉ cho rằng đối phương ngột ngạt trong lòng nên ra ngoài tản bộ, bình tâm lại sẽ trở về. Nhưng cuộc dạo chơi này hình như lâu hơn dự đoán…

Tịch Ca ngồi một mình trong phòng, ngẫm nghĩ một hồi, quyết định đẩy cửa ra ngoài tìm Rhein.

Hỗn loạn sinh sôi, trận chiến đẩy đến cao trào.

Trong doanh trại của Quân đoàn thần thánh, tất cả Thánh kỵ sĩ đếu nhắm đến Rhein.

Căn phòng ban nãy đã bị phá hủy.

Rhein chật vật né tránh đao kiếm.

Sau khi biến thành ma cà rồng, tố chất cơ thể cậu tăng vọt, nhưng hiện trường có quá nhiều kẻ địch, vả lại sức mạnh thần thánh luôn khắc chế sức mạnh hắc ám.

Tình huống bên Rhein càng ngày càng bất lợi, lại một tầng thánh quang bám trên kiếm của các vị Thánh kỵ sĩ.

Một kiếm sĩ bắt được sơ hở, chém mạnh về phía cánh tay Rhein.

Mắt thấy sắp đổ máu ——

Đúng lúc này, không khí bất chợt trầm xuống.

Đang giữa mùa xuân phồn hoa rực rỡ, thế nhưng không trung lại bỗng lơ lửng băng sương.

Những mảnh tinh thể nhảy múa dưới màn trời đen kịt, ánh trăng sáng ngời đột nhiên bị bóng đen che khuất.

Rồi sau đó, cái bóng kia từ trên cao hạ xuống.

Sau lưng hắn có đôi cánh dơi thật lớn, muốn hạ xuống chỉ cần hất nhẹ cổ tay, trông như đang khảy đàn.

Từ sau khi trái tim kim cương ngừng đập, thực lực của Tịch Ca tăng trưởng với tốc độ không cách nào tưởng tượng nổi, nói trắng ra, giờ hắn muốn làm gì, ai cũng không thể ngăn cản.

Hiện giờ, hắn muốn đám Quân đoàn thần thánh này dừng lại.

Dòng thời gian vô hình lập tức chảy ra từ lòng bàn tay hắn, siết chặt tất cả những người trên mặt đất, ngoại trừ Rhein. Bọn họ giống như rối gỗ, tức khắc bị hắn khống chế.

Thời gian kẽo kẹt ngừng lại.

Rhein loạng choạng hai bước rồi ngã sấp xuống, cậu nhìn quanh bốn phía, tất cả kẻ địch đều đã đứng yên tại chỗ với đủ loại tư thế quái dị.

Lúc này, một cánh tay lạnh như băng cuốn lấy eo cậu từ phía sau.

Cậu vội vàng quay đầu, thấy góc nghiêng lạnh lùng và đầy cao ngạo của ma cà rồng nọ.

Tịch Ca từ không trung đáp xuống, kéo Rhein ra khỏi đao quang kiếm ảnh. Hắn ôm đối phương cùng bay lên, phóng thích dòng chảy thời gian, đồng thời nghiêm túc cảnh cáo những người ở đây:

“Nếu còn dám hô đánh hô giết vương tử bé bỏng của ta, các ngươi sẽ khó thấy được thái dương ngày mai.”