Nguyên Huyết

Chương 144: Đuổi bắt



Không khí trong rừng ngày càng ngột ngạt.

Bóng tối vây bủa xung quanh, Rhein nghe được rất nhiều âm thanh nhỏ vụn, đứt quãng đến từ bốn phương tám hướng. Cho dù Rhein thử đột phá từ hướng nào, cậu vẫn luôn cảm thấy có người tiếp cận.

Không chỉ có một đoàn nhân mã đang tới gần, mà bọn họ còn đang dần thu hẹp khoảng cách, dồn cậu vào bẫy rập đã bày ra sẵn!

Rhein vô cùng nôn nóng.

Rốt cuộc có bao nhiêu người ẩn nấp trong bóng tối!

Nếu cậu có thể nhìn rõ những người đang lẳng lặng di chuyển trong đêm, cậu có thể tìm ra một con đường trốn thoát!

Trong lòng xuất hiện một tia hy vọng vô cùng bức thiết, cậu ước gì cặp mắt của mình có thể nhìn xuyên bóng đêm, tuy rằng cậu biết đây chỉ là vọng tưởng khi bị dồn đến đường cùng, nhưng ngay tại thời khắc này, dị năng thiên phú trong cơ thể bỗng nhiên vận chuyển.

Nước trong rừng lặng lẽ di chuyển.

Chúng nó phân tán thành những hạt vô cùng nhỏ, bám vào tất cả vật thể trong rừng rậm, cây cối cỏ dại, động vật chim chóc, đương nhiên cả những người đang hành tẩu trong rừng!

Rhein nắm giữ hướng đi của mỗi một giọt nước, giác quan của cậu đều tập trung nơi chúng nó, chúng biến thành tai mắt của cậu, giúp cậu quan sát và tiếp xúc với tất cả mọi thứ cậu muốn trong bóng tối!

Khi thân cây đằng xa chợt gần ngay trước mắt, Rhein giật mình, thiếu chút nữa đã đâm sầm vào! Cậu vô cùng ngạc nhiên vì mình đã mất tập trung trong giây lát.

Đây là sức mạnh của cậu?

Trước đây cậu cũng từng gặp một vài Nam tước và Tử tước, nhưng cậu chưa từng thấy huyết tộc nào có được sức mạnh cỡ này, chẳng lẽ… Chẳng lẽ Thần Quan nói là sự thật, cậu sở hữu sức mạnh của Bá tước?

Rhein chỉ ngẩn ra trong chớp mắt liền tập trung tinh thần.

Đương nhiên cậu hy vọng người sơ ủng mình sẽ tỉnh lại, và giải đáp mọi thắc mắc của mình, nhưng hiện giờ đây không phải là chuyện quan trọng nhất.

Cậu nhắm mắt lại, để ý thức của mình vươn xa, tìm kiếm truy binh ẩn nấp trong rừng rậm.

Chạm vào, miêu tả, phác hoạ, bao lấy.

Cậu đã nhìn thấy bọn họ!

Một đoạn kỵ binh thần thánh xuất hiện tại rừng rậm.

Bọn họ ăn mặc trang phục tiêu chuẩn của kỵ sĩ: đầu đội mũ sắt, mặc áo giáp sắt, ngoại trừ binh khí trong tay, còn có thêm một cây cung và vũ khí ngắn.

Bọn họ quấn lớp vải thật dày dưới đế giày, làm vậy sẽ giúp bọn họ di chuyển trong rừng mà không gây một tiếng động nào.

Ba người một tổ, đang đi về phía cậu theo hướng hình quạt, dùng thủ ngữ để trao đổi, nội dung là…

Mục tiêu ở ngay phía trước!

Bọn họ đã phát hiện ra mình!

Rhein căng cứng người.

Cậu đang định thu hồi dị năng, bọt nước phân tán trong bóng tối lại phản hồi tin tức mới.

Lần này, Rhein nhìn thấy…

Ma cà rồng di chuyển quỷ mị ẩn mình trong đêm tối.

Rhein thấy một ma cà rồng.

Ma cà rồng này hoàn toàn không cùng đẳng cấp với nhóm người Lucca khi nãy, hắn thoắt ẩn thoắt hiện, giống u linh trong rừng, lấp ló trong Quân đoàn Thần thánh, cùng Quân đoàn Thần thánh tiến tới!

Đoàn Thánh kỵ sĩ không hề phát hiện ra ma cà rồng gần trong gang tấc.

Ma cà rồng cũng không ra tay với kỵ sĩ.

Hai phe nhân mã tựa như hai đường thẳng song song, lặng yên di chuyển theo quỹ đạo của mình, không xâm phạm lẫn nhau.

Một tia kinh sợ đè lên trái tim Rhein.

Hình ảnh mà cậu đang chứng kiến đã vạch trần sự thật, câu nói của Lucca trước khi chết cũng hiện lên trong đầu cậu hết sức rõ ràng.

Ngươi trốn không thoát đâu… Tại sao ngươi không ngoan ngoãn chịu chết…

Giáo hội và huyết tộc, đều đang đuổi giết ngươi…

Mục đích của Giáo hội và huyết tộc đều là cậu.

Giáo hội và huyết tộc đều đang đuổi giết cậu.

Giáo hội và huyết tộc, cùng nhau, đuổi giết cậu.

Rốt cuộc Giáo hội và huyết tộc có quan hệ gì?

Đúng lúc này, trong tầm nhìn của hơi nước, tên ma cà rồng đột nhiên ngẩng đầu. Hắn có vẻ ngoài trung niên, ánh mắt sâu hun hút, hướng về nơi Rhein đang đứng.

Khoảng cách mấy trăm mét đột nhiên bị gấp khúc, đối phương tựa hồ vượt qua không gian, trực tiếp xuất hiện tại trước mặt Rhein, nhìn Rhein.

Rhein chợt bừng tỉnh.

Cậu lập tức cắt đứt liên hệ với hơi nước, ôm Tịch Ca xoay người chạy về phía dòng nước.

Tiếng nước róc rách càng ngày càng rõ ràng giữa rừng rậm tĩnh mịch.

Từ khi kẻ địch giấu trong bóng tối tới gần, Rhein không còn cố gắng che giấu tung tích nữa, bởi vì cố gắng mấy cũng thành vô nghĩa. Cậu liều mạng chạy, sức mạnh hoàn toàn mới cất chứa trong cơ thể không ngừng kích phát, tốc độ của cậu càng lúc càng nhanh, cây cối xung quanh bỏ chạy phía sau, mà cậu thì đã hóa thành tàn ảnh, như tia chớp trong đêm.

Trong lúc vận hết tốc lực, đủ loại suy nghĩ quấn lấy nhau trong đầu cậu, thoắt cái xuất hiện, thoắt cái lại biến mất.

Liệu đêm nay cậu có thể thuận lợi đào thoát khỏi mảnh rừng rậm này không?

Nếu như không thể, cậu nên làm gì bây giờ?

Cả cậu và người đã sơ ủng cậu đều bị bắt.

Nhưng cậu còn chưa biết tên của hắn!

Khi suy nghĩ này xẹt qua óc, Rhein ngẩn ra.

Đúng vậy, cậu còn chưa biết tên của hắn.

Cậu nhận ra rằng, điều mà cậu lo sợ nhất lúc này là cả hai người đều bị bắt; mà điều cậu tiếc nuối nhất, là còn chưa biết tên người đã sơ ủng mình…

Gió truyền đến một trận xôn xao!

“Tất cả tăng tốc, đã thấy Rhein, Rhein ở ngay phía trước! Đừng để cậu ta nhảy xuống con sông!”

Rhein đột nhiên hoàn hồn.

Cậu ôm Tịch Ca nhảy về phía trước.

Tiếng nước róc rách từ chân trời truyền đến bên tai, dòng nước mát lành từ bốn phía vọt tới, cuộn qua đỉnh đầu hai người.

Nước vờn quanh thân, Rhein có cảm giác như đã về tới lãnh địa nơi mình thống trị, lại cũng như lọt vào vòng tay ôm ấp của mẹ, bất kể là loại nào, đều làm cậu an tâm hơn rất nhiều.

Ngay sau đó, dòng nước vây quanh Rhein, từng cột nước mọc lên.

Âm thanh ào ào càng rõ ràng hơn trong đêm tối, về tới con sông Rhein không còn bị động chạy trốn nữa, cậu sử dụng dị năng phủ lên gương mặt của Thánh kỵ sĩ ngăn bọn họ hít thở.

Để sinh tồn, con người đòi hỏi rất nhiều thứ. Mà hiện giờ một trong số đó lại bị tước đoạt một cách tàn nhẫn, nhóm Thánh kỵ sĩ lập tức rơi vào bóng ma của tử vong.

Bọn họ hoảng sợ, nâng hai tay, dùng sức bắt lấy làn nước đang bao phủ trên mặt mình, cố gắng bẻ gãy vật thể không có hình thái cố định. Bọn họ còn hoảng loạn há mồm thở dốc, nhưng chỉ có lượng lớn nước tiến vào khí quản.

Không đến một phút đồng hồ, khát vọng sống mạnh mẽ đã bắt đầu lung lay.

Sự hoảng loạn hoàn toàn nổ vang trong đội ngũ kỵ sĩ thần thánh!

Đủ rồi, đến đây là được.

Rhein không có ý định giết người, dù thế nào đi chăng nữa, cậu cũng không cách nào xuống tay giết chết đồng đội cũ của mình.

Sau khi tạo ra hỗn loạn, cậu lập tức thu tay, cũng nhân cơ hội này bỏ chạy về một hướng khác.

Kẻ thù đã bị bỏ lại sau lưng, chỉ khi mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cậu và cậu dẫn bọn họ rời khỏi, thì nơi đây mới thực sự an toàn.

Người bị giấu ở đây, mới thật sự an toàn!

Rhein lần nữa lao vào bóng tối.

Vào giờ khắc này, rừng rậm an tĩnh đã bị phá vỡ hoàn toàn.

Những Thánh kỵ sĩ vừa mới cận kề cái chết giống như bò tót bị chọc giận bởi tấm vải đỏ, lý trí, trận hình gì đó đều vứt hết ra sau đầu, cũng quên mất mục tiêu của họ không chỉ là Rhein, mà còn là người đi cùng Rhein. Bọn họ chỉ biết quơ binh khí đuổi theo Rhein, một lòng muốn tiêu diệt sinh vật tà ác này!

Bọn họ vọt đến bờ sông.

Dấu chân bên cạnh bờ sông của Rhein đã bị vô số dấu giày mới đè lên, hoàn toàn biến mất.

Bọn họ lại lao xuống sông.

Dòng nước đục ngầu cuồn cuộn trào lên, dấu vết cuối cùng mà Rhein để lại cũng bị dòng nước đục nhấn chìm.

Rhein chạy trốn phía trước đã nhìn thấy cảnh này.

Cậu lặng lẽ thở phào một hơi.

Đúng là lúc này, một giọng nói vang lên bên tai cậu, hệt như màn đêm thì thầm.

“Một đứa nhỏ mới sinh, thật kỳ quái, tại địa bàn của Công tước Tử Vong mà cũng có người dám làm trái mệnh lệnh Công tước, tự tiện phát triển hậu duệ?”

Rhein trong lòng cả kinh, cậu cầm dao găm đâm về phía sau.

Dao găm đã bị chủ nhân của giọng nói kia giữ chặt, cùng lúc đó, móng tay Rhein chợt bắn ra. Móng tay so với dao găm càng thêm bén nhọn lưu lại ba vết hằn thật sâu trên tay người nọ.

“Shh! Ngươi —— “

Rhein không quản âm thanh truyền đến từ phía sau, cậu sử dụng tốc độ nhanh nhất vọt về phía trước.

Nhưng mới được nửa đường, một bóng người lại xuất hiện trước mặt cậu, người kia cũng lên tiếng. Trong giọng điệu của hắn không giấu được ngạc nhiên, hắn nhìn ma cà rồng phía sau: “Ngươi thế mà lại bị thằng nhóc này làm bị thương, lẽ nào đúng như người Giáo hội đã nói, nó có thực lực Bá tước?”

Lúc này, Rhein đã ý thức được một tình huống cực kỳ nghiêm trọng.

Tiến vào rừng rậm không chỉ có một ma cà rồng, mà là hai!

Ma cà rồng tốc độ quá nhanh, khoảng cách giữa hai người lại quá gần, Rhein không kịp né tránh, chỉ có thể lần nữa sử dụng dị năng, nhưng lúc này đây, cậu chỉ vừa mới tích tụ nước, ma cà rồng phía trước đã đột nhiên vung tay.

Một cái lồng hình hộp màu xám từ trên trời giáng xuống, bao quanh Rhein.

Cùng lúc đó, Rhein cảm thấy mình hoàn toàn bị ngăn cách.

Dị năng của cậu không thể thoát khỏi cái lồng này, dòng nước mới vừa ngóc đầu dậy đã lập tức rơi rụng.

Không chỉ vậy, cùng thời gian, thánh quang giáng xuống Rhein.

Sức mạnh thần thánh khắc chế sức mạnh huyết tộc, quang minh tựa như ngọn lửa, thiêu đốt da thịt, làm hai mắt bỏng xé!

“A!” Rhein kêu lên thảm thiết, gắt gao nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt tuôn ra từ khóe mi.

Ngay khoảnh khắc cậu nhắm nghiền mắt, gông xiềng nặng nề liền tròng vào cổ tay, tiếp đến lại quấn quanh cổ cậu. Rồi sau đó, xiềng xích giữa cổ và hai tay siết chặt, cổ cậu bị cưỡng chế kéo thấp xuống.

Không cần mở mắt, chỉ dựa vào cảm giác Rhein liền biết, đây là gông xiềng mà Giáo hội chuyên dùng để đối phó với huyết tộc, loại gông xiềng này chế tạo từ nguyên liệu đặc biệt, có tác dụng khắc chế sức mạnh hắc ám. Bởi vì thiết kế đặc biệt, người đeo gông hoặc chỉ có thể giơ hai tay, hoặc chỉ có thể cúi đầu, cho nên được xưng là “Sám hối”.

Sau khi gông xiềng đã khóa kỹ, thánh quang tan biến.

Cuối cùng, Rhein đã có thể mở to mắt.

Hai mắt cậu vẫn còn di chứng do thánh quang chiếu rọi, nhìn đâu cũng thấy toàn đốm đen trắng.

Nhưng từ thân thể bóng dáng, cậu vẫn nhận ra người đã sử dụng thánh quang.

Bởi vì sớm có dự cảm, nghe giọng điệu của Rhein cũng không mấy khiếp sợ.

Cậu thất vọng tột cùng.

Rhein nói: “Thần Quan, ngài cùng ma cà rồng hợp tác… Vậy nên Giáo hội, cũng hợp tác với huyết tộc ư?”

Thần Quan hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

Hai ma cà rồng thì lại động thủ.

Hai ma cà rồng tiến vào rừng đều là Bá tước, một vị trong số đó chính là người đã sơ ủng Lucca, cũng là người phụ trách nhân khẩu huyết tộc tại thành thị này. Hắn xé rách áo Rhein, để ngực Rhein trần trụi trong không khí.

Phía trên làn da tái nhợt, vết máu Nguyên huyết khắc sâu, rõ ràng ngay trước mắt.

Không khí như chết lặng.

Ánh mắt của hai Bá tước kết băng trên ngực Rhein.

Khiếp sợ, kỳ quái, tham lam, đố kị.

Từng từ chảy xuôi trong mắt bọn họ.

Bọn họ phát ra sợ hãi từ nội tâm:

“Trời ạ, ngươi mới bị sơ ủng vài ngày? Vậy mà ngươi lại là Bá tước, vậy mà ngươi thật sự là Bá tước…!”

“Điều đó là không thể, tuyệt đối không thể, ngay cả Công tước đại nhân cũng không thể sơ ủng ra một Bá tước.”

“Hoặc là trên người ngươi mang bí mật, hoặc là người sơ ủng ngươi mang bí mật.”

Nói tới đây, hai vị Bá tước chợt bừng tỉnh, lớn tiếng quát:

“Nói, mau nói cho bọn ta biết, người sơ ủng ngươi hiện đang ở đâu!”

Bị gông xiềng kìm kẹp, Rhein bỗng nhiên nở nụ cười.

Sau khi cái lồng màu xám đã biến mất, cho dù “sám hối” đã lập tức khóa chặt cổ tay cậu, nhưng vẫn có một ít không gian để sử dụng dị năng.

Rhein cảm nhận được làn nước, lần nữa giao tiếp với làn nước.

Cậu biết người sơ ủng mình đang nằm ở một khúc sông an toàn, cậu cẩn thận khống chế dòng nước, đưa hắn đến một nơi càng thêm bí mật, cách xa cuộc chiến.

Hoàn thành xong một loạt động tác, gương mặt trẻ tuổi không nhịn được tràn ra nụ cười khoái chí.

Nhưng đến khi ánh mắt cậu chuyển hướng qua ba người đứng tại đây, khoái chí lại tràn vào càng nhiều khinh miệt.

Cậu lạnh lùng trả lời:

“Các ngươi muốn biết hắn ở đâu ư? Thật đáng tiếc, các ngươi sẽ không bao giờ được như mong muốn.”