Nguyên Huyết

Chương 146: Rhein, tôi tới đón em về



Màn đêm rời bỏ thế gian, thái dương tỏa sáng giữa không trung.

Ánh dương chiếu lên mặt nước, mặt nước phản xạ ánh dương, làn nước trong vắt gợn sóng.

Tịch Ca ướt sũng ngồi bên bờ sông một hồi.

Hắn vẫn chưa thoát khỏi cảnh tượng trong ký ức. Mặc dù này đó ký ức bị ngăn cách bởi một lớp sương mù, hóa thành cảnh trong mơ lần nữa tái hiện, nhưng hắn vẫn cảm thấy chấn động không thôi.

Nhất là khoảnh khắc cuối cùng khi chạm vào trái tim kim cương.

Hắn có ảo giác như mình vừa lần nữa trải qua cơn đau tột cùng khi đặt trái tim kim cương vào cơ thể.

May mắn thay…

Tịch Ca đưa tay sờ ngực.

Bên trong không có tiếng tim đập, và tất nhiên cũng không có đau đớn.

Mọi thứ đã trôi qua lâu lắm rồi, hiện trái tim kim cương đặt trong cơ thể hắn vẫn đang đình công như trước.

Tịch Ca đứng dậy.

Hắn tiện thể dùng dị năng làm bay hơi bọt nước trên người mình.

Tiếp đến hắn xác định phương hướng một chút, đi về phía nhà gỗ.

Cả đoạn đường, Tịch Ca luôn cảm thấy có gì đó không ổn, hắn phát hiện trong rừng có rất cây cỏ bị bẻ gãy, bên bờ sông chồng chéo dấu chân, mà nhà gỗ thì cửa mở toang, đã vậy còn có hai nhân loại đang ẩn nấp bên trong!

Hơi thở thần thánh nhàn nhạt truyền đến từ phía trước.

Trốn trong phòng chính là hai Thánh kỵ sĩ.

Tịch Ca dừng bước.

Hắn đi một vòng quanh nhà, sau đó tiến thẳng về phía thành thị.

“Tin mới! Tin mới!”

“Giáo hội có sự kiện lớn!”

“Giáo hội lại bắt giữ thêm một ma cà rồng tà ác, người sa đọa chính là con trai thứ hai nhà Bá tước Bianchi, Rhein Bianchi!”

“Kẻ tà ác đáng bị xử tử, ba ngày sau, Giáo chủ sẽ đích thân châm lửa thiêng, thi hành hỏa hình với sinh vật hắc ám! Địa điểm hành hình là ngay tại Giáo đường Maria!”

Dòng sông đục màu vờn quanh thành thị phồn hoa, mỗi ngày đều có vô số tin tức mới mẻ.

Mà này đó tin tức thì luôn tập trung ở hai nơi, một là quán rượu, hai là cửa thành.

Hiện giờ, Tịch Ca đang đứng ở cửa thành, hai tay cắm trong túi áo, nhìn tờ bố cáo dán trên tường.

Biển lửa hãi hùng đang thiêu đốt trong ngực hắn, bùng lên dữ dội, như ngọn lửa địa ngục vĩnh viễn không thể dập tắt, đẩy mọi cảm xúc tiêu cực lên cực điểm.

Nhưng càng tức giận, hắn lại càng bình tĩnh.

Khi cơn phẫn nộ lên đến một mức độ nhất định, linh hồn Tịch Ca dường như bị hút ra khỏi cơ thể, bàng quan nhìn xuống hết thảy.

Hắn bình tĩnh tính toán những bước tiếp theo. Đầu tiên, hắn phải tìm ra nơi cử hành hỏa hình; tiếp theo, hắn phải nắm được tình huống hiện tại của Rhein; sau đó, hắn cần hiểu rõ về sức chiến đấu của Giáo hội.

Cuối cùng…

Trong mắt Tịch Ca lóe lên một tia lạnh băng.

Tiễn mấy kẻ đáng chết kia xuống địa ngục.

Chắc hẳn ác ma sinh sống trong địa ngục, sẽ rất thích những món đồ chơi mang ánh sáng độc đáo này…

Tịch Ca đi về phía Giáo đường Maria.

Mới sáng sớm, bên ngoài Giáo đường đã đông nghìn nghịt, người dân trong thành thị hướng về Giáo đường, quỳ lạy trước Chúa.

Sức mạnh thần thánh nồng đậm cuồn cuộn lan ra từ Giáo đường. Tịch Ca đứng trong đám đông, ngẩng đầu nhìn tòa tháp sừng sững giữa kiến trúc Giáo đường.

Tuy gọi là tháp, nhưng thực tế nó chỉ là một cây cột đá được cầu thang xoắn bao quanh, hướng thẳng lên trời.

Nó nằm bên trái Giáo đường Maria, xung quanh cầu thang xoắn ốc cũng không có vách tường hay lan can. Ngay cả khi đứng dưới thấp vẫn có thể trông thấy toàn bộ tòa tháp xoắn ốc.

Có lẽ đây cũng là mục đích của người thiết kể, để người dân có thể quan sát rõ ràng.

Tịch Ca nhìn cột đá ở chính giữa, từ dưới lên trên là một đường thẳng tắp, duy nhất ở phần mũi lại được đục đẽo thành hình thánh giá. Cây thánh giá màu xám nhạt giờ đã bị máu tươi và khói lửa nhuộm thành màu đen kịt, những tàn lưu trên cột đá phồng lên, có ảo giác như linh hồn bị cột vào nơi này đang phát ra tiếng kêu rên thống khổ cuối cùng.

Tịch Ca vươn tay.

Ngón tay chạm vào tòa tháp giữa khoảng không, một tầng sức mạnh quang minh chợt xuất hiện, một vòng gợn sóng tỏa ra, ngang nhiên chắn trước đầu ngón tay của hắn.

Ngay sau đó, sức mạnh quang minh bị ngón tay hắn đâm thủng.

Động tác nhỏ này dường như đã hấp dẫn sự chú ý của người trong Giáo đường, Tịch Ca nghe thấy có người hô lên: “Có chuyện gì vậy?”

Khoảnh khắc âm thanh kia vang lên, Tịch Ca đã thay đổi vị trí.

Đứng ở một nơi khác, hắn dò hỏi người bên cạnh:

“Tôi mới đến thành thị, không ngờ lại bắt gặp ngay dịp Giáo hội thi hành hoả hình, chỗ các anh hay hỏa hình lắm à? Phạm nhân là những ai vậy?”

Người nọ tính cũng nhiều chuyện, hỏi gì đáp nấy: “Cũng không thường xuyên lắm, chỉ khi nào bắt được sinh vật hắc ám mới xử tử công khai thôi. Về phần phạm nhân thì nhiều, có thương nhân, có quý tộc hoặc là Thánh kỵ sĩ, nhưng bọn họ đều đã sa đọa…”

Tịch Ca: “Vậy có trường hợp nào những sinh vật hắc ám đó trốn thoát hoặc là chết trước khi thi hành hoả hình không?”

Người nọ không hiểu tại sao Tịch Ca lại hỏi vậy: “Đương nhiên là không rồi! Giáo hội bảo vệ chúng ta, sinh vật hắc ám không dám xuất hiện, bọn chúng luôn run sợ như lũ chuột trong cống ngầm.”

Tịch Ca: “Nói cách khác, tôi có thể thấy Rhein Bianchi còn sống ở trên giá hỏa hình?”

Người nọ: “Tất nhiên.” Giọng điệu của gã bỗng trở nên cuồng nhiệt và phấn khích, “Thời gian cử hành là vào đêm ngày kia, anh nhất định phải tới đấy, chúng ta sẽ chúc mừng sau nghi thức hoả hình. Đến lúc đó, các quán rượu dọc đường đều sẽ mở cửa, bọn họ sẽ miễn phí cho anh ly rượu đầu tiên, anh còn có thể tìm một người phụ nữ ưng ý lên lầu, và nếu anh may mắn, không chừng người phụ nữ đó còn không thu tiền! Anh có muốn thử một chút không —— ơ?”

Người nọ mờ mịt nhìn sang bên cạnh.

Người nói chuyện với gã đâu mất rồi?

Tịch Ca đã nắm được tin tức mình muốn, hắn xoay người rời đi.

Tịch Ca chuẩn bị trở lại vào tối ngày kia, cũng là lúc diễn ra hoả hình. Mặc dù lúc đó Giáo hội phòng bị nghiêm ngặt hơn rất nhiều, nhưng chỉ vào thời điểm đó hắn mới có thể tận mắt nhìn thấy Rhein.

Chỉ khi tận mắt nhìn thấy Rhein, hắn mới yên tâm lao vào cuộc chiến.

Tịch Ca rời đi, để lại một trận xôn xao cho cả Giáo hội và Huyết tộc.

Tịch Ca đâm thủng kết giới Giáo hội khiến Hồng y giáo chủ chú ý. Sau một ngày cầu nguyện, ông ta dẫn Thần Quan đi kiểm tra lại từng cái kết giới bao phủ Giáo hội, rất nhanh phát hiện một cái lỗ nhỏ trên kết giới.

Cái lỗ nhỏ kỳ dị này khơi dậy suy nghĩ của mọi người.

Hồng y giáo chủ cũng đang tự hỏi, ông ta nhìn kỹ lỗ nhỏ trên kết giới, đột nhiên nâng một ngón tay, loay hoay với cái lỗ nhỏ kia một hồi.

Nhưng dù vậy, cái lỗ này cũng quá tinh tế so với ngón tay thô to của ông ta.

Hồng y giáo chủ cũng tự hiểu rõ, ông ta liền kéo ngón trỏ của giáo sĩ đứng bên cạnh.

Luồn ngón tay qua, vừa khít.

Hồng y giáo chủ buông tay đối phương, ông ta tuyên bố: “Sinh vật hắc ám dùng ngón tay đâm thủng lá chắn của chúng ta.”

Tiếng thảo luận chợt im bặt.

Hồng y giáo chủ xoay người rời đi. Trước khi rời đi, ông ta dặn dò: “Tu bổ và gia cố lại kết giới, đừng để sinh vật tà ác dễ dàng dùng một ngón tay đâm thủng nữa.”

Mọi người đồng thanh đáp lại.

Hồng y giáo chủ thầm nghĩ: xem ra Công tước Tử Vong nói đúng, người nọ thật sự là Thân Vương! Thật đáng kinh ngạc, đường đường là một Thân Vương mà lại không có thế lực của riêng mình… Dù thế nào đi chăng nữa, đây là cơ hội tuyệt vời giúp ta thăng chức đô thành trưởng thậm chí là tổng giám mục.

Lúc này đây quang minh cùng hắc ám đã bắt tay, bất luận là ai tới cũng không thể trốn thoát!

Cùng thời gian, Thế giới Hắc Ám.

Bên phía quang minh vừa thu được tin tức, bên phía hắc ám cũng đã biết.

Châm chọc thay, chúa tể hắc ám của thành thị này – Công tước Tử Vong – đồng thời cũng là vị Công tước danh chính ngôn thuận của đất nước này. Xét ở bất cứ khía cạnh nào, ông ta cũng là người nắm quyền khống chế ở đây.

Hiện giờ ông ta đang bàn bạc cùng hai đồng minh của mình, Công tước Diên Vũ và Công tước Dread.

Không đợi cả ba nhấm nháp một ngụm rượu, thuộc hạ của Công tước Tử Vong đã mang đến tin tức về vị Thân Vương mà cả ba người đều quan tâm.

“Công tước, trong thành xuất hiện một ma cà rồng, ma cà rồng kia chỉ dùng ngón tay đã xé mở kết giới ánh sáng của Giáo hội!”

“Ba ba” vài tiếng, ly thủy tinh trong tay ba vị Công tước đã bị bóp nát.

Máu tươi rưới đầy tay bọn họ.

Một bức tranh sống, giống tương lai mà bọn họ vô cùng mong đợi.

Mà tương lai này cũng không hề xa xôi, chỉ qua buổi tối ngày kia mà thôi.

Mấy người không nhiều lời.

Trước đó, bọn họ đã đạt thành hiệp nghị.

Giờ thì bọn họ nhìn nhau mỉm cười, Công tước Tử Vong đứng dậy, lấy ra ba cái ly khác, rót vào máu tươi mới mẻ từ bầu ngực của nàng trinh nữ mỹ mạo.

Gã nâng ly: “Chúc chúng ta thành công.”

Hai Công tước khác cũng đồng thời nâng chén: “Chúng ta nhất định sẽ thành công!”

Ngày thứ ba, ban đêm.

Đã đến giờ hành hình.

Rhein bị kéo ra từ ngục giam.

Đối với huyết tộc mà nói, thời gian ba ngày chẳng qua chỉ là một cái nháy mắt. Rời xa nơi ngục tù chỉ có ánh lửa, tường đá, cùng với tử thi hư thối, gió mát lại lần nữa vuốt ve gò má cậu, bầu trời đầy sao thần bí đang nhìn xuống cậu qua mái vòm.

Tất cả thành viên Giáo hội đều tập trung bên dưới tháp xoắn ốc, dân chúng thành thị thì đua nhau đổ ra ngã tư đường gần đó, nơi có thể nhìn thấy rõ tòa tháp.

Rhein bị người Giáo hội áp giải lên đỉnh tòa tháp xoắn ốc, ngay trước thánh giá.

Cậu bị cột vào cây thánh giá.

Trong màn đêm, cậu từ trên cao nhìn xuống, đám đông chen chúc ngay dưới chân cậu. Mà ngọn lửa hừng hực thì sắp sửa liếm lên người cậu.

Hồng y giáo chủ là người chủ trì nghi thức lần này, ông ta trịnh trọng hỏi: “Ngươi đã biết tội của mình chưa?”

Rhein mỉm cười trào phúng, cậu thủ thỉ: “Tôi biết chứ, mà tội của tôi, cũng là tội của ông.”

Hồng y giáo chủ: “Sinh vật tà ác ngông cuồng, ngươi sẽ bị ánh lửa rửa sạch tội nghiệt.”

Rhein lại im lặng.

Cậu dùng vài phút cuối cùng ngắm nhìn thành thị nơi mình lớn lên.

Nếu đây là thời khắc cuối cùng trong cuộc đời.

Cậu muốn thực hiện một nguyện vọng.

Cậu không muốn…

Trong thành thị, ở ngã tư đường đột nhiên xảy ra một trận náo động.

Con phố vốn đang chật như nêm cối đột nhiên tự động chừa ra một lối đi. Những người đang đứng ở chính giữa còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã theo bản năng mà dạt ra hai bên.

Một con đường giữa ngã tư vắng bóng người.

Bầu trời đêm bị ánh lửa nhuộm đỏ, trên con đường dài tối mịt, một bóng người từ phương xa đi tới.

Lối đi dài trống trải như đoạn đường cuối cùng dẫn đến ngai vàng.

Dân chúng hai bên thì đang chờ đợi để quỳ bái trước vị hoàng đế sắp đăng cơ.

Con đường yên tĩnh đến lạ thường, tiếng nổ lật trời đang dồn nén tại giới hạn cuối cùng, có cảm giác như yên tĩnh trước bão táp.

Tịch Ca đi thẳng tới trước Giáo đường Maria, hai tay hắn xé mở kết giới của Giáo hội.

Lúc đó, sức mạnh ánh sáng không thể xua tan được bóng tối, chúng trông như một lớp vải mỏng manh, hơi dùng lực một chút liền dễ dàng xẻ làm đôi.

Tịch Ca bước vào trong kết giới.

Hắn đã tìm được Rhein, hắn ngẩng đầu nhìn Rhein.

Hắn mỉm cười với Rhein, nụ cười đầy vẻ trấn an và hối lỗi.

Giọng nói thanh thúy rõ ràng, vang vọng khắp thành thị, tan ra giữa trời đất.

Kiên quyết không thể nào lay chuyển được.

“Rhein, tôi tới đón em về.”