Nguyên Huyết

Chương 154: Lọt vào mắt xanh của vận mệnh



“Ngươi —— “

Tịch Ca!

Hắn đến rồi sao?

Khi giọng nói quen thuộc vang bên tai, Rhein tràn ngập vui sướng, cậu vội quay đầu, nhưng lại nhìn thấy một gương mặt hoàn toàn khác.

Đối phương có mái tóc đen dài.

Tóc hắn dài tới eo, cho dù đang đứng ngay dưới ánh mặt trời, nhưng mái tóc đen tuyền vẫn hoàn toàn tách biệt với mọi nguồn sáng, nó kéo ra tấm màn đen giữa ban ngày, hoặc là nói, nó là sứ giả của màn đêm.

Gương mặt của hắn cực kỳ lập thể, cực kỳ hấp dẫn.

Tại thời điểm này, sau vô số năm tháng, Rhein chợt nhớ lại khung cảnh lần đầu tiên hai người gặp gỡ.

Đối phương nằm trong nước với cơ thể chồng chất vết thương, còn thiếu mất cổ tay phải, nhưng dù vậy, hắn vẫn toát ra đầy vẻ mê hoặc, khi hắn mỉm cười nhìn ngươi chăm chú, ngươi sẽ mất đi quyền khống chế đối với cơ thể mình.

Thay vào đó, cam tâm tình nguyện cúi đầu dưới chân hắn, rơi vào ôm ấp của hắn, bị hắn hút máu…

Rhein nhận ra người đang ôm mình là ai, hình ảnh của Tịch Ca lập tức tan biến, thay thế bằng bóng dáng của người đã từng rời bỏ mình, nỗi kinh ngạc cùng cực lần nữa xâm chiếm trái tim cậu, trong kinh ngạc, còn lẫn cả kinh sợ.

Tiếng nổ ầm ầm trong cái đêm bị cướp đi Nguyên huyết chợt vang lên bên tai Rhein.

Cậu chấn động đến nỗi lảo đảo.

Nhưng Tịch Ca đang ôm cậu, cho dù có lảo đảo cũng chỉ giống như run rẩy trong ngực Tịch Ca, y hệt một con mèo làm nũng thời khi được chủ nhân của nó xoa nắn.

Tịch Ca mỹ mãn ôm lấy thân thể Rhein.

Hắn vòng qua vai đối phương, lại xoa nắn thắt lưng gầy của đối phương, sờ soạng toàn bộ nửa người trên một lượt. Sau khi xác định trong mấy ngày mình biến mất, Rhein không có bị thương hay là gầy đi, hắn mới cảm thấy mỹ mãn nâng cằm Rhein lên.

Hắn định tặng đối phương một nụ hôn cửu biệt gặp lại.

Mà hắn cũng làm vậy thật.

Đôi môi của đối phương vừa mềm mại lại vừa lạnh lẽo, chạm nhẹ vào như vị nước trái cây, đến khi hôn sâu, lại giống nước bị đun nóng, cảm giác nóng bức lập tức chi phối tư duy của hắn.

Tịch Ca hưởng thụ tất cả, hắn tham lam muốn chạm vào nơi sâu hơn trong cổ họng Rhein, buộc đối phương ngẩng đầu lên, hé môi, bị động thừa nhận tất cả thân mật và âu yếm.

Nhưng thái độ thuận theo này chỉ kéo dài đúng một giây đồng hồ.

Đây là một cuộc hội ngộ mà Rhein không bao giờ mong đợi!

Qua cơn khiếp sợ, Rhein giãy dụa kịch liệt: “Ngài… Ngài, dừng tay, dừng tay! Ta đã có người mình thích, chúng ta không thể làm như vậy!”

Hậu duệ của mình là bậc cha chú của mình, bậc cha chú của mình là hậu duệ của mình.

Cha mình là con mình, con mình là cha mình.

Trong lòng Tịch Ca tràn ngập ác thú, cực kỳ mong chờ dáng vẻ suy sụp của Rhein khi phát hiện ra điều này. Mắt thấy Rhein giãy dụa thật kịch liệt, hắn đành chán nản buông tay ra, sau đó nghiêm nghị nói: “Rhein, em thật tàn nhẫn, rõ ràng lúc trước em còn hỏi tôi, ‘Ngài thích tôi không?’, hiện giờ tôi trả lời em, tôi thật sự rất thích em… Em có đồng ý ở bên tôi không?”

Trong đầu Rhein chỉ còn một mảnh hỗn loạn: “Điều —— điều này sao có thể, ngài đã bỏ rơi ta lâu như vậy!”

Tịch Ca: “Đó là bởi vì một ít nguyên nhân bất đắc dĩ.”

Rhein: “Ta đã tìm kiếm rất nhiều năm, nhưng chưa bao giờ thấy ngài!”

Tịch Ca: “Lúc đó hẳn là tôi đang ngủ say ở một nơi nào đó rất bí mật, cái đó phải hỏi…” Hắn ngậm miệng, không thốt ra hai từ ‘Lão Sa’ tự bán đứng mình.

Rhein tội nghiệp đã hoảng loạn.

“Không đúng, không đúng, rõ ràng ngài đối với ta chỉ là tình thân mà thôi, vì sao ngài… Chẳng lẽ ngài rất cô đơn?”

Tịch Ca mồm mép linh hoạt, mỗi câu đều là thật, nhưng tổng thể lại nghe có vẻ giả dối: “Đúng, trong suốt những năm tháng dài đằng đẵng, tôi đã quá cô đơn, tôi phát hiện em là người duy nhất khơi gợi lên dục vọng trong tôi, chúng ta ở bên nhau được không? Rhein. Để tìm em, tôi đã tìm cách xuyên qua khe hở thời gian, từ nơi vô cùng xa xôi về đến đây.”

Rhein vội vàng giải thích: “Ta cũng tìm ngài thật lâu! Nhưng ta không thể, thậm chí ta đã đặt chân đến địa điểm cuối cùng mà ngài đã kể với ta, nuốt quả cầu ánh sáng mà người từng nhét vào cơ thể —— “

Cái gì?

Vốn đang trêu đùa Rhein, Tịch Ca nghe đến đó cũng sửng sốt một chút.

Không đúng…

Hắn hoang mang nghĩ.

Không phải trái tim kim cương chỉ có một, và hiện giờ đang ở trong cơ thể mình ư?

Vậy Rhein đã lấy được thứ gì, đã vậy, vì sao em ấy lại nuốt nó… Mình chỉ thuận miệng kể lại chuyện quá khứ để dỗ em ấy ngủ thôi mà, trong khoảng thời gian mình không có mặt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Người đàn ông đang ôm cậu tạm thời buông lơi vì chìm trong dòng suy nghĩ nào đó.

Nhân cơ hội này, Rhein vội vàng giãy giụa, tránh thoát khỏi lồng ngực đối phương.

Nhưng chết tiệt… Mặc dù hiện giờ hắn đang trầm ngâm, cái ôm của hắn vẫn vô cùng vững vàng, nhất thời Rhein không thể nào tránh thoát!

Cậu chỉ có thể hoảng loạn nhỏ giọng quát: “Đủ rồi, đừng đùa ta nữa, ta biết ngài không có ý gì với ta cả! Hơn nữa ta cũng đã có người mình thích, ta sơ ủng một hậu duệ, ta thương hắn!”

Lúc nói ra những lời này, Rhein cũng không biết mình bị cọng dây thần kinh nào xúc động, cậu vô cùng nhung nhớ Tịch Ca, hơn nữa cậu đột nhiên phát hiện, kỳ quái, giữa hai người này dường như có một số điểm rất tương tự. Điểm tương tự kia là…

Tịch Ca: “…”

Nhất thời, hắn cũng không biết nên thương tâm cho bản thân mình ở quá khứ, hay nên cao hứng vì mình ở hiện tại.

Tóm lại, nửa nọ nửa kia.

Nhưng Tịch Ca không phải là người rối rắm mãi một vấn đề, hắn không chút do dự vứt bỏ thương tâm ở quá khứ, lựa chọn khoái hoạt ở hiện tại. Hắn cười mỉm nói thì thầm bên tai Rhein: “Bảo bối, nói lại lần nữa xem nào?”

Rhein: “Ta nói ta thích Tịch Ca, ta thương hắn! Ta không thể đến với ngài, ta —— “

Từ từ, Rhein đột nhiên ý thức được, hai người này đến tột cùng là tương tự ở đâu.

Không phải dung mạo, không phải tính cách.

Mà là giọng nói, giọng nói giống Tịch Ca như đúc.

Quần áo đối phương mặc trên người, cũng giống hệt bộ quần áo mà Tịch Ca đã mặc vào đêm đó.

Còn có rất nhiều.

Thiên phú của đối phương là thời gian, thiên phú của Tịch Ca cũng là thời gian.

Vết máu trên ngực đối phương rất phức tạp, còn của Tịch Ca thì trông như phiên bản đơn giản hóa.

Đối phương nói trong khoảng thời gian đó hắn đang ngủ say, Tịch Ca cũng từng nói với cậu, hắn lúc ngủ lúc tỉnh.

Tịch Ca rời đi, đối phương trở lại… Đối phương trở lại…

Sấm sét nổ vang bên tai Rhein.

Khiến Rhein trợn mắt há hốc mồm.

Trong đầu Rhein hiện lên một loại khả năng không thể tin được.

Cậu run môi, cảm thấy máu bên trong thân thể cũng đang run lên từng đợt: “Ngài… Tịch Ca?”

Nụ cười không đứng đắn trên mặt Tịch Ca tan biến.

Hắn nhìn Rhein, hắn hôn khẽ lên bờ môi Rhein: “Là tôi… Bì Bì. Tôi đã trở về, tôi cũng yêu em.”

Rhein: “Ngươi…”

“Mọi chuyện là vầy.” Lúc này, Tịch Ca không trêu chọc Rhein nữa, hắn giải thích ngắn gọn tình huống xảy ra đêm đó một lần, “Đêm hôm đó, sau khi năng lực của tôi bùng nổ, tôi liền rơi vào khe hở thời gian, sau đó tôi lạc đến thời Trung cổ, ngã vào một dòng suối nhỏ, không thể cử động, mãi đến khi em xuất hiện… Em xuất hiện, tôi sơ ủng em, đây vừa là kết thúc, cũng là khởi đầu.”

Rhein nhìn Tịch Ca, cậu đang phán đoán xem đối phương có nói dối hay không.

Tịch Ca thấy thế liền nói với Rhein thêm nhiều chuyện mà cậu không rõ ràng: “Năm đó người em gặp là tôi của hiện tại, cho nên lúc ở thời Trung cổ, tại một nơi nào đó, vẫn còn một tôi tồn tại. Em có nhớ cái đêm mà huyết tộc và Giáo hội vây bắt chúng ta không? Đêm đó, tôi đã tìm ra cách kiểm soát trái tim kim cương, tôi kích hoạt trái tim kim cương, khiến cho thời không chú ý, tôi bị thời không kia bài xích, nên trở về hiện tại… Sau đó, tìm được em.”

Một lần hắn xuyên qua thời không, là mấy trăm năm lẻ loi của cậu.

Trong suốt mấy trăm năm này, đã xảy ra quá nhiều chuyện…

Rhein nhìn Tịch Ca một hồi, đột nhiên đẩy Tịch Ca ra, đi về phía mũi du thuyền ngồi xuống.

Cậu không nói một lời, chỉ chăm chú nhìn sóng biển đánh vào mạn tàu, một đóa bọt nước trắng noãn nở rộ dưới lòng bàn chân cậu, có ảo giác như ngay sau đó cậu sẽ biến thành vương tử của biển cả, lao vào ôm ấp của đại dương.

Tịch Ca có chút lo lắng.

Hắn có thể hiểu được, trong quá khứ Rhein đã tìm kiếm hắn rất lâu, hắn cũng cảm nhận được, Rhein có chút tức giận về mình, về bậc cha chú mà cậu vĩnh viễn không bao giờ tìm thấy.

Tịch Ca đến phía sau Rhein.

Hắn nói: “Rhein —— “

Rhein không để ý đến hắn.

Hắn dài giọng: “Bì Bì —— “

Rhein đột nhiên quay lưng lại, ôm hắn vào lòng.

Sau khi nỗi kinh ngạc ban đầu lắng xuống, vô số tình cảm tuôn trào trong cõi lòng cậu, tựa như nước chảy trên đại địa.

Chúng nó uốn lượn lao nhanh, phân nhánh rồi hội hợp, để rồi mọi cung bậc cảm xúc cùng đổ về đáy lòng mênh mang, chiếm trọn trái tim của cậu, giam giữ linh hồn cậu.

Cậu không kìm lòng nổi mà ôm Tịch Ca.

Cực khổ vốn dĩ khó mà chịu đựng, nhưng nếu đặt lên bàn cân cùng hạnh phúc, dường như không còn đáng kể nữa.

Rhein đặt xuống một nụ hôn trên trán đối phương.

Giọng nói cậu trầm thấp, chứa đầy thành kính: “Cảm tạ vận mệnh, đã mang ngươi đến với ta.”

Tất cả những gì ta đã trải qua, nếu cuối cùng là để đổi lấy ngươi.

Ta nguyện trung thành hôn vạt váy của vận mệnh.

Cảm ơn nàng từ đầu đến cuối, yêu thương ta tha thiết.

Nụ hôn của Rhein đặt trên trán Tịch Ca, nụ hôn của Tịch Ca dừng bên môi Rhein.

Tất cả những gì hắn muốn nói, đều thể hiện qua nụ hôn triền miên này.

Từ quá khứ đến hiện tại, vận mệnh của bọn họ đã sớm dây dưa.

Đây là món quà tuyệt diệu nhất trong cuộc đời hắn.

Chúa cướp đi từ Cain, có lẽ ngoại trừ sức mạnh của nhân loại, còn có tình yêu của nhân loại.

Nhờ trái tim kim cương, tôi không chỉ chiếm được sức mạnh vô hạn trong tương lai, còn có em.

Người mà tôi trao đi tất cả tình cảm chân thành.