Nguyện Làm Bông Tuyết Trắng, Phiêu Bạt Khắp Phàm Gian

Chương 2



6.

Ta mơ một giấc mộng. Năm đó ta sáu tuổi, tam ca của ta vẫn chưa thi đậu công danh, huynh ấy mang theo ta vào cung, đợi cha diện thánh xong cùng nhau về nhà.

Ta không thể ngồi yên một chỗ, xông nhầm vào cung thái tử.

Khi đó Thẩm Phàm Châu mới mười tuổi, làm bài không đạt đang bị lão thái phó phạt đứng úp mặt vào tường.

Ta từ lỗ nhỏ trên tường leo ra, vừa bò ra đã bị hắn tóm được.

“Ngươi là ai, dám lén lút đột nhập vào Đông Cung!”

Khuôn mặt tuấn tú của hắn dần hiện ra trước mắt ta. Ta lập tức choáng váng.

Ta từ nhỏ đến lớn ở nhà thấy thấy đại ca tam ca đều là kiểu hình cao to vạm vỡ, ngày ngày vung đao múa thương tập luyện, tam ca tuy rằng cũng tuấn tú, những tính cách lạnh lùng, ta có chút sợ hắn.

“Ta, ta không phải người xấu! Cha ta là tướng quân trấn thủ Tây Bắc, ta là đến tìm người.” Ta nhanh chóng chui ra khỏi chiếc lỗ đứng thẳng dậy.

Nhìn thấy hắn không tin, ta liền vội vã bổ sung:

“Đại ca, nhị ca của ta cùng cha ta chinh chiến trở về, ta và tam ca tiến cung đợi bọn họ! Ta tên Cảnh Như Tuyết, ta không phải người xấu!”

Âm thanh bên này đã thu hút lão thái phó đi qua, Thẩm Phàm Châu đem tất cả mọi việc giải thích cho ông. Lão thái phó nhìn ta:

“Nhìn tuổi tác danh xưng thì chắc là đúng rồi. Đều vào phòng đi, ta phái người đến báo cho Đại tướng quân.”

Sau khi vào vào phòng, thái phó định tiếp tục tục giảng bài cho Thẩm Phàm Châu. Ta ngồi một bên, thập phần buồn chán.

Nhân lúc có người tớ chuyển lời, lão thái phó đi ra ngoài, ta đến trước mặt Thẩm Phàm Châu:

“Ca ca, ta đã nói rồi ta không phải người xấu.” Hắn không để ý đến ta, ta lại nói tiếp, “Ca ca thật đẹp mắt, sau này ta có thể thường xuyên đến tìm huynh chơi không?”

Ta tiếp tục líu ra líu ríu nói chuyênh với hắn, hắn cuối cùng cũng không nhịn được mà đặt bút xuống:

“Ngươi vẫn nên để cung nhân đưa đi rửa mặt trước đi.”

Ta vừa sờ lên, trên mặt có dính mấy cục bùn, trên trên tóc cũng mắc đầy hoa cỏ. Chắc là lúc đục lỗ trên tường bị dúng phải.

Ta ngại ngùng đỏ bừng mặt, vội vàng đi tìm cung nhân giúp ta rửa sạch.

7.

Chưa ngủ được bao lâu ta đã đau đớn tỉnh lại.

Sau khi không còn uống thuốc, đau đớn ngày một trầm trọng hơn. Mới có mấy ngày, ta cả ngày đã chỉ có thể chập chờn ngủ hai ba tiếng.

Ta giơ tay chạm lên mặt Thầm Phàm Châu, nhưng hắn vẫn tỉnh lại.

Hắn ôm ta chặt hơn một chút:

“Sao lại tỉnh rồi?”

Ta nằm trong vòng tay quen thuộc, muốn xoa dịu cơn đau trên cơ thể:

“Mơ tới lúc nhỏ.”

“Mơ thấy lúc nhỏ như thế nào, sao lại bị dọa đến mức toàn thân đổ mồi hôi thế này?” Thẩm Phàm Châu sờ lên bộ tẩm y đã ướt sũng của ta, lật chăn lên, định xuống giường tìm một bộ mới cho ta thay.

“Mơ thấy người nói, người sẽ mãi mãi yêu ta, để ta trở thành hoàng hậu duy nhất của người.”

Động tác xuống giường của Thẩm Phàm Châu chợt dừng lại, quay người nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của ta, cười nhạt:

“Tuyết Nhi hiểu chuyện nhất, nàng hiểu ta mà.”

Ta không biết chảy ra từ khóe mắt ta lúc này, là nước mắt hay là mồ hôi đau đớn, ta nhẹ nhàng vuốt ve cái gối:

“Vâng, thiếp hiểu rồi.”

Chỉ là trong giấc mộng mới chợt nhật ra, ta lúc nhỏ cũng là một đứa trẻ nghịch ngợm đến gà bay chó sủa.

Mọi chuyện rốt cục bắt đầu từ lúc nào?

Người thân sủng ái ta nhất, người nhà và Thẩm Phàm Châu đều nói, ta là người hiểu chuyện nhất.

8.

Sau lần trước, Thẩm Phàm Châu sai người tặng ta rất nhiều thuốc bổ, nhưng không hề đến gặp ta lần nào nữa.

Ta cũng không để tâm, mỗi ngày đều đến chỗ Thái hậu và Lục Minh Châu thỉnh an.

Sau khi tiên hoàng qua đời, Thái hậu luôn ăn chay niệm phật, không màng chuyện hậu cung nữa.

Ngày hôm đó ta đang định cáo lui, Thái hậu lại giữ ta lại, ánh mắt người nhìn ta mang theo sự thương hại:

“Tuyết Nhi, trong cung có một số thứ, định trước là sẽ không thể giành được.”

Nụ cười của ta chợt cứng lại, mím môi quay người lại:

“Tuyết Nhi hiểu rõ.”

Ngươi xem, mọi người đều tưởng thứ ta cầu mong là ái tình.

Ma ma bên người thái hậu tiễn ta đi, đi đễn cửa, bà thở dài nói:

“Nương nương, ngày mai thái hậu sẽ đến Linh Vân tự ẩn tu, việc này rất bí mật, thái hậu bảo ta chuyển lời cho ngài, từ ngày mai không cần đến nữa, người không giúp được ngài.”

Sau khi ma ma rời đi, ta vẫn lặng lẽ đứng đó, hồi lâu, khóe miệng hơi nhếch lên, trong lòng một mảng thê lương.

Bà sao có thể không hiểu tình ái chỉ là thủ đoạn, mong muốn bọn họ tha cho Cảnh Gia mới là mục đích thực sự.

Rốt cục, trong lòng bà vẫn nghiêng về Thẩm Phàm Châu.

Sau khi Thái hậu rời đi, người ta ngày ngày phải thỉnh an chỉ còn Lục Minh Châu.

Gần đây các tỷ muội trong cung đều thích ngày ngày đến đây trò chuyện.

Tôn Quý Nhân xưa nay vẫn thích là người xướng chuyện:

“Ngày hoàng thượng tuyển tú, sợ là đã định rồi phải không?”

"Muội muội có điều không biết, đã định ngày rồi, chính là mùng tám tháng sau." Lục Minh Châu đáp.

Thục phi nhẹ nhàng vẫy cái tay quạt: “Không phải còn những mười chín ngày hay sao?”

Lục Minh Châu gật đầu.

“Muội muội của hoàng hậu nương nương, chắc là cũng nằm trong danh sách tú nữ đúng không?” Hiền phi vừa thưởng thức nho, vừa chầm chậm nói.

Lục Minh Châu cười nói: "Nàng cũng nằm trong số đó, từ nay về sau, tỷ tỷ chúng ta ở trong cung bầu bạn, có thể quan tâm lẫn nhau."

"Chúc mừng Hoàng hậu nương nương."

Ta cũng lặp lại: "Chúc mừng Hoàng hậu nương nương."

Gần đây tôi và Thẩm Phàn Chu xa cách, Lục Minh Châu đặc biệt vui vẻ:

“Nguyên phi, đáng tiếc trong nhà muội chỉ có một người con gái, không cách nào có thể cảm nhận được niềm vui khi ở bên tỷ muội.”

Ta cũng không tức giận:

“Tỷ tỷ nói đúng, thế nên tất cả các tỷ muội trong cung, ta đều đối đãi như thân tỷ muội.”

"Đương nhiên, bổn cung cũng coi các muội như muội muội ruột."

Mọi người đều cười rộ lên, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Lúc hồi cung, ta cho gọi Tiểu Trúc đến:

"Quyết định là ngày mai đi, để Tiểu Mai ra tay."

Tiểu Mai là ám vệ được gia tộc phái tới cạnh ta sau khi thành hôn.

9

Hôm nay, hậu cung xảy ra chuyện lớn.

Mọi người đều tụ tập đến cung ta.

Không lâu sau, có người thông báo Thẩm Phàm Châu đến rồi.

Ta không để Tiểu Trúc trang điểm cho bản thân.

Khi chất độc lan ra, ta ăn uống cũng ngày một khó khăn, cơ thể dần trở nên gầy gò và sắc mặt tái nhợt ngồi trong viện, dáng vẻ cô tịch đáng thương.

"Tuyết Nhi, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện này!" Thẩm Phàm Châu đi đến ngồi xổm xuống trước mặt ta, vuốt ve mặt ta an ủi.

"A Châu..." Ta nhẹ nhàng gọi, muốn dụi dụi mặt vào tay hắn nhưng lại nhất thời vô lực, yếu ớt ngã xuống.

Thẩm Phàm Châu hét lên một tiếng, vội vàng ôm lấy ta:

“Người đâu, gọi thái y! Tuyết Nhi, nàng có sao không?”

Ta vịn vào người Thẩm Phàn Châu ngồi dậy:

"Không sao đâu, thiếp chỉ là chưa ăn sáng thôi, không cần làm phiền thái y."

Thẩm Phàm Châu nhất quyết muốn truyền thái y đến xem, Tiểu Trúc tiến lên một bước nói:

“Nương nương chắc hẳn đã bị cảnh tượng trong giếng dọa cho khiếp sợ. Nô tì đã phái người đi mời thái y, rất nhanh sẽ quay lại."

Sau khi nghe Tiểu Trúc nói xong, sự chú ý của Thẩm Phàm Châu liền chuyển sang việc này:

"Rốt cục có chuyện gì?"

Sáng nay, khi cung nữ của ta đi lấy nước, đã phát hiện ra t.hi t.hể của một cung nữ ngâm trong giếng.

Tiếng la hét đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong cung điện, kể cả ta.

Trong cung không có bức tường nào là kín gió, lập tức có người truyền tin tức này ra ngoài, ta cũng phái người mời Thẩm Phàm Châu.

“Bệ hạ, nha hoàn này đến từ Khôn Ninh cung.” Thái giám tâm phúc của Thẩm Phàn Châu tiến lại gần một bước cúi người nói.

"Bệ hạ, thần thiếp oan uổng! Thiếp thậm chí còn không biết đó là ai!" Lục Minh Châu nghe được lời này, kinh sợ muốn kéo lấy tay áo Thẩm Phàm Chu.

Thẩm Phàm Châu hất tay nàng ta ra, nói: “Chuyện này trẫm sẽ tự mình tra rõ.”

Thái y đến rồi, ta hướng mặt về phía ông ấy, gật đầu chào hỏi.

Là người vẫn luôn xem bệnh cho ta, Hồ thái y.

Đại ca ta đã từng cứu mạng con trai ông ta trên chiến trường.

10.

Ngày hôm sau, mọi chuyện đã trở nên căng thẳng hơn.

Một cung nữ của Khôn Ninh cung không chịu nổi thẩm vấn đã thú nhận rằng, cung nữ mấy năm trước c.hết trong phủ thái chính là kẻ đã nghe lệnh Lục Minh Châu bỏ độc vào đồ ăn của ta.

Nàng ta không muốn ta có con.

Thẩm Phàm Châu phẫn nộ ra lệnh cho người điều tra thật kỹ lưỡng sự việc. Lục Minh Châu tưởng rằng việc ta không thể mang thai thực sự là do nàng ta gây ra, không dám thừa nhận.

Tin tức truyền ra khỏi cung, thừa tướng ngay đêm đó liền lập tức nhập cung yết kiến Hoàng Thượng.

Ngày thứ ba không có gì phát sinh.

Ngày thứ tư cũng im hơi lặng tiếng.

Chỉ là ta ăn cái gì vào bụng cũng đều nôn hết ra, thậm chí còn nôn ra một ngụm máu khiến Tiểu Trúc vô cùng sợ hãi.

Đêm thứ năm, Thẩm Phàm Châu lật trúng thẻ của ta nhưng không đến.

Đêm đó ta mơ một giấc mơ, ta mơ thấy khoảng thời gian ba tháng trước khi thành thân với Thẩm Phàm Châu.

Lúc đó ta mới mười lăm tuổi, cha ta bị phục kích ở Tây Bắc không rõ tung tích.

Tin tức truyền tới, ta hoang mang lo sợ, phản ứng đầu tiên của ta chính là hỏi Thẩm Phàm Châu phải làm sao bây giờ.

Trong phủ Thái tử mọi người đều biết ta, không ai ngăn ta lại, ta một mạch chạy thẳng đến trướcthư phòng của Thẩm Phàm Châu.

Khi chuẩn bị đẩy cửa xông vào, ta nghe thấy giọng nói của lão thái phó:

“Hoàng thượng cho rằng điện hạ sẽ phái quân đến cứu Cảnh tướng quân.”

“Không.” Là giọng nói của Thẩm Phàm Châu.

"Tại sao?"

“Cảnh tướng quân chiến công hiển hách, hiện tại thiên hạ thái bình, không cần người như vậy nữa.”

“Đạo làm vua, cốt yếu nằm ở sự cân bằng. Đêm nay Bệ hạ chắc sẽ bàn bạc với ngài về việc có nên xuất quân hay không.”

“Không cần, ta sẽ đích thân bàn bạc với Phụ hoàng.”

Không biết bằng cách nào mà ta có thể về được đến nhà, trong một khoảng thời gian rất dài sau đó ta không còn muốn đến phủ Thái tử nữa. Thẩm Phàn Châu có tới tìm ta, nhưng lần lần nào ta cũng từ chối, nói dối bản thân bị bệnh không gặp.

Mười ba ngày sau, có tin phụ thân ta đã an toàn trở về doanh trại.

Một tháng sau, Tam ca đến gặp ta và hỏi ta tại sao không đi tìmThẩm Phàm Châu chơi nữa.

Ta do dự, không muốn nói cho Tam ca nghe những lời Thẩm Phàm Châu nói. Tam ca trực tiếp đoàn ra tâm bệnh của ta:

"Tuyết Nhi, nếu nhà chúng ta muốn yên ổn, muội nhất định phải khiến Thẩm Phàn Châu quan tâm chiếu cố muội cả đời. Tiên hoàng sẽ không động tới chúng ta, bởi vì cha là thần tử đã giúp hắn bình định thiên hạ, hắn không muốn bị người người thóa mạ. Nhung Thẩm Phàm Châu có hể. Thế nhân sẽ chỉ cho rằng là nhà chúng ta muốn tranh giành thiên hạ của hắn.”

Ta hỏi Tam ca ta nên làm gì bây giờ?

Tam ca nói nếu làm cho Thẩm Phàm Châu yêu ta thì hắn sẽ tha cho nhà chúng ta một mạng.

Cho nên, ta đã đồng ý.