Nguyên Linh Đại Lục

Chương 52: Ranh giới



“Cha?”.

Dương Phong sửng sốt nhìn lấy Dương Quân đang đứng trước mặt mình.

“Sao thế tiểu Phong? Thấy ta rất kinh ngạc sao?”. Dương Quân mỉm cười nhìn hắn nói.

“Không phải, nhưng mà… sao ngươi lại ở đây?”.

“Ta không được đến đây?”.

Dương Phong: …

Hắn xem như nhìn rõ, cha hắn là cố ý hỏi ngược lại hắn.

Đã thế…

“Lão cha, có một mình ngươi tới sao? Thanh di đâu?”. Dương Phong nhìn quanh hỏi.

“Thanh di nào? Ngươi đang nói cái gì?”. Dương Quân nhất thời sửng sốt.

“Thanh di chứ còn Thanh di nào? Không phải ba năm trước ngươi mang… ưm, ưm!”.

Dương Phong còn chưa nói xong liền bị Dương Quân bịt miệng lại, ông ta ánh mắt trừng lên nhìn lấy Dương Phong cảnh cáo nói.

“Tiểu tử thối, muốn chết phải không?”.

Dương Phong đưa tay lên, dùng hết khí lực mới đem tay Dương Quân kéo xuống, hắn nở ra nụ cười nham hiểm nói.

“Lão cha, chơi vui sao?”.

Dương Quân im lặng đỡ trán.

Mẹ nó, có loại con nào hố cha như vậy không? Còn mẹ nó Thanh di? Nếu ta có người khác, ta còn có thể đứng ở nơi này?!

“Nói đi, ngươi muốn thế nào?”. Mặc dù biết Dương Phong là cố ý, nhưng mà ông ta cũng chỉ có thể nhận sợ. Ai biết lời này truyền vào tai Phong Nguyệt sẽ thành cái gì, lúc đó sợ rằng dù cho ông ta giải thích được rõ ràng cũng đã bị cạo một lớp da rồi.

“Hắc hắc, lão cha, ta hiện tại trong tay có chút… túng thiếu. Nếu không ngươi cho ta ít tiền? Dù sao ta nhưng là thế tử, trong tay không có tiền gì, đi ra ngoài, mặt mũi của ta cũng không đáng gì, nhưng mà nếu để người khác nói rằng đường đường là con trai quận chủ lại phải đi ăn chùa uống chùa, như vậy không tốt lắm đúng không?”. Dương Phong cười hắc hắc nói.

Dương Quân: …

Cố ý!

Tên tiểu tử thối này chính là cố ý!

Mẹ nó, năm đó tên tiểu tử thối này đem một nửa số quỹ đen của mình ta mang đi, hiện tại lại còn muốn hố tiền mình.

Thật sự là…

Gia môn bất hạnh!

Nhưng mà, ai bảo Dương Phong nắm giữ mệnh môn của Dương Quân đâu. Hắn cũng không có nói cái gì mà “đường đường là thế tử”, mà trực tiếp nói thành “con trai quận chủ”. Đây không phải là khiến Phong Nguyệt mất mặt sao?!

Mà nếu để nàng biết, Dương Phong xin tiền mình, mình không cho, lúc đó…

“Năm đó ngươi lấy đi số tiền kia đâu?”. Dương Quân nhướng mày hỏi.

“Lão cha, cũng chỉ có một ngàn nguyên tệ, làm sao đủ dùng?”.

“Không đủ? Ngươi biết một người bình thường, một ngàn nguyên tệ đủ họ sống 10 năm không lo không nghĩ hay không? Ngươi mẹ nó thật sự là phá của!”. Dương Quân nghe vậy tức giận nói.

Mặc dù Dương gia chỉ mới quật khởi không lâu, bản thân ông ta trước kia cũng chỉ là một vị tướng quân bình thường, nhưng mà tiền lương lấy được từ đế quốc cũng chỉ có ba ngàn nguyên tệ một tháng, đây đã là một con số rất lớn.

Nếu không phải từ khi cưới Phong Nguyệt, tài chính đều rơi vào trong tay nàng. Sau đó Phong Nguyệt liền đem số tiền kia đi kinh doanh, sau bao nhiêu năm mới có thể xây dựng lên Dương gia ngày hôm nay.

Mà bản thân ông ta mặc dù hiện tại là vương gia, nhưng mà chi tiêu cũng chỉ cao hơn trước kia một chút mà thôi. Một tháng ông ta dùng cũng chưa tới hai trăm nguyên tệ, vậy mà tên tiểu tử thối này mới có nửa năm liền dùng hết một ngàn.

“Lão cha. Con của ngươi đã 15 tuổi rồi, cần tiêu dùng rất nhiều thứ”. Dương Phong liếc mắt nói.

“Ngươi cả ngày ở trong học viện, cần tiêu cái gì? Học viện tất cả mọi thứ không phải miễn phí sao? Chẳng lẽ ngươi lấy tiền đi mua vũ khí?”. Dương Quân chất vấn hỏi.

“Tán gái”. Dương Phong đáp.

Dương Quân: …

“Ngươi muốn bao nhiêu?”. Dương Quân bất đắc dĩ hỏi.

“Hắc, lão cha. Muốn có cháu bế sớm như vậy sao?”. Dương Phong bật cười hỏi.

“Đừng nói nhảm, muốn bao nhiêu”.

“Hắc hắc, lão cha, ta muốn không nhiều. Cho ta năm ngàn là đủ rồi”.

“Bao… bao nhiêu?”.

“Năm ngàn”.

“… Ngươi tới, đem tiểu tử thối này ném ra ngoài cho ta”.

Mẹ nó, năm ngàn? Ngươi làm sao không đi ăn cướp đi? Bán ông ta đi cũng chưa chắc có được năm ngàn.

Phải biết từ ngày Phong Nguyệt bỏ đi, nàng cũng buông bỏ rất nhiều thứ, bao gồm cả việc kinh doanh của Dương gia. Dẫn tới năm đầu khi nàng bỏ đi, tình hình kinh doanh của Dương gia lỗ nhiều hơn lãi.

Nhưng mà Dương Quân cũng không có nhúng tay, ông ta sợ sẽ phá hỏng những gì mà Phong Nguyệt tạo ra, cho nên không hề đụng tới chúng. Mà sau đó, Phong Nguyệt cũng có gửi thư cho những tâm phúc trong Dương gia, chỉ ra những thứ cần làm.

Có như vậy Dương gia mới có thể ổn định lại, mà cũng nhờ đó Dương Quân mới tìm được tung tích của nàng.

Hiện tại tên tiểu tử thối này lại muốn năm ngàn nguyên tệ? Lão cha ngươi giấu quỹ đen mấy chục năm mới tích được hai ngàn, ngươi muốn năm ngàn? Ngươi mẹ nó làm sao không lên trời đâu?!

Đám người xung quanh nghe hai cha con đối thoại, cả đám làm như không thấy gì cả. Dù sao trước kia chuyện như này cũng xảy ra không ít, không cần phải để ý tới.

“Nha, ta quên. Mấy năm qua, mỗi một chi tiêu lão cha ngươi còn phải ghi chép lại chờ mẹ ta về kiểm tra. Móc ra được năm ngàn thì quả thực là mặt trời mọc hướng tây”. Dương Phong bĩu môi nói.

“Ngươi! Tiểu tử thối, muốn ăn đòn đúng không?”. Dương Quân tức giận giơ tay lên muốn đánh, nhưng mà lúc này, một âm thanh vang lên.

“Ngươi đánh hắn thử xem?”.

Người lên tiếng chính là Phong Nguyệt. Bàn tay giơ trên không trung nhất thời khựng lại.

“Lão cha, chân ngươi run”. Dương Phong nhìn xuống nhếch miệng nói.

Phanh!

“Thật cho rằng cha ngươi không dám đánh ngươi sao?”. Dương Quân nhịn không được tát lên đầu Dương Phong một cái tức giận nói.

Phanh!

“Ngươi cho rằng lời lão nương nói là đánh rắm sao?”.

Phong Nguyệt bão nổi, một cước đem Dương Quân đạp bay, sau đó quát lên.

Đám binh lính xung quanh nhìn nhau, bọn họ đều là người của Dương gia. Trước kia trong phủ kỳ thực cũng không được mấy người tuần tra cùng canh gác, dù sao khi đó Phong Nguyệt cần phải tiết kiệm chi tiêu rất nhiều thứ.

Mà hiện tại Dương Quân tới, ông ta trực tiếp phái bộ hạ của mình đóng quân trong này. Một con ruồi e rằng cũng không bay vào được, cho nên hiện tại những người này, đại bộ phận đều đã từng chứng kiến cảnh tượng “bạo lực gia đình” như ở trước mắt.

Cho nên đám người ăn ý liếc nhìn nhau rồi đồng loạt thối lui ra ngoài.

Phốc!

Dương Phong nhịn không được bật cười.

“Ngươi cười cái gì?”. Phong Nguyệt trừng mắt nhìn Dương Phong quát.

Dương Phong vội vàng ngậm miệng.

Phong Nguyệt liếc mắt nhìn Dương Quân đang bò dậy, không thèm để tâm tới. Sau đó đi tới trước mặt Dương Phong, khoé miệng nở ra nụ cười gằn hỏi.

“Nghe nói ngươi muốn dùng tiền tán gái?”.

“Mẹ. Hiểu lầm, hiểu lầm”. Dương Phong vội nói.

“Hiểu lầm? Vậy số tiền ta cho ngươi, lúc này còn được bao nhiêu?”.

“Cái này…”.

“Nói!”.

“Hết… hết rồi”.

“Hết? Vì cái gì?”.

“Ta… ta dùng tiền mua kiếm”. Dương Phong cúi đầu đáp.

“Phải không? Ngươi mua một trăm thanh kiếm đỉnh cấp, vẫn là mua tài liệu luyện rèn kiếm?”. Phong Nguyệt híp mắt lại hỏi.

Dương Phong: …

Mẹ nó, sớm biết liền không nên nói những lời kia, thật sự là lấy đá đập chân mình.

“Ngươi không nói phải không? Rất tốt”. Phong Nguyệt cười nhạt một tiếng sau đó liền quay người đi vào.

“Không, mẹ, ta nói, ta nói còn không được sao”. Dương Phong vội kéo tay Phong Nguyệt lại.

Thật để cho mẹ hắn đi vào, lúc đó hắn liền chết không có chỗ chôn.

Dương Phong bất đắc dĩ đem chuyện nói ra, không hề che giấu bất kỳ cái gì. Dù sao muốn điều tra rất dễ dàng, cũng không cần thiết phải che giấu làm gì.

Phong Nguyệt nghe xong liếc hắn một cái, sau đó nhẹ gật đầu nói.

“Nếu thật như ngươi nói, ba ngày sau dẫn nha đầu kia đến đây ta gặp cũng được. Bất quá… nếu như ta nhìn không vừa mắt, ngươi hiểu”.

Dương Phong bất đắc dĩ cười một tiếng. Lời của mẹ hắn, hắn đương nhiên rõ ràng. Nếu nhìn không vừa mắt sẽ không cho hắn tiếp tục cùng Dạ Nguyệt có bất kỳ quan hệ nào.

“Mẹ, thật sự phải như vậy không?”. Dương Phong nhịn không được hỏi.

“Ừm?”. Phong Nguyệt nghe vậy híp mắt lại.

Hiểu con không ai bằng mẹ, nàng đương nhiên hiểu rõ Dương Phong.

E rằng tiểu tử này thật sự rất yêu thích nha đầu kia, nếu không bình thường cũng sẽ không hỏi nàng như vậy. Nghĩ tới đây, Phong Nguyệt nhẹ lắc đầu nói.

“Tiểu Phong, ngươi phải biết thân phận của mình. Mặc dù bình thường ta ngăn cản ngươi, đó là vì muốn tìm cho ngươi một người môn đăng hộ đối. Ta cũng không ngăn cản ngươi tìm nữ tử mình yêu thích, nhưng mà phải có một cái giới hạn”.

“Đó chính là lấy đế quốc làm cọc tiêu”.

“Trước khi nhìn rõ mục đích cùng thân phận của nàng, ta sẽ không cho phép ngươi cùng nàng phát sinh cái gì. Dù là nàng mang thai con của ngươi, ta cũng dám đem hài tử trong bụng nàng cùng nàng giết chết. Rõ chưa?”.