Nguyên Linh Đại Lục

Chương 58: Cẩm Nam



Sau khi Nhan Tử Huyên rời đi, Dương Phong không có việc gì làm liền dạo chơi quanh thành.

Không khí tết tại Thiên Nam quận thực sự rất tốt, trên đường người tới ngươi lui vô cùng tấp nập. Dương Phong đi dạo một lúc lâu, sau đó liền ghé vào một quán rượu, đi lên tầng trên, tìm một chỗ ngồi xuống, bình tĩnh nhìn lấy phong cảnh bên dưới.

Chỉ là lúc này, đột nhiên có một âm thanh lớn tiếng vang lên sau lưng hắn.

Nhìn lại, Dương Phong hơi nheo mắt lại. Bởi vì hắn thấy được Cẩm Nam đang cùng mấy người ngồi chung với nhau. Trong đó có hai người ở độ tuổi trung niên, hẳn là một đôi vợ chồng.

Bên cạnh còn có mấy cái tiểu nha đầu cùng một cái nam tử, độ tuổi cùng hắn không chênh lệch không có bao nhiêu.

Mà người lớn tiếng kia chính là nam tử trưởng thành kia.

Dương Phong hơi nhíu mày, không phải nói Cẩm Nam gia đình bình thường sao? Cha mẹ không phải đều đã mất sao? Nhưng mà từ cuộc nói chuyện có thể nghe ra được, hai người kia giống như là cha mẹ của nàng.

Chỉ là thái độ này…

“Ai cho ngươi tiến vào học viện? Nếu không phải đệ đệ ngươi nói cho ta biết, ta còn không nghĩ tới nửa năm qua ngươi lại vào học viện. Lấy thiên phú của ngươi, vào đó cũng chỉ mất mặt Cẩm gia chúng ta”.

“May mắn đệ đệ ngươi thông minh, không có cùng ngươi tiếp xúc, nếu không mặt mũi Cẩm gia đều bị mất hết”. Nam tử kia trầm giọng nói.

“Xin lỗi, làm ngươi thất vọng. Ta chẳng những đã tiến vào học viện, còn trở thành học viên khu trung tâm”. Cẩm Nam bình tĩnh đáp.

Nghe vậy, nam tử kia hơi nhíu mày một chút, sau đó lông mày hơi giãn ra một chút rồi nói.

“Được rồi, vào đều vào, nói cũng vô ích. Đã ngươi trở thành học viên khu trung tâm, sau này chiếu cố đệ đệ ngươi một chút, đừng để hắn ở bên ngoài nhận ức hiếp”.

“Xin lỗi, ta chỉ là một học viên bình thường, không có năng lực bảo vệ được hắn. Hơn nữa chúng ta mỗi ngày đều có vô số thứ cần học, cần phải luyện tập, tu luyện, bổ sung kiến thức”.

“Không có thời gian đi chiếu cố hắn. Với lại, khu trung tâm không cho phép học viên bình thường tiến vào, đồng thời ta cũng không thể tiếp xúc hắn. Đây là luật lệ học viện”. Cẩm Nam lạnh nhạt đáp.

“Đã như vậy, ngươi chẳng lẽ không biết lén lút nửa đêm tìm đệ đệ ngươi? Thân là tỷ tỷ, ngay cả đệ đệ mình cũng không quan tâm. Ngươi xứng với chúng ta sao?”. Nữ tử ở bên cạnh nhịn không được lên tiếng.

Cẩm Nam ngồi đó không đáp, hoặc có lẽ, nàng đối với những thứ này đã trở lên vô cảm.

Dương Phong nhíu chặt lông mày. Bất quá hắn cũng không có ý định can thiệp, dù sao đây là chuyện gia đình của người khác, cùng hắn cũng không có liên quan cái gì.

Mà lúc này, phía bên kia, Cẩm Nam giống như lấy được dũng khí, nàng hít sâu một hơi rồi nhìn lấy hai người kia nói.

“Sau này cho tới lúc tốt nghiệp, ta sẽ ở lại học viện”.

“Cái gì? Ở lại học viện? Ai đồng ý ngươi ở trong đó?”. Nữ tử kia âm thanh vang lên mang theo đầy chất vấn.

“Ngươi muốn cố tình gây sự tới khi nào? Làm bộ dáng rời nhà ra đi cho ai nhìn?”. Nam tử kia nhịn không được giận dữ quát.

“Để cho nàng đi. Nửa năm qua không thấy nha đầu này, trong nhà cũng yên tĩnh không ít. Muốn ở lại học viện liền ở, không cần thiết ngăn cản nàng. Đem tiền tiêu vặt của nàng toàn bộ cắt đứt, ta ngược lại muốn nhìn, rời đi Cẩm gia, nha đầu này có thể làm được cái gì”.

“Học viện cũng không phải nơi từ thiện, muốn ở lại nhưng là cần tiền”. Nữ tử kia lạnh giọng nói.

Cẩm Nam nghe vậy bật cười nói.

“Ngươi có phải quên hay không? Các ngươi đã 3 năm không cho ta bất kỳ một phân tiền nào”.

Nam tử kia nghe vậy hơi cau mày, ánh mắt nhìn về phía nữ tử như đang chờ nàng đáp lại. Mà nữ tử kia nghe xong bĩu môi nói.

“Mấy người tiểu Thiên là ta cho, ta không cho Cẩm Nam, ta còn tưởng là ngươi cho nàng. Chẳng lẽ ngươi không cho?”.

Nam tử kia nghe xong nhất thời nghẹn họng, mất một lúc mới lên tiếng.

“Được rồi, chút chuyện bao lớn, cùng lắm thì hiện tại ta cho ngươi”.

Cẩm Nam nghe vậy nở ra nụ cười lạnh nhạt.

Đúng vậy, chút chuyện bao lớn? Trong mắt mấy người này, chuyện của nàng mãi mãi cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

“Cha, mẹ”. Cẩm Nam bình tĩnh nhìn lấy hai người nói.

“Nhiều khi, ta cũng không biết mình tồn tại, đối với các ngươi có ý nghĩa gì”.

Nam tử kia muốn lên tiếng, những mà Cẩm Nam cũng không có cho hắn cơ hội nói chuyện.

“Từ lúc ta có thể nhớ được tới nay, ta liền cùng Tần di ở chung một chỗ, lúc đó ta còn cho rằng mình là con của nàng. Về sau khách nhân của các ngươi vô tình gặp được ta, sau đó nói: con của người hầu làm sao lại chạy loạn khắp nơi”.

“Khi đó ngươi cảm thấy rất mất mặt, cho nên mới để ta vào ở một cái căn phòng nhỏ nhất còn sót lại”.

Nói tới đây, Cẩm Nam không để ý tới thân phận nữ tử của mình, nàng trực tiếp kéo áo lên lộ ra cái bụng nhỏ của mình. Chỉ thấy trên đó xuất hiện một vết sẹo dài gần nửa cái bụng nhỏ của nàng.

Thấy cảnh này, đám người Cẩm gia kinh hãi không thôi. Tiểu nha đầu ngồi bên cạnh càng là bưng kín miệng, sắc mặt sợ hãi tái nhợt.

“Khi ta 11 tuổi, trong nội viện có một cái cây lớn chưa bị chặt đứt, Cẩm Thiên bò lên đó, sau đó hắn ngã xuống. Ta ở bên dưới tiếp lấy hắn. Các ngươi còn trách cứ ta, tại sao không đỡ hắn cẩn thận, để cho bàn tay hắn bị rạch phá một lớp da”.

“Ta đau khóc, các ngươi lại cho rằng ta cố tình gây sự”.

“Tần di bỏ tiền ra mua thảo dược giúp ta thoa thuốc, nhưng ta vẫn sốt ba ngày ba đêm không hạ. Nàng còn từng cầu các ngươi đưa ta đi y viện, các ngươi lại nói tiểu nha đầu có một ít bệnh cũng bình thường, để ta uống thuốc là được rồi”.

Cẩm Nam còn nhớ rõ, Tần di vì nàng bỏ ra toàn bộ tích xúc mới có thể nhặt lại một mạng cho mình. Chỉ là vết sẹo này lại không cách nào xoá đi, bởi vì phải tốn rất nhiều tiền mới có thể mua được thảo dược xoá đi nó.

Cho nên, vết sẹo này vẫn tồn tại cho tới tận bây giờ.

“Sau đó, Tần di bệnh nặng, ta cầu các ngươi cứu nàng, nhưng các ngươi ngay cả nhìn một cái cũng không nhìn. Cũng chính là một năm trước, ta mất đi người quan tâm ta nhất trong cái nhà này”. Cẩm Nam âm thanh có chút hời hợt, nhưng mà trong mắt lại tràn ngập bi thương.

“Ngươi không nói ta làm sao biết”. Nam tử kia hừ một tiếng nói.

Cẩm Nam nghe vậy bật cười.

“Đúng vậy, ta không nói, các ngươi vĩnh viễn cũng không biết”.

“Các ngươi vĩnh viễn không biết, ta không có tiền tiêu vặt thì lấy tiền ở đâu ra mỗi ngày mua thức ăn cho các ngươi”.

“Các ngươi vĩnh viễn không biết, tại sao cũng là đi học chữ, trước khi các ngươi về nhà, ta lại có thể náu được một bàn đồ ăn”.

“Các ngươi vĩnh viễn không biết, cũng là đi học chữ, nhưng ta vì cái gì lúc nào cũng mệt rã rời”.

Là nàng mỗi ngày đều ra ngoài giúp người khác làm việc vặt tích luỹ tiền.

Là nàng mỗi ngày vì muốn lấy lòng những người trong gia đình này mà không tiếc trốn học về nhà sớm làm cơm.

Là nàng thường xuyên phải làm việc nhà đến tận nửa đêm, không có thời gian để ngủ đủ giấc.

“Giống như ta vĩnh viễn không biết, vì cái gì ta rõ ràng đã cố gắng như vậy, các ngươi lại không chịu nhìn ta nhiều một chút, yêu ta nhiều một điểm”.

Nói tới đây, Cẩm Nam nhịn không được có chút nghẹn ngào, hai mắt rơi xuống hai hàng lệ.

Bi thương hoá thành nước mắt, nàng ngẩng đầu, cố gắng không để nước mắt rơi xuống, nhưng cuối cùng vẫn tràn ra ngoài.

“Ta nghe nói, làm người một nhà cũng cần duyên phận. Có lẽ, ta thật sự không có duyên phận kia”.

Nói xong, Cẩm Nam liền đứng dậy quay người muốn đi.

Đám người Cẩm gia nghe xong sắc mặt đều hiện lên vẻ khó coi, nữ tử kia lúc này lẩm bẩm nói.

“Nào có ngươi nói như vậy. Tuổi còn nhỏ lại tính toán nhiều như vậy, người một nhà không phải đều như vậy sao”.

Cẩm Nam nghe vậy đưa tay lay đi nước mắt, nàng nở ra nụ cười thê lương nói.

“Các ngươi, mới là người một nhà”.

“Ta… không xứng”.

Nói xong nàng liền dứt khoát quay người rời đi.

Đám người xung quanh nghe xong những gì Cẩm Nam nói, ánh mắt nhìn về phía mấy người Cẩm gia đều mang theo vẻ khinh thường cùng quái dị. . Truyện Linh Dị

“Nhìn cái gì?!”. Nam tử kia nhịn không được nhìn ra xung quanh quát lớn.