Nguyên Linh Đại Lục

Chương 61: Cẩm Nam thuế biến



Phong Nguyệt cũng không có bức ép Cẩm Nam lập tức trả lời, từ tin tức về Cẩm Nam tới nói, cùng với thái độ cùng phản ứng của nha đầu này, nàng có thể nhìn ra được Cẩm Nam bản tính cũng không xấu.

Hơn nữa, mấy tháng qua, mặc dù Cẩm Nam là muốn bám vào Dương Phong để thoát khỏi Cẩm gia, nhưng mà nàng giống như còn rất nhiều do dự, hoặc là nói lương tâm không cho phép.

Chính vì thế mà bao lâu qua nàng cũng chưa có làm chuyện gì quá đáng, đây mới là điểm mà Phong Nguyệt tình nguyện gặp mặt nha đầu này.

Cẩm Nam cúi đầu một lúc lâu, sau đó mới lấy dũng khí ngẩng đầu lên mím môi nói.

“Quận chủ, ta… ta chỉ là… thật xin lỗi, sau này ta sẽ không tiếp cận Phong ca nữa”.

Nàng rất muốn giải thích, nhưng mà nghĩ tới bản thân mình vì mục đích mới tới gần Dương Phong, nàng liền không có dũng khí nói cái gì.

Bởi vì nàng làm tất cả là vì bản thân, là vì muốn thoát khỏi Cẩm gia, càng muốn có được một cuộc sống mới. Mặc dù nỗ lực của nàng là đúng, nhưng mà cách làm của nàng để cho nàng không có tư cách đi xin sự đồng tình của người khác.

“Là như vậy sao? Vậy ngươi đối với Dương Phong có cảm giác gì?”. Phong Nguyệt mỉm cười hỏi.

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

“Phong ca… là người tốt”.

Cẩm Nam suy nghĩ một chút rồi nói.

Nàng là nói thật tâm, nếu như đổi lại là người khác, e rằng nàng sớm đã bị đối phương mang lên giường rồi. Thậm chí có khả năng đối phương lấy được cơ thể nàng, cũng sẽ không vì nàng làm cái gì.

Mà Dương Phong thì khác, tuy rằng bình thường nàng ngây ngô một chút, những cũng không tính là kẻ ngu. Nàng có thể cảm nhận được Dương Phong đối với nàng có một loại cảm giác… bất đắc dĩ.

E rằng hắn sớm đã nhìn ra được mục đích của mình rồi đi?!

“Phốc! Ha ha ha. Xem ra con trai ta cũng không có mị lực gì, còn bị người khác phát thẻ người tốt. Ta đây an tâm”. Phong Nguyệt nhịn không được bật cười nói.

Cẩm Nam ngẩn ra nhìn lấy Phong Nguyệt, mặc dù nàng không hiểu vì gì quận chủ lại cười như vậy, chỉ là… chẳng lẽ chuyện nàng không thích Dương Phong có buồn cười như vậy sao?!

Hơn nữa, có người nói con mình như vậy sao?!

Phong Nguyệt cười một lúc, sau đó mới nói tiếp.

“Đã ngươi muốn mượn dùng thế lực của Dương Phong, cũng chính là phủ quận chủ để thoát khỏi Cẩm gia. Ta có thể giúp ngươi, để cho ngươi trả hết nợ nần với Cẩm gia, để cho ngươi lấy được tự do mình mong muốn”.

“…Ta phải bỏ ra cái gì?”. Cẩm Nam ngẩng đầu hỏi.

“Bỏ ra cái gì sao? Ta không cần ngươi phải làm nô lệ cho ta, càng không cần ngươi sau này kiếm tiền trả nợ. Đã tiểu Phong không bài xích ngươi, ngươi cũng đối với hắn không có cảm giác”.

“Như vậy liền tương lai bốn năm tới, ngươi liền tiếp tục ở bên cạnh hắn đi, cùng hắn làm bạn đi. Bất quá tốt nhất nên đem loại tâm tư đầy mục đích như trước kia thu lại, hắn mặc dù đồng tình ngươi, những cũng rất chán ghét loại cảm giác đó”.

“Như vậy, món nợ giữa chúng ta cũng chấm dứt”. Phong Nguyệt bình tĩnh nói.

Cẩm Nam ngẩn ra, điều kiện này, quả thực không khó, thậm chí có thể nói là gần như cho không. Nàng không hiểu vì cái gì Phong Nguyệt lại để nàng làm điều đơn giản như vậy.

Nàng vô cùng rõ ràng người của Cẩm gia, Cẩm gia đem nàng nuôi lớn, mặc dù không tốn bao nhiêu tiền, nhưng tuyệt đối sẽ nhân cơ hội cắn một ngụm.

Số tiền hẳn là sẽ rất lớn, nàng không có khả năng trong vài năm có thể trả được.

Mà Phong Nguyệt tình nguyện giúp nàng đem số tiền kia trả lại, chỉ là để nàng bồi bạn bên cạnh Dương Phong thôi sao?!

“Quận chủ, ta không hiểu…”. Cẩm Nam thấp giọng nói.

“Ngươi đối với người Cẩm gia có cảm giác chán ghét không?”. Phong Nguyệt mỉm cười hỏi.

“Chán ghét… không đến mức. Nói thế nào họ cũng đã đem ta nuôi dưỡng trưởng thành, là họ để cho ta tiếp tục sống sót”. Cẩm Nam cúi đầu nói.

“Rất mệt mỏi sao?”.

“… Đúng vậy, rất mệt mỏi”.

“Vậy nếu ta nói, tài sản mà Cẩm gia đang nắm giữ, tất cả đều là do cha mẹ ngươi để lại cho ngươi, ngươi… lại sẽ có cảm giác gì?”. Phong Nguyệt nhếch miệng nói.

Cẩm Nam ngẩn ra một chút, gương mặt hiện lên vẻ khó tin. Bất quá một lúc sau, nàng liền nở ra nụ cười khổ nói.

“Vậy thì như thế nào chứ? Mặc dù ta không biết tại sao Cẩm gia lại bài xích ta như thế, nhưng mà ta có thể cảm nhận được, bản tính của họ cũng không xấu đến mức ép ta vào đường chết”.

“Chỉ là… quá tham lam mà thôi”.

Phong Nguyệt kinh ngạc nhìn Cẩm Nam một chút, sau đó nở ra nụ cười hài lòng gật đầu nói.

“Xem ra ta nhìn nhầm. Ngươi cũng không ngốc nghếch như ta nghĩ. Ngươi nói không sai, họ xác thực tham lam, nhưng cũng không có làm ra chuyện thương thiên hại lý gì”.

“Cẩm gia chính xác cũng không xấu, chúng chẳng qua chỉ là mang theo một tia ánh náy đối với ngươi mà thôi. Nhưng mà muốn nói chúng là người tốt, chúng không xứng”.

“Đã ngươi cũng rõ ràng tình huống của mình, vậy ta liền cho ngươi một cơ hội. Ta chẳng những có thể giúp ngươi trả lại tiền nuôi dưỡng cho Cẩm gia, đồng thời còn có thể đem tất cả những gì Cẩm gia lấy của ngươi trả lại cho ngươi”.

“Hoặc là… ta để cho Cẩm gia mất đi tất cả, bởi vì chúng đã vi phạm luật pháp đế quốc”.

“Vi phạm… luật pháp?”. Cẩm Nam ngẩn ra, nàng quả thực không biết Cẩm gia đã làm chuyện trái pháp luật nào.

“Cha mẹ ngươi thân phận cũng không thấp. Chiếm đoạt tài sản của người có công với đế quốc, đầy đủ để chúng ngồi tù mục xương. Bất quá trước kia chúng nhận nuôi ngươi, cho nên quận chủ ta đây mới mở một mắt, nhắp một mắt”.

“Hiện tại ngươi đã rõ tình huống của mình, cho nên, quyền quyết định tại trên tay ngươi”.

“Muốn để người Cẩm gia sống sót, vẫn là huỷ diệt. Quyết định, nằm tại ngươi”. Phong Nguyệt bình tĩnh nói.

Cẩm Nam sững sốt một chút, sau đó liền rơi vào trầm tư.

Phong Nguyệt cũng không có cắt đứt suy nghĩ của Cẩm Nam. Chuyện của Cẩm gia, có thể nói nàng sớm đã biết từ nhiều năm trước. Nhưng mà khi đó, Cẩm gia xác thực không có làm chuyện gì trái luật, lại thêm còn nuôi dưỡng Cẩm Nam, cho nên không có người động đến Cẩm gia.

Chỉ là không nghĩ tới Cẩm Nam sẽ bị đối xử như vậy. Nhưng dù biết, nàng cũng không quan tâm.

Mỗi người đều có hoàn cảnh không giống nhau, nàng cũng không rảnh rỗi tới mức lo được tất cả mọi chuyện. Nếu không phải có Dương Phong nhúng tay, nàng ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái.

Mà bây giờ, nàng cho Cẩm Nam cơ hội quyết định vận mệnh Cẩm gia, một phần là muốn xem thái độ của nha đầu này, một phần khác muốn xem xem nha đầu này có đáng giá bồi dưỡng hay không.

Một lúc lâu sau, Cẩm Nam mới thở dài một hơi, nàng ngẩng đầu nhìn lấy Phong Nguyệt bình thản nói.

“Quên đi thôi. Mặc dù Cẩm gia đối xử với ta không tốt lắm, nhưng mà nói thế nào họ cũng có ân nuôi dưỡng ta. Cũng để ta hiểu được rất nhiều thứ”.

“Hơn nữa, trước kia xác thực cha… Cẩm Minh đối xử với ta rất tốt, chỉ là… thói đời ấm lạnh. Chuyện của quá khứ liền cho qua, ta cũng không muốn lại dính dáng tới Cẩm gia”.

“Nhưng mà… quận chủ, ta muốn biết, cha mẹ ta… còn có di vật để lại sao?”.

Phong Nguyệt nghe vậy cũng không có cảm thấy bất ngờ, nàng mỉm cười nói.

“Đương nhiên còn. Chúng vẫn còn trong Cẩm gia. Dù sao Cẩm Minh cũng không dám ngang nhiên thiêu huỷ đồ vật mà công thần để lại. Bởi vì chúng cũng là một phần quyết định vận mệnh của họ”.

“Ngươi là muốn mang những thứ kia đi sao?”.

“Đúng vậy, quận chủ”. Cẩm Nam chân thành đáp.

“Vậy nếu như, mang đi những thứ kia, sẽ đối với Cẩm gia là một đả kích rất lớn, thậm chí là trí mạng. Ngươi còn muốn mang đi sao?”. Phong Nguyệt híp mắt lại hỏi.

“Tại… tại sao?”. Cẩm Nam ngẩn ra hỏi.

“Ngươi phải biết, đế quốc đối với người có công chưa từng keo kiệt. Nhất là những công thần chết trận sa trường. Bất kỳ một ai, thân phận thế nào, công lao ra sao đều có ghi chép lại vô cùng rõ ràng”.

“Nếu như công thần chưa nhận được thứ mình xứng nhận lấy, như vậy hậu bối của họ khi đủ 18 tuổi, có thể mang theo di vật tới đế quốc, nhận lấy thứ mà đế quốc thiếu họ”.

“Cũng chính vì lý do này, Cẩm gia mặc dù đối xử với ngươi không tốt, nhưng chưa từng dám đuổi ngươi đi”. Phong Nguyệt cười nhạt nói.

Đông!

Lời này, phẳng phất như thể một búa gõ vào nội tâm của Cẩm Nam. Đánh chết nàng cũng không nghĩ tới, mình không bị đuổi ra ngoài là vì nguyên do này.

Nhưng mà rất nhanh nàng liền tỉnh táo lại. Bởi vì nàng phát hiện một điểm thiếu sót trong lời nói của quận chủ.

“Quận chủ, đây… không phải là lý do đúng không? Nếu như đế quốc có luật này, như vậy… cũng chỉ trao cho hậu bối của người đã khuất, mà không phải… người nuôi dưỡng, đúng chứ?”. Cẩm Nam mím môi dò hỏi.

“Ha ha, rất thông minh. Ngươi nói không sai”. Phong Nguyệt mỉm cười đáp.

Cẩm Nam nghe vậy thở ra một hơi.

Nàng đương nhiên không quan tâm mấy thứ đế quốc sẽ cho nàng, càng không quan tâm mình sẽ nhận được cái gì. Nàng chỉ sợ, Cẩm gia nuôi dưỡng nàng chính là vì những thứ kia.

Bởi vì đây là một chút tín niệm còn sót lại duy nhất mà nàng đối với Cẩm gia.

Phong Nguyệt mỉm cười nhìn lấy phản ứng của Cẩm Nam, vừa rồi là một đợt thăm dò, nàng muốn xem xem tâm lý chịu đựng của Cẩm Nam là bao nhiêu.

Bất quá xem ra, Cẩm Nam thể hiện ra so với nàng dự tính cao hơn không ít.

Là một nha đầu đáng giá đi bồi dưỡng. Bất quá còn cần thời gian khảo nghiệm mới được.

“Quận chủ, ta muốn mang đi những gì mà cha mẹ ta để lại”. Cẩm Nam hít sâu một hơi, sau đó bình tĩnh nói.

“Rất tốt. Như vậy, ngày mai. Ngươi liền cùng tiểu Phong đến Cẩm gia, lấy lại những thứ kia đi”. Phong Nguyệt nhếch miệng nói.

Nàng thật đúng là tò mò, Dương Phong ngày mai đi tới Cẩm gia sẽ có thái độ như nào.