Nguyện Một Đời Yêu Em

Chương 17: Vợ Chồng Son?



Chẳng mấy chốc đã đến kì thi giữa kì, tất cả mọi người đều ôn tập chăm chỉ ngày đêm. Khoảng thời gian này, cả bốn người đều tụ tập ở nhà của Mạc Dương để học nhóm với nhau.

Càng gần thời điểm quan trọng, Đinh Tiểu Vy và Lục Minh Từ mới bắt đầu chuyên tâm vào điểm số. Lần nào học nhóm cũng đều chia thành 2 cặp: Tống Nhiên kèm Đinh Tiểu Vy, còn Mạc Dương kèm Lục Minh Từ.

- Mày hiểu chưa? Dạng này chắc chắn sẽ có trong đề thi, nhất định phải làm được!

- Oke oke tao hiểu rồi.

- Đây là dạng bài trung bình thôi, còn nếu muốn điểm cao thì mày phải làm bài nâng cao.

- Tạm thời tao cứ qua điểm chuẩn đã rồi tính sau.

Đinh Tiểu Vy mệt mỏi nằm bò ra bàn, nhắm mắt nài nỉ

- Nghỉ một chút được không, bọn mình đã học suốt 1 tiếng rồi đó!

Tống Nhiên nhìn sang hai người kia, thấy Lục Minh Từ cũng sắp ngất đến nơi rồi, đành gật đầu ra hiệu với Mạc Dương để họ nghỉ ngơi.

Mạc Dương vẫn chưa muốn cho Lục Minh Từ nghỉ lắm, tại cậu vẫn chưa hiểu bài hoàn toàn. Nhưng cậu lo Tống Nhiên cũng sẽ bị kiệt sức, vậy nên đành cho hai người kia nghỉ.

- Hôm nay học đến đây thôi, nghỉ đi rồi tí ăn cơm.

- Yeah!! Đa tạ sư huynh!

Bình thường Tống Nhiên và Mạc Dương cũng học như này vậy nên không thấy mệt mỏi gì. Hai cái mồm nói nhiều nhất cũng ngủ mất rồi, nhất thời hai người chẳng biết nên làm gì cho qua thời gian.

- Sao hôm nay tớ không thấy dì giúp việc vậy?

- À phải rồi, hôm nay dì ý xin nghỉ.

Mạc Dương nhìn hai sâu ngủ mà đau đầu.

- Tôi quên mất, cứ tưởng dì vẫn trong bếp nấu bữa tối.

- Ơ, vậy tối nay chúng ta ăn gì giờ?

- Không biết trong tủ lạnh có đồ để nấu không?

Hai người một trước một sau đi vào bếp, Mạc Dương mở tủ lạnh ra xem thử, chỉ có vài quả trứng dự trữ để nấu mỳ lúc đói bất chợt.

- Còn gì không?

- Không, còn mỗi trứng thôi. Nhà tôi thuê dì giúp việc theo giờ, vậy nên dì sẽ chỉ mua đồ đủ cho một ngày thôi.

- Nếu vậy... cậu có muốn đi siêu thị mua đồ với tớ không? Từ bây giờ đến giờ ăn còn hơn 1 tiếng rưỡi, đủ để mua đồ và nấu rồi.

Mạc Dương nghe vậy, không một lời nhanh chóng rời bếp đi lấy áo khoác và chìa khóa.

- Đi thôi, tôi chở cậu đi. Cứ để cho hai người này trông nhà.

Lần thứ 2 Tống Nhiên gặp chiến mã của Mạc Dương, nhưng lần này cô đã mạnh dạn hơn, không ngập ngừng liền leo lên xe túm lấy áo Mạc Dương.

- Oke đi thôi!

- Cậu hết sợ rồi à?

- Chắc vậy, thấy cậu đi có vẻ an toàn nên cũng an tâm hơn lần đầu rồi.

Mạc Dương giữ nguyên tốc độ như hôm trước, mất có 5 phút để đến siêu thị gần nhất. Thấy lần này Tống Nhiên tỉnh táo xuống xe thì thở phào.

- Tớ định làm trứng xào cà chua, thịt rang, cải thìa xào và canh. Cậu còn muốn ăn gì khác không?

- Như vậy là được rồi.

- Vậy đi mua thịt trước nhé.

Bây giờ là giờ tan tầm, có khá nhiều người đứng trước quầy bán thịt, hai người đợi mãi mới đến lượt mình mua.

- Cô ơi, cho cháu phần nạc vai ạ.

Tống Nhiên đang nhìn quanh xem còn phần nào ngon không, thì nghe thấy cô bán thịt khen:

- Vợ chồng son à, trông đẹp đôi quá! Chồng thì đẹp trai, vợ thì xinh gái. Nạc vai đúng không, cô tặng thêm một miếng nhé, coi như là quà.

Tống Nhiên: "..."

Mạc Dương: ồ nghe cũng xuôi tai đó.

Hôm nay hai người mặc quần áo bình thường ở nhà, vậy nên nhìn có chút chững chạc hơn so với tuổi thật. Nhưng nhầm thành vợ chồng son thì đúng là...

- Ơ cô ơi, bọn cháu...

- Của hai cháu hết 20 tệ!

Mạc Dương không giấu được ý cười trong mắt, hào phòng trả tiền, còn nói rằng không cần thối lại. Thế là cô bán thịt lại vui vẻ tặng một tràng dài chúc phúc hai người.

Tống Nhiên: "..."

Là sao, chuyện gì vừa xảy ra?! Cô chưa kịp thanh minh mà!

- Mạc Dương, cậu để cho cô ấy hiểu lầm như vậy luôn à?!

- Có sao đâu, chúng ta cần gì giải thích với người lạ, đã thế lại còn được tặng thêm đồ, quá hời còn gì!

Tống Nhiên muốn vả vào cái logic của cậu, cô còn chưa 18 đâu, mắc gì bảo cô có chồng!! Lại còn hiểu nhầm Mạc Dương là chồng cô, chẳng biết ai hời qua cái vụ này đâu.

- Nói như vậy tớ sợ mất duyên lắm, chưa có người yêu đã bị nhầm thành có chồng rồi.

- Mất làm sao được, tôi vẫn ở đây mà.

Haha... Tống Nhiên cũng dần quen với mấy lời thả bả bừa bãi của Mạc Dương, đã không còn đỏ mặt xấu hổ nữa rồi.