Nguyện Một Đời Yêu Em

Chương 27: Ba Mẹ Tra Hỏi



  • Thầy gọi hai đứa lên làm gì đấy?
Đinh Tiểu Vy và Lục Minh Từ hóng hớt, hai người kia vừa ngồi vào chỗ đã đồng loạt chạy xuống hỏi thăm.

- Còn có thể là chuyện gì nữa, mệt chết mất.

- Thế mày có thừa nhận không?

Tống Nhiên đang vùi đầu xuống bàn, bỗng ngẩng phắt dậy nói:

- Tất nhiên là không rồi, vả lại cũng đâu có gì để thừa nhận.

Đinh Tiểu Vy và Lục Minh Từ đồng loạt “ơ” khi nghe cô nói vậy.

- Sao lại không có gì để thừa nhận? Hai người…

Tống Nhiên không trả lời vấn đề này, chỉ nhìn sang Mạc Dương một chút rồi lập tức đánh trống lảng sang chuyện khác.

- Quan trọng là tao sợ thầy lại báo cáo gì về gia đình, mày cũng biết ba mẹ tao như nào mà, tao vẫn chưa muốn chết sớm đâu!

- Ừ cũng phải nhỉ…

- Bởi vậy…

Mọi chuyện tạm thời dừng lại tại đấy, Tống Nhiên chắc chắn rằng chủ nhiệm Phàm sẽ không thông báo gì về nhà, nhưng cô quên mất rằng vẫn còn một hung thần có thể theo dõi hành động của hai người và báo cho ba mẹ cô.

Buổi tối ngày hôm sau, khi vừa kết thúc giờ tự học buổi tối và về nhà, Tống Nhiên đã thấy ba mẹ và em trai dấu yêu của mình ngồi sofa trong phòng khách. Khuôn mặt của ba mẹ có chút nghiêm trọng, còn Tống Dịch bên cạnh thì có chút hưng phấn, thấy cô về liền reo lên:

- Ba mẹ, chị về rồi kìa!

Tống Nhiên hoài nghi nhìn cả ba người, dè dặt hỏi:

- Sao hôm nay mọi người đông đủ vậy ạ? Cả nhà đang chờ gì ạ?

- Đang đợi con về đấy, mau ngồi xuống đây ba mẹ có chuyện muốn hỏi con.

Tống Nhiên cảm giác được có chuyện không lành, hất cằm nháy mắt với Tống Dịch ý hỏi có chuyện gì. Tống Dịch chỉ cười cười rồi lắc đầu, Tống Nhiên đành ngồi xuống, chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận điềm xấu.

- Tiểu Nhiên, nghe em con nói ở trường con và một bạn nam nào đó yêu nhau à?

Tống Nhiên: “…”!!!

Ngay lập tức cô quay ngoắt về phía Tống Dịch, trợn trừng mắt nhìn ** cậu không thể tin nổi. Nếu như bây giờ không có ba mẹ ở đây thì Tống Nhiên đã điên cuồng lao đến xé xác cậu rồi, cái thằng nhóc bạch nhãn lang này nữa!!

- Ba mẹ, hai người vậy mà lại tin lời thằng nhóc này sao?! Chỉ là tin đồn vớ vẩn trong trường thôi, con còn đang đau đầu vì chuyện học hành đây, hơi đâu mà quan tâm chuyện khác ạ!

- Không phải là con và bạn nam kia cũng phải có chút biểu hiện gì đó sao, nếu không tại sao lại xuất hiện tin đồn chứ?

- Bọn con là bạn cùng bàn, chỉ là thân hơn một chút thôi. Với lại mẹ cũng biết người này, cậu ấy chính là Mạc Dương ý ạ!

Ba Tống thường xuyên đi làm nên không biết người bạn nào khác của con gái ngoài cô bé Đinh Tiểu Vy đã từng sang đây chơi, còn mẹ Tống nghe vậy như có suy nghĩ, mãi mới nhớ ra cái tên này.

- Là bạn học lần nào cũng đứng đầu ở trường đó sao?

Tống Nhiên thấy mẹ nhớ ra thì mừng rỡ, vỗ tay đét cái rồi vung loạn.

- Dạ đúng rồi ạ, chính là cậu ấy! Thực ra cậu ấy và một bạn nam nữa là thanh mai trúc mã với Đinh Tiểu Vy, bọn con thường đi chơi chung vậy nên thân hơn cũng là bình thường thôi ạ.

- Hóa ra là vậy, nếu là một người học xuất sắc như vậy thì mẹ cũng an tâm để con chơi cùng.

- Vâng vâng…

Tống Nhiên nhìn sang Tống Dịch, thấy cậu định phát biểu vớ vẩn gì thêm thì dẫm mạnh một cái vào chân cậu khiến cậu bất ngờ hét ầm lên:

- Aaa đau!

- Gì đấy Tiểu Dịch, con va vào đâu à?

Tống Dịch trừng mắt với Tống Nhiên, thấy cô có vẻ tức giận, có ý cảnh cáo thì biết có lẽ cậu đùa hơi quá trớn. Vậy nên cậu nén đau, gượng cười trả lời mẹ:

- Vâng, con lỡ va ngón chân vào chân bàn.

Tống Nhiên biết cậu đã thôi nghịch ngợm mới dám thở hắt ra.

- Vậy nếu ba mẹ không còn gì hỏi con thì con xin phép lên phòng ạ, hôm nay con hơi mệt.

- Ừ con mau lên nghỉ ngơi đi, vừa mới khỏi ốm xong mà.

Tống Nhiên lên phòng, Tống Dịch cũng khập khiễng chạy theo cô. Cô định đóng sầm cửa lại nhốt cậu ở ngoài thì Tống Dịch đã nhanh tay dùng lực chặn cửa trước, giọng nũng nịu nói với cô:

- Chị, em xin lỗi mà! Em chỉ định kể cho vui thôi, ai ngờ ba mẹ lại nghiêm túc thế đâu.

- Biến nhanh, từ nay đừng hòng chị giữ bí mật chuyện gì cho mày!

Nói xong cô cũng dùng lực đẩy mạnh cánh cửa, mặc kệ Tống Dịch nỉ non bên ngoài mà đi vào nhà tắm. Hai ngày liên tiếp bị tra hỏi về cùng một chuyện, Tống Nhiên lúc này chỉ mong thi đại học đến sớm hơn chút, lúc đấy cô mới có thể hiên ngang muốn làm gì cũng được.