Nguyện Một Đời Yêu Em

Chương 36: Biểu Diễn (2)



Tống Nhiên trong lúc ngồi chờ cũng xem màn trình diễn của những lớp khác. Học sinh của trường rất tài năng, các tiết mục vô cùng đa dạng, phong phú và đều tuyệt vời, từ múa đương đại, múa ballet đến đánh guitar hay violin,…

Tống Nhiên nhìn tiết mục nào cũng xuất sắc và được ban giám khảo khen ngợi thì có chút lo lắng, cô sợ mình sẽ mắc phải lỗi gì đó. Tống Nhiên không biết làm gì, đành nhắn tin cho Mạc Dương.

Tống Nhiên: Em thấy hơi lo, mọi người làm tốt quá đi mất!

Mạc Dương chỉ thỉnh thoảng lướt qua các tiết mục, chủ yếu là cậu theo dõi màn chí chóe đầy gay cấn giữa Đinh Tiểu Vy và Lục Minh Từ, mặc dù hôm nào cũng như hôm nào nhưng cách cãi nhau của hai người này luôn cuốn hút người xem. Mạc Dương thấy điện thoại mình rung lên, mở ra đọc thì thấy cô nhắn vậy khẽ bật cười.

Mạc Dương: Anh chỉ đang chờ đến lượt em biểu diễn thôi.

- Cậu đang nhắn tin với ai mà cứ tủm tỉm mãi thế?

Đinh Tiểu Vy rướn người qua chỗ Lục Minh Từ, nghi hoặc nhìn Mạc Dương. Lục Minh Từ cũng nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc bất thường của Mạc Dương, tò mò hỏi:

- Đừng nói là cậu đang nhắn tin với người yêu đấy?

- Ừ phải.

- Hả?!!

Cả hai người đều bật thốt lên khiến mọi người xung quanh đều giật mình quay qua nhìn, Đinh Tiểu Vy mím môi lại đồng thời bịt luôn mồm Lục Minh Từ, ngạc nhiên mở to mắt hỏi lại:

- Cậu vừa nói là cậu có bạn gái? Bọn tôi có quen không?

- Biết.

Hai người quay ra nhìn nhau, như đồng thời hiểu được bạn gái trong miệng của Mạc Dương là ai, không giấu nổi cảm xúc hưng phấn rung lắc vai Mạc Dương liên tục.

- Má Mạc Dương, cậu được quá nha, rốt cuộc là từ lúc nào!

- Mới hôm qua thôi, lúc đưa Nhiên Nhiên về.

Đinh Tiểu Vy và Lục Minh Từ nghe cái giọng cưng chiều đến chảy nước của Mạc Dương mà rùng hết cả mình, da gà da vịt thi nhau nổi lên.

- Bọn tôi đã ăn trưa rồi, cảm ơn.

Mạc Dương bật cười không thèm để ý đến hai cẩu độc thân nữa, tập trung nhắn tin với Tống Nhiên.

Mạc Dương: Chút nữa diễn xong anh kể cho em nghe chuyện này.

Tống Nhiên: Ừm, sắp đến em rồi, cố lên!

Mạc Dương: Cố lên!!

[…]

Cố Thanh Yên diễn thứ 7 vừa mới đi thay trang phục ra xong, thấy Tống Nhiên đang chuẩn bị lên diễn. Cô ta dáo dác nhìn xung quanh thấy mọi người đang không tập trung về phía này thì nhẹ nhàng tiến đến gần, Tống Nhiên lúc này đang có chút lim dim vì chờ quá lâu vậy nên không phát giác có người đến gần mình. Cố Thanh Yên dùng son vẽ lung tung nguệch ngoạc trên áo và quần của Tống Nhiên, hôm nay cô mặc trang phục rộng nên hoàn toàn không hề phát hiện có người chạm vào, làm xong việc hèn hạ này cô ta liền chạy ra hội trường xem tiết mục như thường.

Một lúc sau người trong ban tổ chức gọi cô dậy để chuẩn bị đứng ra bên cánh gà, Tống Nhiên mơ màng tỉnh dậy, gật đầu với bạn ấy rồi đứng lên chỉnh lại trang phục của mình. Lúc này cô mới tá hỏa khi thấy quần áo mình bị vẽ bẩn thỉu, nhem nhuốc trông rất kinh khủng. Bạn phụ trách thấy cô hốt hoảng như vậy thì lo lắng hỏi:

- Cậu sao vậy? Có vấn đề gì sao?

- Trang phục của tớ ban đầu không như này, hình như có ai đó nhân lúc tớ ngủ mà chơi xấu rồi!

- Cậu có cần thay trang phục khác không? Bọn tớ vẫn có những bộ dự phòng cho thí sinh trong kho.

Tống Nhiên đang định đồng ý thì bỗng nghe thấy tiếng loa đang gọi đến tên mình, bây giờ mà thay thì không còn kịp nữa rồi. Tống Nhiên khống chế cảm xúc lại, nhanh chóng nghĩ ra một giải pháp ổn hơn.

- Hiện tại cậu có sẵn phấn trang điểm hay sơn xịt không? Có thể cho tớ mượn cấp tốc được chứ, đến lượt tớ diễn mất rồi!

- Được cậu chờ chút!

Mọi người bên ngoài mãi không thấy Tống Nhiên ra sân khấu thì cảm thấy bồn chồn lo lắng.

- Nhiên Nhiên đâu, sao gọi đến tên rồi mà vẫn chưa ra thế?!

Mạc Dương cảm thấy kì lạ, gọi hay nhắn tin cũng đều không thấy cô trả lời. Cậu để ý đến sắc mặt của ban giám khảo có chút mất kiên nhẫn, cậu đứng lên định chạy vào bên trong cánh gà xem tình hình thì thấy cô bước ra, nhưng mà trang phục thì…

- Chào tất cả mọi người, chào ban giám khảo, em là Tống Nhiên học sinh lớp 12 - 3. Em rất xin lỗi vì đã ra sân khấu muộn, có một vài sự cố đã diễn ra nhưng em đã kịp thời giải quyết, mong ban giám khảo có thể bỏ qua cho em! Em xin cảm ơn!

Tống Nhiên dứt lời liền vào vị trí sẵn sàng biểu diễn. Mọi người trên khán đài tập trung vào cô, tất cả là bởi vì bộ trang phục độc lạ mà cô đang mặc trên người. Bộ quần áo được trang trí bằng những hình thù lộn xộn, màu sắc pha trộn lung tung nhưng lại rất hài hòa. Trông rất kì quặc, như kiểu không phải là họa tiết có sẵn mà có ai vẽ bậy lên, nhưng tổng thể nhìn lại rất nghệ thuật. Mạc Dương thấy vậy có chút nghi ngờ, trang phục mà cô khoe cậu trước đó hoàn toàn bình thường, tất nhiên cô cũng không việc gì phải tự tô vẽ lên quần áo mình, trừ phi…

Tiếng nhạc bắt đầu vang lên làm cắt đứt suy nghĩ của Mạc Dương, là bài nhạc pop vô cùng bắt tai người nghe. Khi âm nhạc bắt đầu, Tống Nhiên cũng từ từ ngẩng đầu lên, cơ thể chuyển động một cách chậm rãi uyển chuyển, sau đó cô dần dần nhảy mạnh và dứt khoát hơn, biểu cảm trên gương mặt cũng thay đổi 180° không giống cô thường ngày. Đó là một Tống Nhiên hoàn toàn khác, một Tống Nhiên đắm chìm vào đam mê của bản thân mình.

Ngay khi cô thể hiện những điệu nhảy đầu tiên, cả hội trường đã ồ lên và vỗ tay rầm rầm. Mọi người im lặng theo dõi từng chuyển động của cô, bộ trang phục tưởng chừng kì quặc ấy giờ đây vô cùng phù hợp với bài nhảy này. Kết bài, Tống Nhiên trở về tư thế quỳ xuống và cúi mặt xuống đất, nhạc đã dừng nhưng cô vẫn không nghe thấy tiếng vỗ tay hay gì. Tống Nhiên có chút lo lắng ngẩng đầu đứng dậy và cúi chào mọi người, khi ấy ở khu vực lớp cô ngồi, Đinh Tiểu Vy dù há hốc mồm nhưng vẫn nhớ ra nhiệm vụ, tiên phong gào thét tên cô:

- Tống Nhiên, Tống Nhiên, Tống Nhiên!!!

Theo sau đó chính là cả lớp đồng thanh hô làm vang dội cả một khán đài. Cả hội trường lúc này mới bừng tỉnh, rào rào vỗ tay cho màn trình diễn tuyệt vời này. Tống Nhiên bây giờ mới yên tâm nở một nụ cười thỏa mãn. Sau khi được ban giám khảo nhận xét vài điều, cô lập tức chạy nhanh lên chỗ khán đài lớp cô ngồi, cô muốn được gặp Mạc Dương để được cậu khen!

Lúc cô chạy lên, các bạn trong lớp lập tức nhao nhao khen ngợi và chúc mừng cô, Tống Nhiên đáp lại tất cả sau đó đi về phía ba người bạn của mình, ngồi xuống bên cạnh Mạc Dương.

- Aaaaa Nhiên Nhiên, mày tuyệt vời quá đi mất! Nhìn phản ứng của cả cái nhà thi đấu này mà xem!

Mạc Dương trìu mến nhìn cô gái nhỏ đang ngồi cạnh mình, vì vẫn chưa có ý định cho mọi người biết vậy nên cậu không dám làm động tác gì nhiều, chỉ cười và nói nhỏ:

- Làm tốt lắm! Không uổng công anh chờ đợi.

Ở dãy ghế bên cạnh chính là lớp của Cố Thanh Yên, cô ta nhìn Tống Nhiên bây giờ đang vui vẻ ngồi cạnh Mạc Dương, được mọi người tung hô vì màn trình diễn xuất thần thì không khỏi tức giận. Khoảnh khắc Tống Nhiên mặc trang phục rách rưới bước ra sân khấu, cô còn nghĩ Tống Nhiên thật ngu xuẩn, nhưng lúc xem biểu diễn quả thực cô ta cũng đã bị hớp hồn, bị Tống Nhiên lôi cuốn đến mức trợn tròn cả mắt. Nhưng cô ta nào có thể thừa nhận điều đó, chỉ thầm mắng Tống Nhiên là đồ “chó ngáp phải ruồi”.

- Nhìn tình hình thế này, có lẽ Tống Nhiên sẽ là người đạt giải nhất - cô bạn thân bên cạnh nhỏ giọng dự đoán.

- Im mồm, không thể như vậy được! Là ai cũng được, nhất định không thể là con khốn đó!