Nguyện Một Đời Yêu Em

Chương 42: Bức Thư Tình



Tống Nhiên chạy một mạch lên phòng, tim vẫn đập mạnh vì tình huống vừa rồi. Cô ngồi xuống giường lấy bức thư Mạc Dương viết cho cô ra, nhìn bức thư nhỏ xinh mà Tống Nhiên có chút xúc động, tưởng tượng đến cảnh Mạc Dương ngồi chăm chú tỉ mỉ viết tặng cô từng câu chữ một. Cũng may là mẹ cô phát hiện ra, chứ không với tính cách của cô nhất định sẽ vứt chiếc hộp ở một xó và sẽ không bao giờ biết được anh từng viết cho cô những điều lãng mạn như vậy.

“Thân gửi Nhiên Nhiên…”

Mới đọc dòng đầu tiên Tống Nhiên đã cảm thấy nước mắt sắp không kìm được mà rơi ra. Cô để ý hình như từ lúc yêu anh thì cô bắt đầu trở nên mẫn cảm hơn thì phải, hở tí là khóc.

Tống Nhiên quyết định quay lại video reaction rồi gửi cho anh, dạo này đang thịnh hành kiểu đấy thì phải. Mở đầu video, cô chào anh rồi nói vài câu sau đó mới bắt đầu đọc thư.

"Thân gửi Nhiên Nhiên,

Đây là mùa Giáng Sinh đầu tiên của hai chúng ta, đến tận bây giờ anh vẫn chưa thể tin được em đã là bạn gái của anh. Nhân dịp đặc biệt này, để anh kể cho em nghe bí mật mà anh đã giấu kín từ lâu.

Thực ra anh đã thích em kể từ khi em chuyển đến lớp chúng ta. Anh thừa nhận ban đầu là ấn tượng bởi ngoại hình xinh đẹp của em; nhưng sau nhiều lần tiếp xúc, anh bắt đầu bị thu hút bởi tính cách của em. Khoảng thời gian đó, em luôn coi anh là đối thủ không đội trời chung, còn anh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để có thể hôn em một cách chính đáng ^^

Từ lúc ba mẹ anh ly hôn đến giờ, khoảnh khắc em đồng ý làm bạn gái anh là điều hạnh phúc nhất anh từng trải qua. Anh mong rằng không chỉ Giáng Sinh mà tất cả các dịp lễ sau này chúng ta luôn ở bên nhau.

Cảm ơn em vì đã đến bên anh!

Yêu em,

Dương ca đẹp trai."

Tống Nhiên bật cười khi đọc đến dòng cuối cùng, theo phản xạ ngẩng lên nhìn camera mới phát hiện ra khuôn mặt mình đã lèm nhèm nước mắt từ khi nào. Hóa ra anh từ lâu đã thích cô, còn cô vẫn ngây thơ ghét bỏ anh như vậy. Nếu như ngày hôm ấy anh không can đảm tỏ ý với cô, thì có lẽ cả đời này một đứa não gỗ như cô cũng không thể nào phát hiện ra tình cảm của anh, cứ như vậy mà bỏ lỡ. Tống Nhiên dừng quay video, nghĩ lại thấy mình trong video khóc lóc chắc rất xấu vậy nên cô không gửi cho Mạc Dương nữa mà lưu vào USB rồi cất kĩ đi. Sau đó cô nhắn cho Mạc Dương một tin:

“Yêu anh!”

Tống Nhiên đêm hôm ấy ngủ vô cùng ngon, thậm chí cô còn mơ cảnh mình cùng Mạc Dương tiến vào lễ đường, cả hai cùng đọc lời tuyên thệ rồi trao nhau nụ hôn say đắm.

Lúc nhận được tin nhắn của Tống Nhiên, Mạc Dương bên này cũng vừa đọc xong thư của cô. Cậu mỉm cười rồi hồi âm cho cô. Mong rằng lời cuối trong bức thư sẽ hiệu nghiệm, hai người sẽ không bao giờ rời xa.

[…]

Bởi vì hôm qua chìm đắm trong niềm hạnh phúc nên Tống Nhiên đã quên mất việc kể chuyện của Đinh Tiểu Vy và Lục Minh Từ cho Mạc Dương nghe. Vậy nên sáng sớm nay khi Mạc Dương thấy cảnh hai con người kia thân mật nối đuôi nhau vào lớp thì hơi nhướng mày, nhưng cũng không đến mức sốc như Tống Nhiên.

- Sao anh không ngạc nhiên gì hết vậy?

- Anh biết A Từ thích Đinh Tiểu Vy từ lâu rồi, không bất ngờ lắm khi bọn họ thành đôi.

Tống Nhiên: “…”

Tại sao chỉ có mình cô là không biết gì? Tống Nhiên nhìn hai người vô tư thể hiện tình cảm thì nhíu mày, thắc mắc hỏi Mạc Dương:

- Hai người không sợ bị thầy thấy hay sao mà thản nhiên vậy?

Mạc Dương nhìn cô đầy sâu xa.

- Em thấy hai người họ giống kiểu sẽ quan tâm việc ấy à? Cũng chỉ có em mới sợ bị phát hiện yêu sớm.

Tống Nhiên bĩu môi, cô cũng chẳng sợ thầy đâu, chẳng qua là rén ba mẹ thôi! Với lại cô thấy việc lén lút yêu đương như vậy cũng rất hay mà, vô cùng kích thích!

- Anh đoán xem giữa chúng ta thì đôi nào sẽ cưới trước?

- Bọn mình.

Mạc Dương chẳng cần suy nghĩ liền trả lời ngay tắp lự, rất chắc chắn nhìn thẳng vào mắt cô nói:

- Về khoản này thì anh có thể khẳng định.

Tống Nhiên là người hỏi trước, nhưng lại bị Mạc Dương làm cho ngại đỏ mặt. Nhớ lại giấc mơ tối hôm qua của bản thân thì Tống Nhiên càng ngượng hơn, có vẻ cô cũng trông chờ không kém cậu đâu.

[…]

Giờ ăn trưa, bốn người vẫn ngồi ăn chung với nhau. Lục Minh Từ không có ý định giải thích với thằng bạn về mối quan hệ mới, vì cậu tin Mạc Dương chắc cũng cảm nhận được tâm tư của cậu. Đinh Tiểu Vy cũng nghĩ y như vậy, thế nên nội dung trò chuyện của mọi người đều là về ngày hôm qua. Đinh Tiểu Vy lên tiếng hỏi trước:

- Sao hôm qua cậu nghỉ vậy? Có biết là hôm qua em yêu của tôi buồn sầu tới mức nào không?

Tống Nhiên đạp vào chân Đinh Tiểu Vy một cái nhưng cô nàng chẳng thèm quan tâm, vẫn chờ đợi Mạc Dương trả lời.

- Cũng không giấu, hôm qua ba tôi tự nhiên phát bệnh phải đi cấp cứu.

Vừa dứt lời cả 3 người đều nhìn về phía Mạc Dương, Tống Nhiên lo lắng hỏi đầu tiên:

- Bác trai có sao không? Sao anh không nói cho em biết, làm em lo lắng vu vơ cả ngày hôm qua!

- Không sao, chỉ là bệnh cũ tái phát thôi. Anh túc trực ở ngoài phòng bệnh cả ngày hôm qua vậy nên cũng không để ý em nhắn. Anh xin lỗi!

- Không, không sao. Sức khỏe bác trai là quan trọng nhất.

Đinh Tiểu Vy nhìn hai người anh anh em em ngọt xớt thì nổi da gà, lên tiếng cắt ngang:

- Sao lại đột nhiên phát bệnh, bác sĩ nói như nào?

Nói đến việc này, Mạc Dương liền trầm mặc.

- Bác sĩ bảo không phát hiện gì lạ, nhưng tôi nghi có người động tay động chân trong âm thầm.

Tống Nhiên nghe vậy liền hiểu ý cậu nhưng không tiện nói ra suy nghĩ của mình, chí có Đinh Tiểu Vy dám nói thẳng:

- Ý cậu là bà mẹ kế của cậu giở trò?

- Không chắc, tôi cũng nhắc ba cẩn thận với Hà Hồng Ân nhiều lần nhưng ông ấy như bị bỏ bùa vậy, nói gì cũng bỏ ngoài tai.

- Dù sao tình hình giữa hai người cũng không tốt, vậy nên khó nói chuyện lắm…

Tống Nhiên nhỏ giọng góp ý, Mạc Dương cũng chỉ thở dài. Cho dù cậu ghét cách cư xử của ba, nhưng chung quy ông ấy vẫn là ba ruột của cậu, cậu cũng không thể bỏ mặc được.

- Anh cũng phải lựa lời mà khuyên bảo ba mình, đừng gay gắt mãi như vậy.

- Ừ anh cũng biết…

Đinh Tiểu Vy và Lục Minh Từ cũng đã vinh dự được gặp Hà Hồng Ân cùng Mạc Dĩnh vài lần, vậy nên phần nào biết được tính cách của hai mẹ con họ. Nhưng mỗi cành mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, hai người họ cũng không tiện nói gì, chỉ thỉnh thoảng tán gẫu vài câu.