Nguyện Một Đời Yêu Em

Chương 8: Món Quà Cảm Ơn



Hai người vừa quét vừa nói chuyện vui vẻ, xong xuôi tất cả thì cũng gần đến giờ vào lớp. 6h55, Mạc Dương bất cần bước vào lớp thấy hai người đang cậu tớ cười tít cả mắt lên. Tất nhiên là hai người trông rất bình thường, qua mắt của Mạc Dương thì lại thành ra như vậy.

Cậu về chỗ ngồi của mình, cố tình đặt mạnh cặp xuống tạo tiếng động lớn. Trình Dạng giật mình nhìn về phía Mạc Dương, thấy cậu đang nhìn chằm chằm mình, tự nhiên thấy có chút áp bức.

- Cậu sao vậy, Trình Dạng?

- Hả? Tớ không sao. À mà tớ muốn hỏi cái này.

- Ừ?

- Tớ cảm thấy Mạc Dương có vẻ không thích tớ lắm thì phải? Cậu ấy vẫn nhìn chằm chằm tớ nãy giờ.

Tống Nhiên: "…"

Tống Nhiên không dám quay ra nhìn Mạc Dương, chỉ cười gượng rồi đánh trống lảng.

- Chắc cậu nghĩ nhiều rồi, chắc cậu ấy đang nhìn ra cửa sổ đấy. Vừa nãy nói đến đâu rồi nhỉ...

- Tống Nhiên - Mạc Dương gọi cô.

Cả Tống Nhiên và Trình Dạng đều khựng lại, sợ cậu lại nói gì vớ vẩn vậy nên cô liền quay đầu lại.

- Có gì sao?

- Xuống đây ngồi một lúc, tôi có đồ muốn đưa cậu.

Tống Nhiên lưỡng lự nhìn Mạc Dương mấy giây, rồi dứt khoát xuống chỗ cậu ngồi.

- Cậu có gì muốn đưa tớ? Đưa nhanh đi.

Mạc Dương nhìn cô chằm chằm rồi cười xảo quyệt.

- Ngồi đợi một lúc, chút tôi đưa cho

Tống Nhiên:??

Cái tên này muốn ăn đấm lắm rồi à?! Muốn dọa cô sợ chết hay gì! Tống Nhiên không dám tự tiện về chỗ, ai vào lớp thấy cảnh này cũng tò mò liếc mấy lần. Cô cứ ngồi mãi cho đến tận lúc bạn cùng bàn của Mạc Dương đến.

- Ờmm, như này là...

Tống Nhiên cười ngượng với bạn ấy, nghiến răng nói nhỏ với Mạc Dương:

- Mau đưa tớ nhanh lên, còn trả chỗ cho người ta nữa!

- Xin lỗi nhé, cậu sang tạm bên kia ngồi đi, chút nữa về chỗ sau.

Mạc Dương cười cười nói với người kia, bạn ấy cũng không nói gì liền sang bên chỗ Tống Nhiên ngồi tạm.

- Hi, chào cậu, tớ ngồi nhờ chút nhé.

- Ừ... ừ cậu ngồi thoải mái - Trình Dạng cười.

Sao bạn cùng bàn của Mạc Dương lại hiền khô như thế, Tống Nhiên chỉ muốn dập đầu ngất tại chỗ cho xong.

- Cậu muốn cái gì đây, hả?!

Tống Nhiên đang rất nghi ngờ Mạc Dương chẳng có gì muốn đưa cô cả, chỉ là cậu ta muốn trêu đùa cô thôi. Mạc Dương thấy trêu cô như vậy cũng đủ rồi, liền lấy tài liệu từ cặp ra đưa cho cô.

- Ồ, hóa ra cậu có thứ muốn cho tớ thật cơ đấy! Đây là cái gì?

- Toán.

Tống Nhiên liền mở tài liệu ra, là tổng hợp kiến thức mấy bài gần đây, có cả bài tập.

- Cậu...

- Sao, cậu không cần phải cảm động, sau này cảm ơn tôi sau cũng được.

- Cảm ơn...

Mạc Dương vui vẻ chuẩn bị nhận lời cảm ơn ngọt ngào của cô.

- Cái đầu cậu! Bắt tớ ngồi đây nãy giờ, lại còn làm phiền bạn cùng bàn của cậu. Về chỗ đây

Mạc Dương: "..."

Tống Nhiên cầm tài liệu về chỗ, vừa ngồi xuống không nhịn được liền tủm tỉm cười.

- Cậu vui gì mà cười tươi thế? - Trình Dạng nhìn cô thắc mắc.

- A không có gì, cậu làm bài tiếp đi.

Mạc Dương không biết Tống Nhiên không hề tức giận, mất công ngồi soạn đề cả đêm vậy mà cô cũng không thèm cảm ơn cậu. Tức, tức chết đi được!

Buổi trưa hôm ấy, Tống Nhiên mời cơm Trình Dạng. Cô có kể cho Đinh Tiểu Vy nghe, vậy nên nhân tiện cả 3 người ăn chung luôn. Ăn được một lúc Tống Nhiên liền đứng dậy.

- Ơ mày ăn xong rồi cơ à?

- Ừ tao xong rồi.

Nói rồi nhìn Trình Dạng đang ngồi phía đối diện.

- Hai người cứ ăn đi nhé, tớ lên lớp trước.

- Cậu cứ lên trước đi. Cảm ơn bữa trưa hôm nay nhé!

Tống Nhiên nhanh chóng thu dọn khay cơm, chạy ù ra phía tạp hóa mini của trường. Lúc Tống Nhiên về đến thì lớp chẳng còn mấy bạn, đa phần đều đang tranh thủ ngủ trưa, Mạc Dương cũng đang gục xuống bàn. Tống Nhiên đặt lên bàn cậu một cái bánh ngọt và một hộp sữa tươi. Mạc Dương thấy động tĩnh mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

- Cậu làm gì đấy?

Vừa dứt lời cậu liền thấy hai món đồ ở trên bàn mình. Tống Nhiên định tặng ẩn danh, nhưng lỡ bị cậu phát hiện nên ngại ngùng hắng giọng nói:

- Tớ mua cho cậu đấy, coi như là cảm ơn cậu.

Mạc Dương vui sướng nhưng sĩ diện, giả bộ bất mãn:

- Tôi còn tưởng cậu quên chuyện đấy rồi chứ.

- Thế cậu có nhận không nào, hay tớ lấy về nhé?

Tống Nhiên giả vờ vươn tay ra định lấy, Mạc Dương theo phản xạ liền vơ cả về phía mình.

- Ai bảo tôi không nhận chứ!

Cậu nhanh chóng mở hộp bánh ra xúc một miếng cho vào miệng.

- Ừm ngon đấy, cảm ơn cậu nhé.

Tống Nhiên bật cười rồi về chỗ ngồi. Cô thấy bản thân rất thiếu chính kiến, vậy mà lại thấy Mạc Dương có chút đáng yêu.

- Ôi mình điên rồi, ngủ ngủ - Tống Nhiên vỗ nhẹ mặt mình rồi nằm gục xuống bàn.

Mạc Dương vui vẻ ăn hết sạch đồ ăn Tống Nhiên mua cho, thấy cô đang ngủ cũng không làm phiền, cố tình lên chỗ Đinh Tiểu Vy ngồi bên cạnh cô sau đó gục xuống ngủ tiếp.