Nguyên Tội Dụ Người Vào Địa Ngục

Chương 6: Từ Xưa Đến Nay Anh Hùng Khó Qua Ải Mỹ Nhân!



Thế Giới Thứ Nhất: Mạnh Khương Nữ Khóc Trường Thành (5)

☆ Chương 6: Từ Xưa Đến Nay Anh Hùng Khó Qua Ải Mỹ Nhân!

Tần Thủy Hoàng Doanh Chính buông tóc đen trong tay ra, có chút lưu luyến nhìn nó ở trong gió uyển chuyển nhảy múa. Sau đó ngước mắt nhìn Cố Lương Sanh, khẽ cười nói: "Ngươi không phải đoán được sao?"

Sau đó y liền nhìn thấy thiếu niên trước mặt trợn to mắt, lộ ra mấy phần đáng yêu sau lại liền luống cuống tay chân mà nhìn y, miệng nhỏ hồng nhạt muốn nói gì, rồi lại không biết nên nói cái gì.

Hành động này của Cố Lương Sanh triệt để chọc Doanh Chính cười, y cao giọng cười to. Thiếu niên thấy vậy dừng động tác ngu ngốc, con mắt đầy sương mù, mờ mịt. Yên lặng nhìn Doanh Chính đang thoải mái cười to, như là đang buồn bực tự hỏi rốt cuộc là có cái gì đáng cười.

Cố Lương Sanh thật sự đần như vậy sao? Đương nhiên không! Hắn chỉ ở trước mặt đế vương biểu hiện ra dáng vẻ thiếu niên đơn thuần ngây thơ tay chân luống cuống. Ngay lúc hắn ý thức được người trước mặt là Tần Thủy Hoàng, hắn liền có một cái ý nghĩ nếu người cùng hắn đầu bạc răng long là y. Thì hắn căn bản không cần lại lo lắng Cố Kỷ Lương sẽ chết, Mạnh Khương Nữ sẽ không ngàn dặm tìm phu quân cuối cùng chọc giận đế vương đưa tới họa sát thân, dẫn đến hắn cũng bị mất mạng.

Nghĩ như vậy, rất không sai nha!

Cố Lương Sanh khẽ mỉm cười như hoa bạch lan, thanh tân đạm nhã, trong con ngươi mang theo một tia hiếu kỳ: "Ngài đang cười cái gì?"

Nghe vậy, Doanh Chính miễn cưỡng ngưng cười, nhìn thiếu niên vẻ mặt hiếu kỳ, đột nhiên nói ra lời làm người khác phải kinh ngạc: "Ngươi muốn theo trẫm hồi cung sao?"

Cố Lương Sanh lần thứ hai hiện ra dáng vẻ ngây người. Này Doanh Chính cũng quá thẳng thắng đi! Hắn còn nghĩ làm sao có thể đi cùng y, y lại đã thay hắn bày sẵn đường!

"Sao thế? Ngươi không muốn?" Đế vương nhíu chặt lông mày, một đôi mắt hổ nhìn chằm chằm hắn, mày kiếm chau lại. Thuận theo thì sống, nghịch lại sẽ chết, y liền là một con người bá đạo tàn bạo, nói một không hai. Cố Lương Sanh tin tưởng, chỉ cần hắn dám lên tiếng nói không, kết cục nhất định còn bất hạnh hơn Mạnh Khương Nữ lúc trước.

"Ta..." Cố Lương Sanh như là bị khí thế của người trước mặt hù dọa, che ngực, sắc mặt trắng bệch, mày liễu nhíu chặt, một bộ nhu nhược bất kham. Cả người lảo đà lảo đảo, làm Doanh Chính trong lòng cả kinh, liền vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, tâm lý có chút ảo não chính mình quá mức. Biết rõ Cố Lương Sanh thân thể suy yếu, vẫn như thế doạ hắn.

"Ngươi sao thế?" Doanh Chính một tay ôm eo hắn, một cái tay khác sờ sờ hắn khuôn mặt trắng như tuyết, liền ngay trước còn mang theo hồng nhạt bờ môi cũng đã trắng bệch một mảnh.

Cố Lương Sanh có chút yếu ớt mà dựa vào trong lồng ngực Doanh Chính, nhẹ giọng nói: "Có chút khó chịu, chắc là gió lớn, ta muốn về nghỉ ngơi."

Doanh Chính nói: "Thân thể ngươi kém như vậy, phải mời đại phu đến xem."

Cố Lương Sanh nhỏ giọng nói: "Đại phu bọn họ đều nói không chữa được, chỉ có thể dùng thuốc. Ta cũng đã quen rồi."

Doanh Chính trầm mặt, hừ lạnh nói: "Cô Tô nhỏ bé này đại phu y thuật làm sao có thể tin? Trẫm kêu thái y vì ngươi đem bắt mạch, tuyệt đối sẽ chữa khỏi cho ngươi!" Y cách một lớp quần áo, xoa bóp eo Cố Lương Sanh. Thầm nghĩ, eo nhỏ nhắn đều gần sánh bằng đám nữ nhân trong hậu cung kia.

"Hiện tại sao?" Cố Lương Sanh có chút chần chờ hỏi.

"Đương nhiên!" Doanh Chính quyết đoán gật đầu.

"Nhưng là, ta còn chưa nói cho mẹ cùng chị dâu, các nàng sẽ lo lắng. Nếu không, ta đi về thông báo các nàng một tiếng, được không?" Cố Lương Sanh dò hỏi.

Doanh Chính đem Cố Lương Sanh ôm lấy, nhanh chân rời đi bờ đê, độc chiếm nói: "Không cần phiền phức như vậy, trẫm sẽ phái người thông báo các nàng, ngươi không cần lo lắng, yên tâm dưỡng bệnh là được."

Cố Lương Sanh bé ngoan gật đầu, vùi đầu vào trước ngực Doanh Chính, che giấu đi khoé miệng đang cười.

Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân!