Nguyện Ý Cả Đời Bên Em

Chương 2: Gặp gỡ



Chỉ còn vài phút nữa buổi học đầu tiên sẽ diễn ra, nhưng đến tận thời điểm bây giờ, Dương Vỹ Thành vẫn chưa tìm được phòng học nằm ở vị trí nào cả.

Trường Đại học Thiên Vương là một trường có diện tích khá lớn, khoảng gần 2 hecta cho nên việc tìm ra phòng học là một chuyện rất khó.

Vả lại, vào ngày hội chào mừng Tân sinh viên do trường tổ chức, Dương Vỹ Thành có việc bận nên không thể tham dự cũng như việc nghe các tiền bối khóa trên truyền đạt về các kinh nghiệm học tập cậu ta cũng đã bỏ lỡ.

Dương Vỹ Thành tạm gác sang chuyện này sang một bên rồi nhanh chóng chạy thật nhanh tìm phòng học. Vì đây là bữa học đầu tiên cho nên bằng bất cứ giá nào Dương Vỹ Thành cũng không được đến trễ.

Xung quanh không có lấy một người để hỏi thăm, Dương Vỹ Thành chỉ còn cách tự tìm khắp nơi. Cậu ta vừa chạy vừa nhìn ngó xung quanh tìm phòng học.

Bất chợt tiếng chuông đồng hồ phát ra từ khu giảng đường chính cất lên một hồi dài cũng chính là lúc giờ học bắt đầu diễn ra.

*Reng, reng, reng…*

Dương Vỹ Thành chạy thật nhanh sau khi nghe âm thanh từ khu giảng đường chính vang lên.

Câu ta ngước mắt nhìn vào đồng hồ đeo trên tay rồi hối hả chạy đến mức không để ý đến mọi thứ xung quanh, cho đến khi…

*Ầm* cả hai chạm mạnh vào người của nhau rồi cùng nhau ngã nhào ra nền đất đau điếng.

Phía bên kia đau quá nên đành thốt lên tiếng kêu la:

“Áaaaa!”

Đồ đạc của cả hai rơi tung toé khắp nơi. Tập vở tung lên trời rồi nhẹ nhàng rơi xuống nền đất. Sách, vở cùng bút màu vùi lẫn vào trong đất cát bám đầy bụi bẩn.

Dương Vỹ Thành ngã lùi về phía sau, tay của cậu ta chống xuống nền đất bắt đầu rỉ máu đỏ tươi nhưng cậu ta vẫn cố chịu được cơn đau. Vết thương bắt rát vì đầu bám đầy bụi bẩn nếu như không sát trùng kịp thời có thể nhiễm trùng ngay.

Dương Vỹ Thành đưa mắt nhìn xung quanh thì phát hiện ra đối phương đang bị thương khá nặng.

Cả người đối phương nằm dài dưới đất trông rất tội nghiệp. Đầu gối trầy xước khá nặng, máu chảy thấm vào cả chiếc đầm màu trắng một vệt dài.

Trong phút chốc, Dương Vỹ Thành vội vã tiến đến gần đối phương xem xét tình hình thì phát hiện người này chính là bạn học vừa bị nhóm bạn kia bàn tán xôn xao - Đoàn Tiểu Hy.

Đoàn Tiểu Hy mắt nhắm mắt mở, cô còn chưa kịp hoàn hồn sau cú va chạm vừa rồi. Đoàn Tiểu Hy ngơ ngác nhìn xung quanh bằng một màu tối đen, đầu óc xoay vòng vòng rất chóng mặt.

Dương Vỹ Thành đỡ người Đoàn Tiểu Hy ngồi dậy. Đầu của Đoàn Tiểu Hy ngã vào lồng ngực cứng cáp của Dương Vỹ Thành. Cô thều thào thở từng hơi nhè nhẹ.

Trông có vẻ như Đoàn Tiểu Hy rất mệt thì phải, nếu cứ như thế này nhất định phải đưa cô ấy đến phòng y tế ngay, nhưng Dương Vỹ Thành đến phòng học còn không biết ở đâu huống gì bây giờ phải tìm đến phòng y tế.

Dương Vỹ Thành bất đắc dĩ vỗ nhẹ vào bả vai của Đoàn Tiểu Hy.

“Này bạn học, cậu ổn chứ?”

Cứ như vậy cho đến khi Dương Vỹ Thành cất giọng gọi đến lần thứ ba Đoàn Tiểu Hy mới loáng thoáng nghe thấy âm thanh vang vọng bên tai mình.

Đoàn Tiểu Hy từ mở mắt nhìn xung quanh. Mọi thứ xung quanh bắt đầu hiện hữu trong đôi mắt to tròn của cô. Cô nhìn lên bầu trời, nhìn vào cây cối rồi đưa mắt nhìn vào gương mặt điển trai của Dương Vỹ Thành, đến đây Đoàn Tiểu Hy chợt khựng người lại vài giây. Cô mở to mắt hơn để nhìn rõ gương mặt bảnh bao đang ở đối diện mình.

Chàng trai ở trước mặt Đoàn Tiểu Hy ra sức kêu gọi cô nhưng tất cả đều trở nên vô ích. Cô nghe rõ mồn một những âm thanh đó nhưng lại chẳng thể thoát khỏi cơn say nắng của bản thân.

Đoàn Tiểu Hy không ngờ rằng cũng có ngày cô gặp được ý trung nhân của mình ở đây. Mọi thứ diễn ra thật đúng với những gì Đoàn Tiểu Hy mong đợi.

Chàng trai trong chiếc áo sơ mi màu trắng tinh khôi thật quyến rũ làm sao. Từng đường nét trên gương mặt của Dương Vỹ Thành kết hợp hoà quyện với nhau tạo nên một gương mặt hoàn hảo không một góc chết. Làn da láng mịn, trắng tinh đến nỗi phát sáng.

Ánh nắng từ trên cao xuyên qua từng lọn tóc màu đen bóng của Dương Vỹ Thành. Gương mặt điển trai của cậu ta bỗng nhiên bừng, sáng ánh hào quang phản chiếu rực rỡ. Không hiểu sao, Đoàn Tiểu Hy cứ muốn nhìn ngắm gương mặt này mãi.

Cơn gió mùa hè thổi qua thân người Dương Vỹ Thành phảng phất một mùi hương thoang thoảng vừa ngọt ngào vừa nhẹ nhàng của hoa nhài, một loài hoa có vẻ bình thường nhưng lại rất thơm tho và dễ chịu.

Ở một khoảng cách khá gần Đoàn Tiểu Hy cảm nhận được tất cả mọi thứ trên cơ thể của đối phương. Cô tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc và rồi không có cảm giác muốn rời đi.

Nhịp tim của Đoàn Tiểu Hy bắt đầu đập mạnh hơn như muốn nhảy tung ra ngoài. Cảm giác tuyệt vời này Đoàn Tiểu Hy chỉ muốn dừng lại mãi.

Dương Vỹ Thành bắt đầu lo lắng khi cậu ta liên tục gọi nhưng Đoàn Tiểu Hy lại không hề có dấu hiệu trả lời.

“Này bạn học, cậu không sao chứ? Cậu trả lời tớ đi mà.”

Dương Vỹ Thành đưa mắt nhìn trước nhìn sau, nhưng không có bất cứ một bóng người qua lại. Xung quanh không có bất cứ ai có thể giúp đỡ Dương Vỹ Thành thoát khỏi tình thế bất trắc như thế này cả.

Mồ hôi mồ kê chảy dài trên trán, Dương Vỹ Thành dùng tay xoa nhẹ vào bả vai của Đoàn Tiểu Hy rồi tiếp tục kêu gào:

“Bạn học, cậu ổn chứ? Cậu nói gì đi mà. Làm ơn, hãy trả lời tớ đi.”

Từng câu nói kêu la thảm thiết của Dương Vỹ Thành bỗng chốc làm cho Đoàn Tiểu Hy bừng tỉnh. Cô ngơ ngác thức tỉnh sau khi chìm vào giấc mộng hão huyền do chính bản thân mình tạo ra.

Đoàn Tiểu Hy có chút cảm động khi được một người chưa từng quen biết quan tâm mình đến như vậy.

Cô mở to mắt nhìn dáng vẻ xốt xoắn của Dương Vỹ Thành rồi ấp úng trả lời:

“Tớ… tớ… không… sao?”