Nguyện Ý Cả Đời Bên Em

Chương 8: Gánh nạn



Câu trả lời của Đoàn Tiểu Hy lại trở thành tâm điểm chú ý của cả lớp. Tất cả mọi người đều im thin thít.

Từ trước đến nay trong suốt 30 năm làm nghề dạy học chưa bao giờ giáo sư Trần gặp tình huống như thế này cả. Một sinh viên đã đến lớp trễ đã vậy còn đôi co về điểm số thật khiến cho người khác phải khiển trách.

Giáo sư trần đưa mắt nhìn Đoàn Tiểu Hy. Ông ta hạ mắt kính tại sống mũi, hai mắt nhăn nheo nhìn cô.

“Này bạn học! Em có biết chỉ vì em đến trễ mà cả lớp đã mất bao nhiêu phút không? Nếu như không phải vì em thì bây giờ các bạn đã học đến kiến thức mới rồi. Nếu như em là sinh viên của Đại học Thiên Vương thì có lẽ em phải biết những điều cơ bản như vậy.”

Giáo sư Trần chuyển mắt nhìn vào đồng hồ rồi tiếp tục mắng nhiếc:

“Tiết học chỉ có 60 phút nhưng em đã đến trễ 35 phút. Đây được coi là quá một nửa giờ học, tôi có đủ chứng cứ để đánh vắng em đó.”

Đoàn Tiểu Hy im bặt không dám hó hé nửa lời sau khi nghe những lời nói dạy bảo từ giáo sư Trần. Toàn thân của cô bất động, tay chân cứng đờ vì sợ hãi.

Giáo sư Trần được nước lấn tới:

“Cả lớp nghe rõ đây! Đây là bài học cho tất cả các em. Hãy nhớ kỹ những gì tôi đã nói hôm nay và đừng bao giờ lặp lại. Rõ chưa?”

Cả lớp đồng thanh hô to:

“Dạ rõ!”

“Hai em mau đọc tên để tôi còn tiếp tục giảng dạy. Đừng làm mất thời gian quý báu của nhau nữa.” Giáo sư Trần đặt bút vào danh sách lớp học.

Trông thấy Đoàn Tiểu Hy im lặng, Dương Vỹ Thành mới cất giọng:

“Thưa giáo sư, em tên Dương Vỹ Thành ạ!”

“Wow!” Cả lớp lại tiếp tục đồng thanh hô to.

Thay vì ánh mắt dè bỉu lúc Dương Vỹ Thành vào lớp trễ thì bây giờ cả lớp bỗng nhiên trở nên thán phục sau khi nghe ba tiếng “Dương Vỹ Thành” vang lên.

Đoàn Tiểu Hy bất giác quay sang nhìn Dương Vỹ Thành với ánh mắt ngưỡng mộ. Cô cũng đã từng nghe đến việc Dương Vỹ Thành chính là thủ khoa của Đại học Thiên Vương năm nay.

Dương Vỹ Thành không những là thủ khoa năm nay của Đại học Thiên Vương mà cậu ta còn là người đạt điểm cao nhất trong số các thủ khoa ở trường này. Chính vì vậy mà Dương Vỹ Thành được bạn học gọi bằng biệt danh “thủ khoa của thủ khoa”.

Tất cả mọi người trong lớp học không ngớt lời ca ngợi Dương Vỹ Thành. Tên tuổi của Dương Vỹ Thành bỗng nhiên nổi tiếng chỉ sau một buổi học.

Mặc dù được bạn bè ca ngợi và ngưỡng mộ nhưng chưa bao giờ Dương Vỹ Thành tỏ ra mình là một người hoàn hảo, cậu ta luôn cố hòa nhập với bạn bè xung quanh bằng cách giúp đỡ bạn bè tận tình.

Nghe đến tên Dương Vỹ Thành, giáo sư Trần cũng phải ngước mắt nhìn vì ngưỡng mộ.

“Bạn nữ kia thì sao? Còn điều gì ấm ức à?”

Đoàn Tiểu Hy thở phào một hơi. Cô sợ hãi đến nỗi không dám nhìn thẳng vào mắt của giáo sư Trần, miệng bập bẹ đọc tên của mình.

“Em tên là Đoàn Tiểu Hy ạ!”

Từ lúc biết tên của Đoàn Tiểu Hy, cả lớp học bỗng nhiên xầm xì không ngớt. Trái ngược hoàn toàn khi Dương Vỹ Thành đọc tên của cậu ta. Lần này khi Đoàn Tiểu Hy đọc tên của mình, cô lại nhận về cơn mưa lời chê bai. Thậm chí cô còn bị sỉ nhục thậm tệ.

“Đúng là Đoàn Tiểu Hy rồi!”

“Cậu ấy thật sự là người thấp điểm nhất đại học Thiên Vương từ trước đến nay sao?”

“Trông cậu ấy cũng không đến nỗi nào mà!”

“Thôi! Đừng nói nữa! Đoàn Tiểu Hy đang nhìn chúng ta đó!”

“Chúng ta có nói sai đâu mà sợ cậu ta chứ!”

Nghe những lời bàn như thế này Đoàn Tiểu Hy thật sự không thể chịu nổi. Nếu như không phải vì mẹ ép buộc thì Đoàn Tiểu Hy đã không phải vào Đại học Thiên Vương làm gì.

Ước mơ của Đoàn Tiểu Hy là trở thành một hoạ sĩ mỗi ngày được vẽ những bức tranh mà mình thích chứ không phải suốt ngày làm việc với hàng trăm con số, con chữ ngoằn ngoèo rắc rối như thế này.

Sở dĩ cuộc đời của Hạ Nhi trước giờ đều do mẹ cô sắp đặt cho nên đến việc học ngành mà mình thích cô cũng không có cơ hội chọn lựa.

Bây giờ khi bị bạn bè dè bỉu Hạ Nhi thật sự chỉ muốn biến mất khỏi thế giới này. Cuộc đời của Hạ Nhi đã không ít lần bị bạn bè trêu chọc chỉ vì cô là người luôn luôn thấp điểm nhất lớp. Mặc dù cô đã rất cố gắng chăm chỉ học tập và được gia sư dạy dỗ tận tình nhưng kết quả vẫn không khả quan là mấy.