Nguyệt Hạ An Đồ

Chương 1: Hình như cậu ấy mất trí nhớ thật rồi



Biên tập: Nguyệt Mẫn

Chỉnh sửa: Miss Tony┃Đọc kiểm: Môn Mổn

Khi Tạ Đạc tỉnh lại, phòng vẫn còn tối om, tấm rèm cửa dày dặn che hết mọi ánh sáng. Anh nán lại thêm tầm hai giây nữa mới trở mình ngồi dậy, tấm chăn bên người bị xốc lên như có người đã nằm bên cạnh trước đó, chẳng qua giờ đã không còn một ai.

Tạ Đạc bật tỉnh, anh xoay người xuống giường, đẩy cửa lao thẳng xuống lầu mặc kệ mấy cái nút áo lỏng lẻo trên bộ đồ ngủ của mình.

Phòng ngủ cửa họ ở tầng ba, lúc Tạ Đạc chạy đến tầng hai thì đã nghe được tiếng động ở tầng dưới, bước chân anh chậm lại, khi dẫm lên bậc thang cuối cùng, chỉnh lại áo ngủ và tóc tai, trên mặt cũng chỉ còn sự lười biếng khi vừa tỉnh giấc.

TV phòng khách đang mở nhưng không ai xem, người anh muốn tìm đang trong phòng bếp.

Trong gian bếp mở, Thẩm An Đồ đang quay lưng về phía anh làm đồ ăn sáng. Cậu đeo một chiếc tạp dề màu trắng bên ngoài bộ đồ ngủ màu be thùng thình, chiếc tạp dề được thắt nơ xinh xinh, để lộ vòng eo mảnh khảnh.

Tạ Đạc lẳng lặng nhìn một lúc rồi mới bước chân vào nhà bếp, khi đi qua phòng khách, TV tình cờ phát tin tức buổi sáng ở thành phố Z.

"Một tuần trước, tổng giám đốc của tập đoàn Thẩm thị – Thẩm Lẫm và hôn thê của mình đã gặp nạn trên máy bay tư nhân, phi công tử vong tại chỗ, ba người trên máy bay bị thương, riêng Thẩm Lẫm vẫn đang mất tích, mặc dù đội cứu hộ chưa từ bỏ công cuộc tìm kiếm, song..."

"Anh dậy rồi à?"

Tạ Đạc tắt TV, nhìn về phía Thẩm An Đồ.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh dương trắng ngà bên khung cửa đọng trên người Thẩm An Đồ, khiến cậu giống như một nhân vật được tạo ra từ ánh sáng, cậu vốn đã đẹp đến mức vô thực, lại thêm khoảng thời gian nằm liệt giường vì bệnh mà cả người toát lên vẻ nhợt nhạt, giống như chỉ cần ánh sáng đó biến mất thì cậu cũng sẽ tan biến theo.

May thay, cậu nhanh chóng bước ra khỏi thế giới ánh sáng ấy, cầm đĩa trứng ốp la, đứng trước mặt Tạ Đạc như người trần mắt thịt.

Trái tim còn đang thấp thỏm không yên của Tạ Đạc chợt trở nên an tâm hơn.

"Em cũng không rõ... không nhớ cách nấu thế nào, cũng không nhớ anh thích ăn gì cả, xin lỗi anh." Thẩm An Đồ nghiêng đầu rồi nói một cách ngại ngùng.

"Anh nói rồi mà, đừng xin lỗi, cái gì em làm anh cũng thích cả." Tạ Đạc cầm đĩa trứng, cúi đầu ngửi nhẹ rồi cho một đánh giá rất chắc chắn: "Thơm lắm."

Thẩm An Đồ nắm chặt bàn tay ở đằng sau lưng, rồi nhìn lom lom vào đám râu lún phún trên cằm của Tạ Đạc: "Đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng rồi, anh đã rửa mặt chưa?"

"Anh chưa, anh xuống xem em có cần phụ gì không."

"Có gì đâu chứ, mình em làm được mà, mới đầu lóng ngóng chút thôi, nhưng giờ thì em đã biết dùng hầu hết đồ trong bếp rồi."

"Ừm."

Vốn dĩ câu chuyện có thể tạm dừng ở đây, Tạ Đạc sẽ lên tầng rửa mặt còn Thẩm An Đồ đi rót sữa vừa sôi vào cốc, thế nhưng hai người họ lại chẳng hề nhúc nhích, chỉ đối diện với nhau ở một khoảng cách xã giao lịch sự, không nói cũng không hành động gì khác, khiến bầu không khí chợt trở nên gượng gạo.

Cuối cùng, Tạ Đạc đưa đĩa trứng cho Thẩm An Đồ và nói rằng sẽ quay lại ngay, lúc này Thẩm An Đồ mới khôi phục khả năng hoạt động quay về phòng bếp như được bật nút khởi động.

Mười lăm phút sau, Tạ Đạc sửa soạn xong, ăn mặc chỉnh tề ngồi trước bàn ăn, lát nữa anh còn phải đến công ty. Mặc dù đã khá trễ, lái xe đang chờ bên ngoài nhưng Tạ Đạc không quan tâm.

Tạ Đạc định ngồi vào vị trí đầu bàn ăn chữ nhật nhà mình theo thói quen, nhưng nhìn thấy Thẩm An Đồ, anh do dự một chốc rồi ngồi vào giữa bàn, cách Thẩm An Đồ không quá xa mà cũng không quá gần gũi.

Bữa ăn sáng nay chỉ đơn giản có sandwich, trứng và sữa. Thẩm An Đồ ăn cái gì cũng thật nhã nhặn, cắn miếng bánh mì cũng cong veo đều tắp, tóc mái của cậu đã dài hơn, che khuất đi vết sẹo trên trán và cũng trùm qua cả đôi mắt cậu.

Trên bàn ăn quá yên tĩnh, Tạ Đạc không thích sự yên tĩnh này, thế là anh hỏi Thẩm An Đồ: "Hôm qua em ngủ ngon không?"

Thẩm An Đồ nuốt đồ ăn xong mới đáp: "Cũng được ạ, đầu còn hơi đau chút thôi."

Chấn động não khó mà khỏi hẳn chỉ trong một tuần, sáng nay Thẩm An Đồ tỉnh dậy sớm như vậy, hẳn cũng do đầu đau quá không thể ngủ tiếp nữa.

Tạ Đạc rất muốn nói gì đó để an ủi cậu, chỉ tiếc anh không tinh tế gì trong lĩnh vực này, nên cuối cùng chỉ máy móc một câu: "Vậy lát nữa về giường nằm nghỉ ngơi thêm chút đi."

Thẩm An Đồ "Ừm" một tiếng, tiếp tục im lặng cúi đầu ăn bánh mì nướng. Тhử‎ đọc‎ t𝑟uyệ𝙣‎ khô𝙣g‎ quả𝙣g‎ cáo‎ tại‎ (‎ Т𝑟U‎ ⅿТ𝑟uyệ𝙣.V𝙽‎ )

Hai người mau chóng dùng xong điểm tâm, Tạ Đạc định dọn chén đĩa vào bếp, nhưng hình như Thẩm An Đồ chỉ chờ đến lúc này, cậu vội vàng cầm chén đĩa lên trước khi anh chạm đến.

"Để em."

Tạ Đạc cũng không giành với cậu, nhưng vừa giương mắt đã thấy Thẩm An Đồ đứng trân tại chỗ, trán rịn mồ hôi còn sắc mặt thì tái nhợt, ngay cả đôi môi vốn dĩ hồng hào giờ cũng tím tái.

Vừa rồi Thẩm An Đồ đứng lên quá vội, tầm mắt cậu xuất hiện đầy những đốm đen, đầu choáng váng và tai thì ù đi, tim đập nhanh đến mức buồn nôn, dù đã kịp vịn vào bàn nhưng chân vẫn run rẩy không thể đứng vững, cậu cứ ngỡ mình sắp ngã ra đất thì bất ngờ tựa vào một lồng ngực vững chắc.

Tạ Đạc ôm ngang cậu lên rồi nhanh chân bước về phòng ngủ.

Thẩm An Đồ thở một cách yếu ớt, tầm mắt mông lung nhìn đường nét cằm của Tạ Đạc, cậu nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì lưng đã chạm vào chiếc đệm mềm mại.

Tạ Đạc đắp chăn rồi dùng tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán cậu, anh ngồi xổm người xuống, nhíu mày nhìn cậu: "Đã đỡ hơn chút nào chưa?"

Thẩm An Đồ gật đầu thật khẽ, đôi mắt khép hờ như sắp ngất đi. Dù thế nào Tạ Đạc cũng không thể yên lòng được, anh lấy điện thoại ra: "Bây giờ anh gọi cho bác sĩ, em cố gắng một chút nhé."

Thẩm An Đồ nhìn bộ dạng vội vàng của Tạ Đạc, đột nhiên muốn bật cười một tiếng, cậu dùng ngón trỏ của mình quấn lấy ngón út của anh: "Thật sự không sao đâu, tại lúc nãy em đứng dậy nhanh quá."

Quả thật Thẩm An Đồ cảm thấy đỡ nhiều rồi, cảm giác choáng váng đã vơi đi không ít, dường như một chút hành động kia đã tiêu hao toàn bộ sức lực, thế nên bây giờ cơn buồn ngủ mới ập tới.

Tạ Đạc lặng thinh nhìn hai ngón tay gắn bó vào nhau.

Thẩm An Đồ rón rén rút tay về dưới cái nhìn chăm chú của anh, nhắm mắt: "Em ngủ đây, anh mau đi làm đi, rồi về sớm với em nhé."

"Ừm."

Tạ Đạc chưa đi ngay, anh giém lại chăn cho Thẩm An Đồ, ngồi đợi bên giường cho đến khi hơi thở của cậu đã trở nên bình ổn, lúc này mới đứng dậy, sửa sang lại tây trang và cà vạt.

Dường như Thẩm An Đồ đã thật sự mất trí nhớ, cậu không còn nhớ mình tên gì, không nhớ rõ Tạ Đạc tên gì, cũng không nhớ rằng họ vốn không phải là tình nhân mà còn từng là đối thủ thậm chí không thể ngồi cùng một bàn ăn.

Tạ Đạc nhìn dáng vẻ lúc Thẩm An Đồ ngủ, dùng đôi mắt này phác họa khuôn mặt cậu từng chút từng chút một, giống như muốn nhìn thấu được trái tim cậu qua làn da đẹp đẽ đó.

Anh dùng ngón cái đè lên ngón út, nơi ấy dường như còn lưu lại cảm xúc trên đầu ngón tay của Thẩm An Đồ.

Điện thoại chợt rung. Tạ Đạc biết mình phải đi rồi, anh đi thật nhẹ ra khỏi phòng ngủ rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi thang máy xuống tầng một. Sau đó đi ra cổng, lái xe đã mở cửa chờ sẵn anh ở đó.

Sau khi xe đi, Tạ Đạc lại lấy điện thoại ra, mở một phần mềm nào đó rất quen thuộc, không lâu sau, căn phòng nơi Thẩm An Đồ đã ngủ ngay lập tức hiện lên trong màn hình.