Nguyệt Hạ An Đồ

Chương 24: Chiều quá sinh hư



Biên tập: Nguyệt Mẫn

Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn

Ai đó đêm qua còn than nóng không cho người ta ôm, đến nửa đêm đã tự giác rúc vào trong lồng ngực Tạ Đạc. Sáng hôm sau khi Tạ Đạc muốn rời giường để đi làm, cậu còn sống chết bám dính không cho người ta đi.

"Anh sắp trễ rồi."

Tạ Đạc phải diễn giải với Thẩm An Đồ một hồi nhưng cậu vẫn làm như không nghe thấy, hai tay hai chân quấn lấy Tạ Đạc như bạch tuộc. Tạ Đạc muốn thoát ra còn bị cậu tủi thân lẩm bẩm như trời sắp sập đến nơi vậy.

Tạ Đạc đành phải nằm trong tay cậu, vén mái tóc trước trán đã hơi dài của cậu rồi áp trán mình vào để xem thử, chắc chắn không sốt nữa mới nói: "Còn mệt ở đâu không?"

Thẩm An Đồ lắc đầu nhưng tay vẫn ôm eo Tạ Đạc không buông.

"Bệnh một cái là dính người như vậy cơ à?" Tạ Đạc nhéo nhéo phần gáy cậu.

Thẩm An Đồ im lặng ôm một chốc rồi buông tay ra, cậu ngồi trên giường nhìn Tạ Đạc vệ sinh xong đang mặc quần áo đeo caravat, đôi mắt cứ dõi theo anh không chớp lấy một cái.

Lúc anh vừa đi thì chợt quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm An Đồ vẫn nhìn anh chằm chằm như lúc nãy. Khóe mắt cậu hồng hồng giống như một chú chó bị vứt bỏ, nó khiến cho trái tim anh như mềm nhũn.

Tạ Đạc thở dài một hơi, quay người đi đến cạnh Thẩm An Đồ rồi hôn cậu: "Hôm nay anh sẽ làm việc ở nhà."

Khi đó Tạ Đạc không hề biết bốn ngày tiếp theo mình cũng chẳng thể ra khỏi cửa, nhưng mới một buổi sáng anh đã hiểu ra thứ gọi là 'chiều quá sinh hư'.

Thẩm An Đồ dùng bệnh và cái tay đau của mình làm chiêu bài, đầu tiên là nói Tạ Đạc đút đồ ăn sáng cho cậu, tất nhiên sau đó sẽ là cơm trưa và cơm tối. Tạ Đạc làm việc ở máy tính, cậu sẽ ngồi lên đùi anh đọc sách, lâu lâu sẽ hôn Tạ Đạc một cái, nói một cách hoa mỹ là giảm đau. Ngồi lên đùi anh mệt rồi, cậu sẽ lấy cái đệm ở bên chân Tạ Đạc, muốn đi vệ sinh thì sẽ đi vệ sinh cùng anh, không giây phút nào cậu rời khỏi Tạ Đạc cả. Đến đêm, Thẩm An Đồ cọ vào Tạ Đạc rồi nói muốn, lấy cớ cơ thể không khỏe để anh không đi vào, chờ đến khi được Tạ Đạc hầu hạ thoải mái rồi thì lăn ra ngủ, nói Tạ Đạc tự đi tắm nước lạnh đi.

Liên tiếp ba ngày sau đó, công việc của Tạ Đạc đều xử lý hết ở thư phòng. Họp online, tài liệu cần thiết sẽ cho Trần Húc đưa đến. Mãi tới sáng ngày thứ tư, lúc Trần Húc đưa tài liệu tới, sau lưng còn có Chu Minh Huy đi theo.

Mở cửa là Tạ Đạc, còn Thẩm An Đồ ở sau lưng anh như cái bóng.

Thẩm An Đồ vừa thấy Chu Minh Huy thì lập tức cười tươi rói, chủ động chào hỏi hai người, đưa hai người đến thẳng phòng làm việc của Tạ Đạc. Sau đó cậu bưng trà đến, nghiễm nhiêm tỏ ra một dáng vẻ như chủ nhân của cái nhà này. Thấy ba người cần bàn việc cậu còn rất hiểu chuyện mà né đi, chỉ là trước khi đi còn cố ý níu lấy tóc Tạ Đạc đòi hôn một cái. Cậu vừa hôn vừa trừng Chu Minh Huy ở bên cạnh, suýt chút nữa viết lên mặt hai chữ khiêu khích.

Chu Minh Huy e dè vì Tạ Đạc ở đây nên không làm gì được, chỉ đành bóp chặt lý nước thủy tinh rồi uống nó.

Trần Húc thấy hành vi thân mật của hai người cũng không kinh ngạc, cúi đầu coi mình như không khí.

Sau khi Thẩm An Đồ đi thì ba người bắt đầu bận bịu công việc. Kế hoạch phát triển quận mới của Chính phủ chính thức được đưa ra, một số khu vực quan trọng sẽ được đấu thầu vào cuối tuần này. Quản lý Giang Lai sẽ chịu trách nhiệm điều phối đấu thầu, hắn có không ít chuyện cần phải tự báo cáo với Tạ Đạc nhưng không ngờ ba ngày nay Tạ Đạc không đến công ty, hôm nay đã là ngày thứ tư.

Hôm nay Chu Minh Huy đến là vì chuyện này, hắn không ngờ đến người anh em một lòng vì 'việc nước' này lại bị đối thủ không đội trời chung câu dẫn đến mức không thể vào triều được, suýt nữa còn đốt nhà. Hắn không ngờ, mới hai ngày trước còn trách móc Thẩm An Đồ, thế mà đối phương không những không bớt đi mà còn làm cho nghiêm trọng hơn nữa, báo thù một cú thật to.

"Cậu ta..." Chu Minh Huy vừa mở miệng, Tạ Đạc liếc sang nhìn hắn một cái làm hắn đành phải hít một hơi thật sâu, nuốt hết tất cả những lời giải thích vào trong bụng. Nhẫn nhịn một hồi rồi mới nói câu: "Chừng nào ông về công ty?"

"Sáng mai tôi dẫn em ấy đi kiểm tra sức khỏe, nếu không có vấn đề gì thì tôi sẽ về công ty. Nếu Giang Lai sốt ruột thì nói chiều nay đến gặp tôi." Tạ Đạc vừa xem tài liệu vừa bảo, câu tiếp theo là nói với Trần Húc.

"Hiểu ạ." Trần Húc nghĩ nghĩ rồi xác nhận lần nữa: "Nói anh ấy đến thẳng đây sao ạ?"

"Ừ." Tạ Đạc không ngẩng đầu: "Không phải cậu ta chưa từng gặp Thẩm An Đồ."

"Vâng."

Những người nhìn thấy vụ tai nạn ngày đó của Thẩm An Đồ có năm lính của Tạ Đạc, trong đó có Giang Lai. Nhưng họ chỉ biết Tạ Đạc bắt Thẩm An Đồ đi, còn không biết rằng bây giờ Thẩm An Đồ đang gần như là anh dâu của cả nhóm.

"Đi thẳng đến biệt thự? Cậu không sợ sẽ xảy ra chuyện gì à." Chu Minh Huy nhíu mày, nói xong lại vắt óc ra nghĩ chuyện khác: "Không đúng, ông còn mong là bị bắt gặp cơ mà. Lão Tạ, rốt cuộc ông nghĩ cái gì vậy? Nếu ông thích Thẩm đại tiểu thư thật thì cứ giấu người ta cho kỹ đi, cái gì mà nửa giấu nửa hở vậy... Đừng nói đến nhà họ Thẩm, nhà ông còn đang qua lại với bên nhà họ Sùng kia kìa. Nhà họ có con gái là Sùng Thi Duệ, chắc là nửa năm trước lão nhị đã tác hợp cho ông đấy. Giờ họ chủ động tìm đến nhà họ Sùng rồi. Ông hiểu ý tôi không, chắc chắn họ đã nghe phong phanh gì đó. Ông cứ chờ đi, chậm nhất là thứ Hai sẽ có người gọi về nhà ăn cơm cho mà xem."

Trần Húc cũng nhìn về phía ông chủ nhà mình. Chu Minh Huy nói rất có lý, mặc dù mỗi lần Thẩm An Đồ đến văn phòng tổng giám đốc cũng đi thẳng từ dưới hầm lên nhưng Tạ Đạc cũng không cố ý che giấu, gần như bây giờ ai trong công ty cũng biết Tạ Đạc đang hết sức cưng chiều một ai đó.

Tạ Đạc nhìn lướt qua Chu Minh Huy, sự im lặng đó rõ ràng là không muốn nhắc đến chuyện này, anh lái sang thứ khác: "Có thời gian nghĩ những việc đó thì lo mà nghĩ xem làm sao để trúng thầu đi."

Chu Minh Huy thầm mắng cái tính bao đồng của mình, sau đó lại bắt đầu quan tâm 'chuyện đất nước' của Tạ Đạc.

Sau khi nhận được tin nhắn của Trần Húc, Giang Lai luôn có một dự cảm không ổn, thế nên hắn gọi thêm Lương Vĩnh Hòa từ phòng marketing và Vương Nhất Dương từ phòng kỹ thuật để lấy thêm can đảm. Hai người đều đã từng đến bệnh viện cùng Tạ Đạc để 'dọa nạt' Thẩm An Đồ.

Chiều đó ba người đến nhà, Thẩm An Đồ vừa khéo từ trên lầu xuống nhà bếp rót nước, thấy Chu Minh Huy dắt ba người đi vào nhà.

Thẩm An Đồ không hề có ấn tượng gì với mấy người này, ngày đó cậu còn yếu nên chỉ nhớ rõ chuyện của mình và Tạ Đạc. Cậu tránh Chu Minh Huy, gật đầu cười với ba người phía sau, trông rất lễ phép ôn hòa.

Ngay giây phút Giang Lai nhìn thấy Thẩm An Đồ thì lập tức thấy dự cảm của mình thành sự thật, Lương Vĩnh Hòa và Vương Nhất Dương cũng chỉ cười cười, kiên nhẫn chào hỏi cậu.

Chu Minh Huy không quen nhìn Thẩm An Đồ thảo mai như vậy, cố ý đến trước mặt cậu vỗ tay bôm bốp, cà lơ phất phơ nói: "Sáu lý cà phê, ly của tôi cho nhiều đường chút."

Ba người Giang Lai thấy rén hết cả, thế mà Thẩm An Đồ cũng không giận: "Được, ba vị khách phía sau có yêu cầu gì không?"

Ba người không dám đòi hỏi gì, vừa lúc thấy Trần Húc xuống đón nên vội vàng theo Trần Húc đi lên. Chỉ có Chu Minh Huy vẫn đứng đó, Trần Húc dùng ánh mắt hỏi thăm, Chu Minh Huy phất phất tay: "Anh phụ bưng cà phê, em và mọi người lên trước đi."

Thẩm An Đồ đang bận rộn phía trong, Chu Minh Huy cứ đứng nhìn chằm chằm vào cậu khiến cậu phải liếc sang hắn một cái: "Sợ tôi hạ độc anh à?"

Chu Minh Huy cười lạnh: "Cậu nói xem?". ngôn tình hay

Thẩm An Đồ không trả lời, từ từ pha sáu ly cà phê, một chén cho nhiều đường, bỏ các chén vào khay rồi bưng cho Chu Minh Huy: "Là anh tự nói muốn giúp đấy nhé."

Chu Minh Huy vừa định bật lại, Thẩm An Đồ lắc lắc ngón tay đang quấn băng cá nhân của mình: "Tay tôi bị thương rồi, sáng nay rửa mặt còn phải nhờ Tạ Đạc giúp đấy."

Chu Minh Huy trừng mắt cậu một phát rồi hùng hùng hổ hổ bưng khay lên lầu, đến lúc tới cửa thư phòng có phát hiện Thẩm An Đồ theo phía sau.

"Tôi bưng cà phê rồi cậu còn theo làm gì?"

Thẩm An Đồ khoanh tay trước ngực: "Đây là nhà tôi thì sao tôi không vào được hả?"

"Nhà cậu?" Chu Minh Huy cười một tiếng: "Bọn tôi thảo luận chuyện cơ mật của công ty, cậu thấy cậu chỉ là một tên tình nhân nhỏ thì vào có được không?"

"Nếu tôi nhất quyết muốn vào thì sao?" Thẩm An Đồ cũng không nhượng bộ.

Chu Minh Huy đen mặt: "Đừng có quá quắt."

Thẩm An Đồ nghe thấy câu này thì cười với hắn một tiếng, vội vàng bước vòng qua, mở cửa rồi hô một câu:

"Chồng ơi, anh ta không cho em vào thư phòng này!"