Nguyệt Hàn

Chương 24: Tiêu dư quân



Thẩm Nguyệt Hy dựa vào tính toán, đứa bé này tên là Tiêu Dư Quân, 10 tuổi, người của hoàng cung, là cửu hoàng tử bị thất lạc. Thẩm Nguyệt Hy kiềm chế vô cùng, 10 tuổi mà nhìn như chưa đến 7 tuổi, y siết chặt tay, cho dù không phải đệ đệ của y thì y cũng xót.

Thẩm Nguyệt Hy nhìn Tiêu Dư Quân đang ngủ trên giường, y sờ nhẹ đầu bé, bàn tay nhẹ nhàng điểm mi tâm khi bé nhíu mày. Y đi tới ngồi bên cửa sổ, nhắm mắt tĩnh thần.

Sáng hôm sau, Tiêu Dư Quân tỉnh lại nhìn thấy đồ ăn sáng trên bàn, còn có ít kẹo, tiên quân hôm qua còn đang ngồi, tùy ý tựa người vào nhuyễn tháp, mái tóc đen dài rũ xuống trên vai rơi xuống lưng, như dòng thác tùy ý lại xinh đẹp, diện mạo thanh tú, mắt phượng xinh đẹp, bờ môi mỏng, nhìn qua có cảm giác hài hòa vô cùng, không quá đẹp nhưng lại thanh tú. Bàn tay thon dài tinh xảo như dương chi bạch ngọc cầm lấy quyển sách nhỏ hết sức nổi bật. Tuy nhiên khí chất lại hết sức siêu việt.

Tiêu Dư Quân nhìn tới ngây người, bé ngơ ngác ngồi im.

Thẩm Nguyệt Hy đã đổi sang gương mặt khác, mắt phượng rũ xuống, y để sách lên nhuyễn tháp, tùy ý ngồi dậy, sửa lại vạt áo trắng của mình. Y đứng lên "Tỉnh?".

Tiêu Dư Quân đỏ mặt gật đầu "Vâng Hy ca ca".

Thẩm Nguyệt Hy hôm qua dùng pháp lực sửa lại ký ức của Tiêu Dư Quân, khiến cậu bé nghĩ y là phàm nhân. Thẩm Nguyệt Hy cũng đả thông kinh mạch cho cậu bé, sinh ra trong hoàng thất trời sinh nguy hiểm, ngọa hổ tàng long, huyết tinh tràn ngập chốn hoàng cung, hoa lệ lại thối nát.

Y gật đầu "Rửa mặt rồi ăn sáng đi". Tiêu Dư Quân gật đầu, bánh trôi nhỏ ngoan ngoãn đi ăn sáng. Thẩm Nguyệt Hy lười biếng hỏi "A Quân này, cha mẹ đệ ở đâu?".

Tiêu Dư Quân lúng túng lắc đầu, bé buồn bã, bánh quẩy cũng buông xuống "Đệ không có cha mẹ, gia gia nuôi đệ mất rồi, sau đó nhà đại bá đuổi đệ đi".

Thẩm Nguyệt Hy tách bánh quẩy ra, y ăn một miếng nhỏ, đẩy chén cháo thịt băm cho Tiêu Dư Quân, y khẽ nói "Vậy đệ muốn đi theo ca ca không? Ca ca nuôi đệ". Tiêu Dư Quân ngạc nhiên vô cùng, cậu bé cúi đầu, nước mắt rơi xuống, giọng nói non nớt vô cùng "Nhưng... Mọi người đều nói đệ là tang môn tinh... Không ai cần đệ cả".

Y lấy khăn lau nước mắt cho nhóc, tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tiêu Dư Quân. Sau một hồi thì Tiêu Dư Quân nín khóc, bé hỏi lại y "Ca ca, huynh thực sự muốn nuôi ta sao?". Thẩm Nguyệt Hy gật đầu "Đúng vậy, ta nuôi đệ".

Thẩm Nguyệt Hy sờ đầu đầu bé "Đừng sợ ca ca, A Quân, ca ca sẽ nuôi đệ đến khi đệ lớn, được không?".

Tiêu Dư Quân nhìn y, Thẩm Nguyệt Hy sờ đầu bé "Đến khi đệ 18 tuổi, ta sẽ rời đi, cũng là 8 năm sau, ngày sinh thần của đệ". Tiêu Dư Quân gật đầu "Vâng Hy ca" có lẽ huynh ấy sẽ không chịu được đến hôm đó đâu.

Tiêu Dư Quân nghĩ vậy, hôm sau theo Thẩm Nguyệt Hy rời kinh tới thành Lạc Dương, Tiêu Dư Quân mờ mịt ngơ ngác đi theo. Thẩm Nguyệt Hy định cư ở một căn biệt phủ, không quá lớn cũng không quá củ kỹ. Có đình viện, có hồ có vườn cẩn thận.

Thẩm Nguyệt Hy treo biển Thẩm gia, nét bút khá tùy ý. Tiêu Dư Quân đi theo Thẩm Nguyệt Hy, sáng học võ, chiều học văn, võ do một vị tiên sinh có võ quán dạy, văn do Thẩm Nguyệt Hy dạy. Y rũ mi, trực tiếp làm tiên sinh dạy chữ cho lũ trẻ trong thành luôn, đời.

Thẩm Tiên Quân bế quan vô số ngày cẩn thận dạy kinh thi sử bộ các thứ, cái gì y cũng ngồi, đọc một hồi y trang luôn thành dáng vẻ tiên sinh dạy chữ.

Mạch Vân ngủ đến ngon giấc, đôi khi tỉnh lại thấy nhàn quá rồi ngủ luôn. Hoài Tẫn thì chán chê, Thẩm Nguyệt Hy để Hoài Tẫn đi trấn thủ tại Vân Bách Thánh Tông. Thương Cẩn nhìn Hoài Tẫn đang đứng đánh quái, Thương Cẩn trầm mặc, kiếm của A Hy năng động thật... Khắc hẳn chủ nhân luôn...

......................

8 năm sau.

Tiêu Dư Quân 18 tuổi, bánh trôi nhỏ ngày nào bây giờ đã lớn và cao ráo, tính cách có chút thâm trầm.

Thẩm Nguyệt Hy trầm mặc, cậu ấy càng lớn càng giống với đệ đệ của y, nhưng tính cách khác hoàn toàn. Thẩm Nguyệt Hy im lặng, bản thân y sau khi đi thì Thẩm Dư Quân sẽ trở nên như vậy sao... Y không rõ.

Hôm nay là sinh thần của Tiêu Dư Quân, Thẩm Nguyệt Hy xuống bếp làm mỳ trường thọ, đồ ăn cho Tiêu Dư Quân quay về. Tiêu Dư Quân luyện kiếm xong, cậu ấy bây giờ tu vi luyện khí tầng 4, cũng khá ổn khi ở nơi linh khí ít như này. Thẩm Nguyệt Hy để diện mạo bản thân trưởng thành dáng vẻ tuổi 26, trưởng thành hơn.

Tiêu Dư Quân trong 8 năm qua rất tốt, rất biết chăm lo cho huynh trưởng, làm huynh trưởng, Thẩm Nguyệt Hy cảm thấy khá ổn, chỉ là không biết mấy đồ đệ của y sao rồi.

Về Minh Ngự thì tu vi đột phá lên Nguyên Anh đỉnh phong trong 8 năm. Nhiếp Tử Mặc lên Nguyên Anh sơ kỳ, Tô Tĩnh Huyền cũng vậy. Nhiếp Tử Mặc nhảy bật lên hàng tông sư vì thiết kế của mình, lúc độ kiếp mấy tiểu tử cắn răng không gọi sư tôn, cơ mà lôi kiếp cũng che chở nên bị đánh nhẹ hơn, cơ mà vẫn phải nằm liệt giường mấy hôm.

Minh Ngự đau lòng trong Linh Ngọc truyền tin, 2 sư đệ vậy mà lại gần đuổi kịp hắn rồi. Còn có đồ tôn Ninh Xuyên cũng tu vi Kim Đan hậu kỳ, đều rất có tiến bộ.

Thẩm Nguyệt Hy hài lòng vô cùng, tu luyện vậy là nhanh rồi, không có gì để chê cả. Y nhị lại Tiêu Dư Quân một thân huyền y đơn giản đang đứng.

Tiêu Dư Quân nhìn đồ ăn trên bàn, Thẩm Nguyệt Hy nói "A Quân, sinh thần vui vẻ". Tiêu Dư Quân đã quen mỗi năm có sinh nhật, cậu rất vui vẻ nói "Cảm ơn ca".

Thẩm Nguyệt Hy rũ mi xuống rồi quay người lấy một cái hộp gỗ đưa cho Tiêu Dư Quân, ý bảo cậu mở ra, Tiêu Dư Quân nhận lấy hộp gỗ rồi mở ra thì ngây người khó hiểu nhìn Thẩm Nguyệt Hy.

"Sinh thần lần này ta tặng đệ một trường kiếm, ta mua ngoài kia, họ bảo là kiếm linh, tên là An Ca, thấy khá hợp với đệ nên đã mua về" Thẩm Nguyệt Hy mặt không đổi sắc lên tiếng, y mua thanh hung khí đứng trong top thiên hạ về đây rồi, haiz.

Tiêu Dư Quân cảm thấy lệ khí và hung ý trong kiếm thì lên tiếng "Ca ca, kiếm này hình như là hung kiếm, không phải linh kiếm".

Thẩm Nguyệt Hy nhìn cậu vung kiếm một đường, y đỡ trán "Xin lỗi, ta không am hiểu kiếm pháp, chỉ biết văn chương mà thôi, ngại ngùng thật, nếu đệ không thích ta sẽ tìm người kia yêu cầu hoàn lại tiền".

Tiêu Dư Quân nhìn kiếm, rất sắc bén liền nói "Không cần đâu ca, kiếm này rất tốt, đệ thấy rất ổn, cảm ơn huynh" ca ca thật tốt, kiếm này chắc là đắt lắm, nhưng hung khí này chắc giết nhiều người nên là bán rẻ, bị bán cho người không hiểu kiếm như huynh ấy.

Tiêu Dư Quân có hơi buồn vì Thẩm Nguyệt Hy chỉ là thân phàm xác thịt, chịu ảnh hưởng của thời gian, không thể tu luyện, cậu hơi buồn.

Thẩm Nguyệt Hy lúng túng cười "Ừm, vậy thì dùng bữa thôi, hôm nay đệ 18 tuổi rồi". Tiêu Dư Quân gật đầu "Vâng ạ".

Đợi khi ăn xong xuôi, khi nãy Thẩm Nguyệt Hy rũ mi xuống "A Quân, sinh thần vui vẻ, sau hôm nay ta phải quay về quê rồi".

Tiêu Dư Quân khựng lại, trong mắt có oán khí và không nỡ, cậu ấy khẽ run tay, mắt phượng nhìn y "Ca, huynh đừng nói vậy, đệ... đệ còn nhỏ" cậu biết y không chịu được dáng vẻ y nức nở muốn khóc nên y mới trưng ra dáng vẻ này.

Thẩm Nguyệt Hy rũ mi xuống, tay chạm nhẹ vào tay của cậu, giọng y ôn hòa hơn "A Quân, thật ra ta giấu đệ đã lâu, đệ là cửu hoàng tử của nhân đế, thất lạc đã lâu, đệ cũng 18 tuổi rồi, nên quay lại".

Tiêu Dư Quân túm lấy tay y, cậu thấp giọng cầu xin, đôi mắt là bi thương và buồn bã, cậu run run bả vai, cúi đầu xuống dựa vào tay của y, giọng nói thiếu niên nghẹn ngào vô cùng "Hy ca ca, ta không muốn quay về đâu, nơi đó căn bản không phải nhà của ta...".

Thẩm Nguyệt Hy sờ đầu của cậu thiếu niên, y ôn hòa như cũ lên tiếng "A Quân, ta bảo vệ đệ được 8 năm, không thể mãi mãi bảo vệ và ở bên đệ, tuổi thọ của chúng ta khác nhau".

Y cảm thấy tay ướt át, hình như là khóc rồi...

Tiêu Dư Quân nức nở "Ca ca, ta có thể bồi táng với huynh, huynh đừng bỏ ta mà..."..

Tiêu Dư Quân nhìn nam nhân như ngọc trước mặt, dưới ánh trăng sáng cùng ánh đèn lắt léo, gương mặt nam nhân hiện lên từng góc cạnh hết sức ôn nhu lại ấm áp, vừa không giống thật lại hết sức xa xách. Tiêu Dư Quân khẽ nghẹn giọng "Ca ca... đừng bỏ A Quân đi mà...".

Y nhẹ nhàng sờ đầu lên gương mặt của Tiêu Dư Quân, ngón tay gạt đi nước mắt trên gương mặt anh tuấn ấy một cách dịu dàng"A Quân, có gặp gỡ có chia xa, ta là quý nhân của đệ, cũng sẽ còn người khác, A Quân à, ca ca xin lỗi nhé".

Tiêu Dư Quân đứng lên đi qua ôm lấy Thẩm Nguyệt Hy, như một đứa trẻ giữ lấy bàn tay của phụ huynh mình để bản thân không bị bỏ rơi "Không cho ca ca đi, A Quân muốn huynh trưởng, A Quân chỉ muốn Dư Thần ca ca mà thôi...".

Thẩm Nguyệt Hy nhẹ nhàng vuốt ve lưng của cậu "A Quân, ngoan nhé, ngủ đi nào".

Tiêu Dư Quân mở to mắt, cậu không chịu mà lắc đầu "Không muốn, đệ không ngủ... Ca... Huynh..." tầm mắt dần mờ đi, cơ thể dần mềm mại vô lực. Tiêu Dư Quân muốn vận chuyển linh lực trong cơ thể nhưng không thể, cậu ngất đi.

Hôm sau Tiêu Dư Quân tỉnh lại, đã không còn ai, đồ ăn trên bàn đã nguội lạnh cùng bức thư cáo biệt. Tiêu Dư Quân siết chặt bức thư mà lòng đau như cắt.

Thẩm Dư Thần, tôi nhất định sẽ tìm ra anh.

......................

Ở bên kia, Thẩm Nguyệt Hy đang đứng, Mạch Vân rũ mi xuống "Chủ nhân, 8 năm qua không đủ đâu...".

Thẩm Nguyệt Hy trầm mặc, trong tương lai Mạch Vân cho thấy, Tiêu Dư Quân sẽ trở thành một vị bạo quân, được gọi là Sát Tiên Đại Đế, lấy sát làm căn cơ, một đường chém giết mà tu luyện, gây họa cho rất nhiều người. Người dân lầm than, bạo quân mỹ nhân vô số, nam nữ đều chơi.

Thẩm tiên sư vì vậy cho nên ở lại 8 năm, tặng một thanh hung kiếm, An Ca kiếm, đứng thứ 6 trong bảng hung kiếm thiên hạ.

Thẩm Nguyệt Hy rũ mi xuống bình tĩnh nói "Mạch Vân, cùng ta mở ra thời không chi đạo thôi".

Mạch Vân đứng bên cạnh y, thiêu niên khó xử "Nếu như dùng lần này, sau này ngài chứng Thiên Đạo, sẽ mất đi tọa độ của thế giới kia, ngài có chắc không?".

Thẩm Nguyệt Hy cười cười mắt phượng lãnh đạm nhìn về hư không "Khi đó lâu quá, thời gian ngắn cũng được".

Mạch Vân nói "Vâng chủ nhân".

Thẩm Nguyệt Hy đã báo cho Thương Cẩn chuyện mình sẽ tạm thời mất tăm biệt tích, dù sao có Hoài Tẫn bên đó nên chắc là không sao đâu.