Nguyệt Hàn

Chương 27: Quay về hiện đại (3)



Thẩm Dư Quân đã để bí thư cao làm trống lịch ngày hôm nay, ít nhất dù sao cũng phải nghỉ 1 ngày.

Thẩm Nguyệt Hy nhìn Thẩm Dư Quân hưng phấn kéo y đi mua điện thoại, Thẩm Nguyệt Hy cũng biến sang tóc đen cho lịch sự, đi mua điện thoại, nhân viên bán điện thoại hưng phấn giới thiệu tính năng, dung lượng các thứ.

Thẩm Dư Quân nói "Anh ơi, anh nên mua thêm dầu và sạc dư phòng, máy phát điện, mà ở đó không có sóng nhỉ"..

Thẩm Nguyệt Hy đang xem điện thoại, con ngươi lam sắc nhìn qua "Em nghĩ anh có thời gian chơi game?".

Thẩm Dư Quân: "..." À, đúng là không có.

Thẩm Nguyệt Hy nói "Anh có cách liên lạc với em".

Thẩm Dư Quân nhìn qua điện thoại màu đen kia "Anh thích sao? Có mẫu khác không?".

Phục vụ lấy ra mấy mẫu khác, Thẩm Nguyệt Hy bình tĩnh nói "Anh không quen dùng". Thẩm Dư Quân gật đầu "Em biết, dù sao anh toàn dùng Ipad hay laptop, ít khi dùng điện thoại mà".

Thẩm Nguyệt Hy: "..." Cũng đúng.

Nhân viên bán điện thoại định giới thiệu máy tính, Thẩm Nguyệt Hy nói "Mua 2 cái máy này đi".

Thẩm Dư Quân nhìn qua rồi quẹt thẻ thanh toán, hắn nhìn sang cao hứng nói "Ca, đi mua đồ thôi".

Thẩm Nguyệt Hy: "..."

Thẩm Dư Quân cao hứng vô cùng túm anh trai đi mấy tiệm trang phục cao cấp, Thẩm Nguyệt Hy nhìn Thẩm Dư Quân mua hán phục cho y mang, y trầm mặc nhìn, Thẩm Dư Quân vui vẻ quăng một đống đồ đẹp, rất đắt.

Thẩm Nguyệt Hy xù lông chỉ mua 1 bộ, y biểu thị, nên tiết kiệm!

Thẩm Dư Quân buồn bã đi mua mấy cái, hắn nhìn qua cây sáo bên cạnh của Thẩm Nguyệt Hy rồi tò mò "Anh muốn mua sáo không? Sáo ngọc kia tuy đẹp nhưng cũng là không bằng đồ hiện đại đâu".

Thẩm Nguyệt Hy: "...".

Mạch Vân đang nghe: "..." Ta chỉ muốn làm một cây sáo bình thường.

Thẩm Nguyệt Hy vuốt nhẹ thân sáo "Mạch Vân là bằng hữu của ta, là thần khí, không phải sáo bình thường, có linh tính, còn có ái nhân, em thì không".

Thẩm Dư Quân: "..." Hả!?

Thẩm Dư Quân nhìn qua, ánh mắt kiểu anh đùa em à?

Mạch Vân im lặng, Thẩm Nguyệt Hy gõ nhẹ sáo "Ngủ đi, đừng hóng chuyện". Mạch Vân ngủ luôn.

Thẩm Dư Quân thở dài 1 hơi, sau đó nhìn anh trai mình nhìn thấy 1 nhà hàng, Thẩm Dư Quân nhìn qua, nơi đó anh ấy hay tới nhỉ...

Thẩm Dư Quân cua xe vào "Đi ăn trưa thôi, anh mặc dù không cần ăn nhưng em cần, anh còn bị dị ứng không?". Thẩm Nguyệt Hy trầm mặc "Có lẽ là không, anh cũng ghét rau cần".

Thẩm Dư Quân nói "Em hiểu, nhưng ngon mà".

Thẩm Nguyệt Hy: "..." Chê, anti rau cần, rau thơm.

Thẩm Nguyệt Hy đeo khẩu trang lên, y đi xuống xe, Thẩm Dư Quân nhìn qua rồi đi trước "Nơi này khi xưa anh hay dẫn em đi ăn, đồ ăn nơi đây hợp vị của anh". Thẩm Nguyệt Hy nhìn qua Thẩm Dư Quân đã cao bằng mình, y rũ mi xuống, sau đó đưa cho Thẩm Dư Quân viên Linh Ngọc truyền tin.

Thẩm Dư Quân cầm mà nghi hoặc, sao không phải ngọc thì là đá vậy?

Thẩm Nguyệt Hy nói "Trong túi của anh có rất nhiều đồ, khi về sẽ cho em chọn".

Thẩm Dư Quân đã hiểu thao tác này là gì, anh trai không muốn nợ hắn quá nhiều. Thẩm Dư Quân đi với Thẩm Nguyệt Hy vào trong, Thẩm Nguyệt Hy nhìn thấy 1 người mặc âu phục, có cảm giác khá quen mắt.

Y cụp mi xuống, con ngươi lam sắc đang có chút mông lung. Thẩm Dư Quân chú ý thấy, lập tức nói nhỏ bên tai y "Ca, đó là bạn học hồi đại học của anh, bây giờ là giám đốc của chuỗi nhà hàng này, cậu ấy tên Diệp Thần".

Thẩm Nguyệt Hy: "?".

Thẩm Dư Quân trầm mặc, rốt cuộc có bao nhiêu thứ anh trải qua vậy, quên hết cả rồi.

Thẩm Nguyệt Hy quên rất nhiều, ký ức của cậu là cả 3 đời, nó như một cuộn dây rối tung loạn vào nhau, khó xâu chuỗi lại khiến y mờ mịt quên mất mọi thứ, giống như một vũ trụ với cái nét vẽ lộn xộn tạo thành.

Thẩm Dư Quân chưa đặt phòng nên chọn một bàn góc khuất ngồi xuống, cũng lấy điện thoại ra "Anh ơi, nước này không thể uống đâu, là nước rửa tay".

Thẩm Nguyệt Hy không có ý định uống nước chanh trên bàn: "..."?

Y lên tiếng "Anh không phải trẻ con". Thẩm Dư Quân nghĩ nghĩ một chút rồi nói "Nhưng anh quên nhiều quá rồi, còn chả bằng trẻ con".

Thẩm - không bằng trẻ con - Nguyệt Hy: "..." A... Không cãi được.

Thẩm Dư Quân đã quen cái mặt đơ của anh trai nên rất dễ đọc cảm xúc của y, thấy y hơi buồn, hắn định nói thì phục vụ tới.

Thẩm Dư Quân đọc món Thẩm Nguyệt Hy thích và phần bản thân thích lên. Phục vụ rời đi.

Y cởi khẩu trang, hơi cụp mi xuống nhìn điện thoại, sau một chút kết nối với wifi của nhà hàng. Thẩm Dư Quân nhìn qua màn hình, Thẩm Nguyệt Hy nước chảy mây trôi đăng nhập luôn tài khoản weibo và wechat.

Thẩm Dư Quân: "..." Thảo! Anh rốt cuộc quên cái gì vậy?

Thẩm Dư Quân nói "Anh nhớ?". Y khẽ gật đầu "Ân, mật khẩu là sinh nhật anh".

Thẩm Dư Quân nghi hoặc "Anh nhớ sinh nhật của anh sao?".

Y bình tĩnh nói "Ngày 22 tháng 6, Hạ Chí, dù anh không hay tổ chức sinh nhật, nhưng anh sẽ không quên mất sinh nhật của anh".

Dù sao ngày sinh nhật của y, cũng là ngày y xảy ra vấn đề ở kiếp đầu tiên, con đường tu luyện của tam giới gần chút đứt gãy vì sự kiện đó.

Thẩm Dư Quân trầm mặc "Bây giờ là mùa thu rồi, qua sinh nhật của anh rồi, nhưng em vẫn muốn tổ chức sinh nhật cho anh, được không? Sinh nhật năm 29 tuổi". Thẩm Nguyệt Hy nhìn em trai, giọng em ấy rất chậm, lại hơi sợ hãi như mọi thứ là ảo giác.

Tay y chạm nhẹ mu bàn tay cậu "Được, quay về tổ chức". Thẩm Dư Quân mỉm cười "Vâng".

Dùng đồ ăn, Thẩm Dư Quân nhìn anh trai ăn rất đẹp đẽ, lễ nghi có đủ, ăn từ tốn chậm rãi, hắn thở dài rồi an tĩnh dùng bữa.

Sau 1 chút có 1 cô gái đi qua, sơ ý làm đổ nước lên quần của Thẩm Dư Quân, Thẩm Dư Quân nhìn cô ta lúng túng xin lỗi, còn lấy khăn giấy muốn lau đùi cho mình.

Thẩm Nguyệt Hy cản tay cô ta lại, cô gái kia ngẩn đầu nhìn lên "A, xin lỗi".

Thẩm Dư Quân nhìn cô gái kia, hình như có cảm giác gì đó... Lạ thật. Thẩm Nguyệt Hy búng tay lên trán cậu "Bình tĩnh".

Thẩm Dư Quân gật đầu, sau đó nói "Cô cẩn thận chút, đùi của đàn ông, không thể đúng, biết?".

Cô gái kia lắp bắp gật đầu "Vâng tiên sinh, xin lỗi tiên sinh, tôi sẽ đem đồ của ngài ra tiệm giặt, làm ơn mong tiên sinh thứ lỗi".

Vài người trong nhà hàng nhìn qua. Diệp Thần đang đứng với quản lí cũng nhìn qua bên kia, cặp mắt đào hoa nhìn sang, hoá ra là Thẩm tổng, bên cạnh là ai vậy, cô gái nào sao, nhân viên kia gây rắc rối gì thế.

Thẩm Dư Quân: "..." Tiểu thuyết ngôn tình!?

Thẩm Nguyệt Hy: "..." Cô gái, tránh ra chút.

Thẩm Dư Quân phẩy tay "Không cần, cô đi đi".

Cô gái kia cúi đầu, chân chụm đầu gối chạm nhau thành chữ A "Tiên sinh, tôi thành thật muốn xin lỗi ngài mà, tôi thật sự muốn tạ tội".

Thẩm Dư Quân: "..." Haha.

Thẩm Dư Quân day day trán, khó chịu dùng ánh mắt cầu cứu anh trai, Thẩm Nguyệt Hy lạnh lùng nhìn cô nàng, xuyên không.

Y rũ mi xuống, truyền âm cho Thẩm Dư Quân "Cô gái này là xuyên không, em cẩn thận chút".

Thẩm Dư Quân: "!" Thảo nê mã.

Thẩm Dư Quân khó chịu vô cùng giọng cũng trầm xuống "Tôi nói rồi, không cần bồi thường, cô đang cản trở chúng tôi dùng bữa".

Diệp Thần và quản lý đi qua, quản lý cúi đầu nói "Thành thật xin lỗi Thẩm tổng, là chúng tôi dạy nhân viên sai cách, chúng tôi sẽ sa thải cô ấy".

Cô gái khóc lóc quỳ xuống cầu xin với Thẩm Dư Quân, nào là mẹ già em thơ, nào là cha bệnh liệt giường, bản thân rất nghèo.

Thẩm Dư Quân: "..." Cô đọc tiểu thuyết ít thôi, đừng kéo quần tôi nữa.

Thẩm Nguyệt Hy không thích ồn ào, mày kiếm hơi nhíu lại, y rũ mi xuống, thanh âm lạnh lùng vang lên "Im lặng".

Cô gái kia nín khóc, nước mắt lại lã chã, Thẩm Nguyệt Hy ngồi xuống ghế, tay gõ nhẹ bàn thành âm thanh nhỏ đều tai "Cô tự cuốn gói hay muốn đền tiền quần của cậu ấy?".

Cô gái kia buồn bã sau đó phản bác lại nói "Tôi.. Tôi... Anh là ai... Anh nhìn trẻ như vậy anh không biết cuộc sống kiếm việc khó lắm đâu, khó khăn lắm tôi mới kiếm được công việc này, tôi không muốn mất đi".

Thẩm Dư Quân khẽ cau mày, Thẩm Nguyệt Hy lạnh lùng nói "Cô học qua kiến thức chứ? Chúng tôi không cần cô bồi thường, cô lại kiên quyết đòi, dẫn tới ồn ào, vốn dĩ một bữa cơm có thể dùng xong, cũng vì cô mà tạm dừng".

Thẩm Dư Quân tay hơi siết lại "Quản lý, đuổi việc cô ta đi". Quản lý gật đầu "Tôi biết rồi Thẩm tổng".

Thẩm Dư Quân nhìn qua Diệp Thần, Diệp Thần từ đầu đến cuối ánh mắt chỉ chú ý đến Thẩm Vân Hy, Thẩm Dư Quân nói "Diệp tổng, đừng nhìn nữa, mặt anh ấy không phải địa điểm du lịch".

Diệp Thần nói "Cậu tìm ở đâu ra người giống như vậy..." ngoại hình, giọng nói đều tương tự, cả thói quen... Không đúng, đồ ăn cũng giống...

Thẩm Dư Quân: "..." Ha.

Diệp Thần mỉm cười "Không bằng tôi ngồi cùng 2 vị đi, bữa ăn hôm nay tôi mời, xin lỗi vì việc kia, còn cậu tên gì?" câu sau hướng về Thẩm Nguyệt Hy.

Thẩm Nguyệt Hy ngước lên, con ngươi lam sắc bình tĩnh vô cùng "Niệm Hy". Diệp Thần cười cười rồi ngồi phía tay trái của Thẩm Nguyệt Hy.

Thẩm Dư Quân nhìn qua, hơi có cảm giác cải trắng bị cáo già ngắm nghía... Anh trai hắn còn rất ngây thơ!!!

Thẩm Nguyệt Hy an tĩnh dùng bữa, Thẩm Dư Quân nhìn sang đĩa đồ ăn, khẽ lên tiếng "Anh, đừng kén ăn".

Thẩm Nguyệt Hy đang tách ớt chuông ra khỏi thịt, y trầm mặc sau đó nói "Không ăn, mùi hăng".

Thẩm Dư Quân: "..." Sao anh kén ăn thế, nhà nào nuôi nổi.

Diệp Thần mỉm cười, cẩn thận quan sát. Sau 1 chút phục vụ bưng lên đồ ăn nhẹ, Diệp Thần lên tiếng "Tôi mời".

Thẩm Nguyệt Hy nhìn bánh kem ngọt, y rũ mi xuống, ăn miếng bánh mochi mềm mềm, Thẩm Dư Quân biết anh trai hợp vị này, không quá ngọt, cũng không quá lớn, rất vừa vặn. Thẩm Dư Quân lên tiếng "Diệp tổng, anh có hơi hiếu khách quá không vậy?".

Diệp Thần mỉm cười "Không có gì, chuyện tôi nên làm".

Thẩm Nguyệt Hy uống ngụm hồng trà, y nhấp nhẹ môi rồi đặt xuống, lại lấy mochi ăn, cứ vậy ăn hai miếng bánh rồi im lặng dùng trà.

Diệp Thần có chút kích động, vậy mà lại giống hệt!

Thẩm Dư Quân cũng không nhận ra thói quen này, dù sao hắn ít khi đi ăn với anh trai.

Diệp Thần lên tiếng "Niệm Hy này, cậu bao nhiêu tuổi?".

Thẩm Dư Quân tranh trước "Anh ấy 19 tuổi! Là nhà họ nội của tôi ở nước ngoài, anh họ".

Diệp Thần ồ một tiếng, hơi nheo mắt đào hoa xinh đẹp.

Diệp Thần mở điện thoại, nhìn wechat vốn đã lâu không có đèn lại sáng lên, Diệp Thần nói "A, đúng rồi Niệm Hy, chúng ta kết bạn đi, tôi quét mã cậu".

Thẩm Nguyệt Hy ồ một tiếng, y mở máy ra tìm mã, Diệp Thần nhìn y yên lặng tìm tòi, Thẩm Dư Quân ngăn cản kịp rồi, quét mã, Diệp Thần nhìn, mắt đào khẽ cong, quả nhiên, nhưng người bây giờ không có ký ức sao?

Diệp Thần nói "Thẩm tổng, có gì để nói về anh cậu không?".

Thẩm Dư Quân: "..." Anh ơi, sang anh lại vậy!? Anh minh một đời lại hủy một khắc!?