Nguyệt Hàn

Chương 30: Nhặt được một nhãi con



Thẩm Nguyệt Hy ngồi uống nước trà, y rũ mi xuống, sau đó mệt mỏi ngủ thiết đi. Khi y tỉnh lại, đã trở thành một tiểu hài tử.

Thẩm Nguyệt Hy nhìn dáng vẻ tiểu hài đồng 6 tuổi này, y cau mày, trên đỉnh đầu là tai cáo trắng, y thử vận chuyển linh lực, kết quả không được.

Thẩm Nguyệt Hy: "?" Ơ, y tự bán y à?

Thẩm Nguyệt Hy gọi cho Thương Cẩn, Thương Cẩn lập tức tới, đẩy cửa xông vào nhìn tiểu thí hài 6 tuổi mặc đồ màu trắng, trang phục định chế của Tiên Y Phường, đơn giản và có thể thay đổi kích cỡ theo người mặc.

Thương Cẩn nhìn tai cáo kia, lại nhìn qua sau lưng y, thấy không có đuôi thì có chút buồn vui lẫn lộn, vui vì không lộ đuôi, buồn cũng vì không lộ đuôi.

Thương Cẩn nhìn mái tóc bạc, tai cáo trắng trên đỉnh đầu hơi cụp xuống của A Hy, Thương Cẩn đi qua, sau đó nói "A Hy à, đệ đáng yêu lắm đấy, không dùng được linh lực sao?".

Y khẽ lắc đầu "Chưa thể, tai cũng không thu lại được...". Thương Cẩn vận linh lực, phát hiện chỉ có dùng pháp thuật làm tóc và mắt của y quay về màu đen, tai cáo không thu lại được, cái này...

Thẩm Nguyệt Hy nhìn trời còn tối, y mệt mỏi lại buồn ngủ, mắt phượng nhỏ xinh nhìn qua "Cẩn ca... Ta buồn ngủ".

Thương Cẩn bế y lên, nhẹ nhàng nói "Ừm, quay về Thanh Vãn phong nghỉ ngơi đi, Tàng Tuyết Phong lạnh so với đệ".

Thẩm Nguyệt Hy gật đầu, mặt nhỏ nghiêm túc không có biểu cảm. Thương Cẩn bế y, có chút hoài niệm, giống như khi xưa vậy, đáng yêu thật.

Quay về Thanh Vãn phong trong đêm, Giang Hàn Du cũng nghe thấy tiếng đẩy cửa, khi đi ra chỉ thấy Thương Cẩn rời đi, hắn cũng không nghi ngờ gì nhiều.

Thẩm Nguyệt Hy ngủ ở phòng trúc nhỏ mình từng ở, Thương Cẩn ngồi bên cạnh nhìn tiểu hài ngủ ngon, không có linh lực, chỉ là một ấu linh, không thu lại được tai sẽ bị xem là dị loại, hơn nữa trong Vân Bách Thánh Tông không ai biết Lam Thủy Tiên Quân là yêu tộc, vậy cứ giữ bí mật đi.

Hôm sau, Thẩm Nguyệt Hy tỉnh lại không thấy ai, y đi xuống dưới rửa mặt mũi bằng chậu đông thời gian còn sớm. Y hơi đói bụng, đã rất lâu chưa đói, nhưng cơ thể này thì làm được gì, Hoài Tẫn và Mạch Vân đều không biết nấu cơm.

Thẩm Nguyệt Hy ỉu xìu, tai nhỏ cụp xuống. Lúc này có tiếng gõ cửa, Thẩm Nguyệt Hy nhìn rồi nói "Mời vào".

Người vào là Trần Lăng Diên bưng điểm tâm, có hơi ngạc nhiên, ai đây? Sao giống sư đệ vậy, lẽ nào là nhi tử!? Nhưng tại sao lại là yêu hồ? Nhân yêu sao?

Hỗn huyết yêu tộc không thể thu được tai và đuôi, có trường hợp thì che được đuôi, có trường hợp thì không thể.

Trần Lăng Diên đi vào, ôn hòa mỉm cười để đồ ăn xuống "Đây là bữa sáng, tông chủ bảo chuẩn bị cho đệ".

Thẩm Nguyệt Hy leo lên ghế, y khẽ lên tiếng "Cảm ơn". Trần Lăng Diên nhìn mặt nhỏ này, biểu cảm này, quả nhiên là con ruột mà! Không sai đâu được.

Trần Lăng Diên mỉm cười rồi hỏi "Đệ tên gì?".

Thẩm Nguyệt Hy im lặng, sau đó nhớ lại rồi lên tiếng "Dư Thần". Trần Lăng Diên nhìn qua "Họ Dư?". Y gật đầu, tay nhỏ cầm đũa hơi lóng ngóng nên y chuyển sang dùng muỗng nhỏ

Trần Lăng Diên vui vẻ nhìn bánh trôi nhỏ đáng yêu ăn cơm, tai nhỏ trắng tinh có vẻ rất mềm a. Thẩm Nguyệt Hy ăn xong, y lên tiếng "Ta muốn đến Tu Minh Phong".

Trần Lăng Diên gật. "Được, tông chủ bảo ta chuẩn bị cho đệ cái mũ nhỏ này".

Thẩm Nguyệt Hy đội cái mũ nhỏ để che tai lại, y rũ mi xuống, Trần Lăng Diên mỉm cười "Muốn ta bế đệ chứ? Phi hành sẽ nhanh đấy". Y khẽ gật đầu "Được".

Trần Lăng Diên bế bánh trôi nhỏ, lại không biết bản thân đang bế chính là cái vị nửa bước Tiên Đế duy nhất tam giới.

Thẩm Nguyệt Hy cũng hờn bản thân, bản thân phạm sai cũng chịu phạt như thường, tự mình hành mình làm gì, khổ thật.

Y tới Tu Minh Phong, sau đó Trần Lăng Diên bị bận, Thẩm Nguyệt Hy lon ton đi tới chỗ cổng, Thẩm Nguyệt Hy đứng im, y mệt mỏi dựa người vào cổng, sau đó phiền não vô cùng, Hoài Tẫn hiện thân, loay hoay nhìn chủ nhân rồi bế y lên "Chủ nhân ơi, đi chơi thôi".

Thẩm Nguyệt Hy: "!"

Trần Lăng Diên lạc mất bánh trôi nhỏ, sau đó đi tìm Thương Cẩn, sợ Thương Cẩn giận, ai dè Thương Cẩn giận thật, còn tức đến đập gãy bàn, tay có gân nổi lên, Thương Cẩn vốn dĩ ôn hòa, bây giờ mặt lạnh tanh, sau đó nói "Không cầm tìm đệ ấy, vừa nãy đệ ấy có nói với ta là không sao, con đi chịu phạt đi".

Trần Lăng Diên chắp tay "Đồ nhi đã hiểu, đồ nhi xin lui."

Thương Cẩn lạnh lùng thu mắt lại, đôi mắt đào hoa xinh đẹp lại lạnh lẽo vô cùng.

................

Chân núi Vân Bách Thánh Tông, mùa hạ. Thẩm Nguyệt Hy nhớ tới Vân Bách bây giờ tuyển sinh vào tháng 5, y rũ mi, bây giờ là tháng 6, nóng...

Thẩm Nguyệt Hy xù lông, đuổi Hoài Tẫn quay về, y mệt mỏi ngồi trên bậc thang, giờ làm sao leo lên được đây, hic...

Thẩm 6 tuổi đang suy ngẫm nhân sinh thì thấy có bước chân đi tới, giày đen, lam y, y ngẩn đầu nhìn theo, chân dài quá... A, là Giang Hàn Du nè.

Giang Hàn Du nhìn bánh trôi nhỏ, đồng tử hơi mở to, cái này mặt hơi quen nhỉ?

Giang Hàn Du ngồi xổm nhìn Thẩm Nguyệt Hy, sau đó hỏi "Sao đệ ngồi đây?". Thẩm Nguyệt Hy trầm mặc, y không biết nên nói gì cả. Sau đó y định nói thì Giang Hàn Du sờ đầu y, phát hiện tai cáo thì đã hiểu, hóa ra là bị vứt bỏ, nhưng Vân Bách Thánh Tông rất lâu chưa nhận yêu tộc, mà đứa bé này có nhân khí, có lẽ là bán yêu nên bị ghét bỏ.

Giang Hàn Du lên tiếng "Theo ta nhé, ta bảo vệ đệ".

Thẩm Nguyệt Hy: "?"

Y mở miệng muốn từ chối thì Mạch Vân lên tiếng suy nghĩ "Chủ nhân cứ thuận theo đi".

Thẩm Nguyệt Hy lên tiếng "Được".

Giang Hàn Du nhấc y lên, cẩn thận đội lại mũ nhỏ cho y "Đệ tên gì?". Thẩm Nguyệt Hy lên tiếng "Dư Thần, họ Dư".

Giang Hàn Du nhìn y, say đó nhấc y lên ngựa "Ta thấy đệ giống 1 người ta quen, nhưng lại không nhớ ra, có lẽ ta gặp qua ca ca đệ rồi".

Thẩm Nguyệt Hy: "..." Ồ.

Thẩm Nguyệt Hy bị đồ đệ tha đi, y nhớ lại gì đó. Lên đường đến chiều tối, phải tìm 1 tửu lâu, Thẩm Nguyệt Hy đói đến ngây người. Y ỉu xìu ngồi ăn cơm.

Giang Hàn Du bây giờ mới nhớ tới nhóc con mình đem theo. Thẩm Nguyệt Hy bị bỏ quên buổi trưa, tối mới được ăn, y ủ rũ ngồi xuống ăn cơm, y ăn khá ít, chủ yếu do không hợp khẩu vị.

Giang Hàn Du nhìn gà quay lại nhìn y không đụng, hắn xé gà ra rồi đưa đùi gà qua "Ăn đi". Thẩm Nguyệt Hy nhìn, thơm thật, cơ mà ăn sẽ hơi bẩn. Giang Hàn Du cười cười, sau đó đưa qua "Không sao, ta không cười đệ đâu, hồ ly thích ăn gà mà".

Thẩm Nguyệt Hy nhận lấy gà, y cầm đùi gà ăn rất chậm, ăn mãi mới hết. Giang Hàn Du chống cằm nhìn, đứa bé này khá rụt rè, ăn còn ít, lại còn ít nói, ắt là sợ hãi lắm, giống như khi xưa, lúc hắn được sư tôn hắn nhặt về, cũng như vậy.

Nhưng hắn là bắt buộc phải ăn, sư tôn nói chỉ có kẻ thắng mới có thể thay đổi lịch sử, cũng phải có kẻ mạnh mới có thể báo thù, vì vậy dù có ghét thì hắn cũng phải ăn và ngủ đúng giờ để tập luyện.

Thẩm Nguyệt Hy ngồi ăn 1 cái đùi gà, ăn xong, y không ăn nữa, Thẩm Nguyệt Hy bây giờ mặc dù cảm nhận được linh lực, nhưng y lại không thể dùng, giống như một cái thùng bị thủng, cảm nhận được nước nhưng lại mất đi, giống như mình lướt qua đời nhau vậy.

Ăn xong, Giang Hàn Du dắt Thẩm Nguyệt Hy lên phòng nghỉ ngơi, căn phòng khánh điếm có hơi chật chội, hình như là phòng hạng trung. Y nhìn nhìn, chán.

Y nhớ tới khi xưa, hình như bản thân từng ngồi cả đêm cho Minh Ngự khi nhỏ, y rũ mi xuống, sau đó nhìn Giang Hàn Du. Giang Hàn Du sử dụng thanh khiết thuật cho Thẩm Nguyệt Hy, sau đó nói "Được rồi, có gì đi ngủ nhé".

Thẩm Nguyệt Hy chưa buồn ngủ nên lắc đầu "Không mệt".

Giang Hàn Du sờ đầu nhỏ của y, tay lơ đãng sờ tai nhỏ mềm mại trên đỉnh đầu thì tai nhỏ kia giật giật, mặt bánh trôi nhỏ cũng hơi đỏ lên.

Thẩm Nguyệt Hy: "..." Ah.... Tai....

Y nhìn Giang Hàn Du, mắt phượng hơi nhiu nhưng nhìn qua không có chút lãnh ý hay sát ý nào cả, rất mềm mại. Giang Hàn Du mỉm cười "Đệ đáng yêu thật đấy".

Thẩm Nguyệt Hy mặt không cảm xúc ngồi ngắm trăng, Giang Hàn Du cảm thấy linh khí rất nhiều, nhưng mà không cảm nhận được tu vi của nhóc con, linh khí cũng luồn qua, không thể tu luyện sao, hồ tộc rất ít, đúng là đáng lo lắng thật, đứa trẻ đáng thương, thảo nào bị vứt bỏ.

Thẩm Nguyệt Hy: "?"

Y ngồi nhìn trăng, tâm tình phức tạp. Giang Hàn Du ngồi tĩnh tọa một hồi thì thấy bánh trôi nhỏ ngủ rồi, ngồi ngủ, lưng dựa cửa sổ, rất là... nhìn có chút đáng thương nên hắn bế nhóc con lên giường, đắp chăn cẩn thận.

Sau 1 hòi Giang Hàn Du nhìn qua, nhóc con co người lại, cuộn người dưới lớp chăn, đáng yêu lắm, hắn nghĩ đến mấy con mèo hay cuộn người lại, nhưng không phải cáo thuộc họ nhà chó à?

......................

Tiểu kịch trường.

Giang Hàn Du ôm ôm nhóc con trong lòng, tay sờ tới đuôi nhỏ của nhóc con, nhóc nhìn hắn rồi trực tiếp vung tay đánh Giang Hàn Du bay vào tường.

Thẩm nhóc con ôm đuôi của mình, khẽ hừ lạnh "Đuôi không thể sờ".

Giang Hàn Du: "..." Không cho sờ thì không sờ, hừ, dỗi rồi.

Giang Hàn Du nước mắt lã chã, sau đó nức nở nhìn Thẩm nóc con, Thẩm nhóc con đi qua, chủ động dâng đuôi, tay sờ tóc của Giang Hàn Du "Đừng khóc".

Giang Hàn Du ôm nhóc con, tay sờ đuôi, thật mềm.

Sau đó sờ tới mức Thẩm nhóc con quay về thành Thẩm tiên quân. Y ấn Giang Hàn Du vào tường, mắt phượng trầm mặc, gương mặt không động phàm gian cũng hơi đỏ lên "Tiểu Hàn, đừng nghịch".

Giang Hàn Du đỏ mặt, không nói không rằng mà khóc, trực tiếp khóc cho Thẩm tiên quân ra tay đánh ngất xỉu vì quá phiền.