Nguyệt Hàn

Chương 33: Quay về Vân Bách



Sở dĩ Tiêu Dư Quân nhớ rõ vậy là vì mùi hương ấy rất ít ỏi, cậu ra lệnh tìm kiếm nhưng không có mùi hương nào giống vậy, cho tới khi tìm thấy cây Tuyết Liên hoa yếu ớt sống trên núi tuyết được dâng lên.

Bây giờ mùi hương kia lại quanh quẩn rất rõ, người trước mặt không có linh lực, nhưng không phải bình thường.

Tiêu Dư Quân truyền linh lực qua cơ thể y, kết quả không có chút linh khí cả, phàm thai cơ thể.

Thẩm Nguyệt Hy khẽ cau mày, đụng chạm cái gì mà đụng chạm, y rút tay lại. Tiêu Dư Quân trầm mặc, đúng là không có căn cơ.

Thẩm Nguyệt Hy rụt tay lại, y xoa nhẹ cổ tay, Giang Hàn Du nhìn cổ tay mảnh khảnh của y bị bóp cho thâm tím thì ngơ luôn. Tiêu Dư Quân nhìn y, rất quen, bàn tay ấy rất quen thuộc.

Thẩm Nguyệt Hy nhìn, Giang Hàn Du lấy linh dược ra bôi thuốc cho Thẩm Nguyệt Hy, y rũ mi xuống, không uổng công dạy y cho tiểu tử này.

Sau 1 chút xuống xe ngựa. Thẩm Nguyệt Hy nhìn thấy một cảnh tượng khiến y đứng hình lập tức.

Thẩm Nguyệt Hy nhìn thấy binh lính đang đứng, còn có 1 phụ nhân ăn mặc xa lạ, y sao có thể không biết chứ.

Thẩm Nguyệt Hy khẽ run, y nhíu mày, bàn tay hơi run lên, môi cắn chặt "Hoài Tẫn ra kiếm".

Hoài Tẫn kiếm xuất vỏ, kiếm loé sát ý nồng đậm xuất ra nhanh như chớp nhoáng bảo vệ người phụ nữ kia, binh lính bị đánh văng.

Bà ấy nhìn qua bên y, mắt ửng đỏ "Dư Thần...".

Thẩm Nguyệt Hy run tay, y cố nén nước mắt, giọng rất nghẹn "Nương thân...".

Tiêu Dư Quân khẽ nhíu mày, Dư Quân?

Thẩm Nguyệt Hy nhìn bà ấy chạy qua ôm lấy y, tay vuốt ve lưng của y "Dư Thần... A Thần của mẹ... Con còn sống sao...".

Thẩm Nguyệt Hy cúi đầu, sát ý biến mất hoàn toàn, y rũ mi xuống, nước mắt rơi lách tách "Dạ...".

Thẩm mẫu nhìn qua rồi sờ lên mặt y "Con khác quá...". Y dịu dàng nói "Dạ, con trẻ hơn ạ".

Thẩm mẫu lo lắng nói "Ta bị tai nạn sau đó tới đây, nhưng Dư Quân cũng ở đây sao?".

Thẩm Nguyệt Hy nhìn Thẩm mẫu, y cản bà lại "Đừng lại gần hắn, ngài ấy là hoàng đế, không phải A Quân, nương, con đưa ngài về nhà, ngài còn sống, ngài đừng lo".

Thẩm Nguyệt Hy trên tay xuất hiện sáo ngọc, y rũ mi xuống "A Du, truyền cho ta linh lực".

Giang Hàn Du đưa tay độ linh lực cho Thẩm Nguyệt Hy, y hôn nhẹ lên trán Thẩm mẫu "Nương, đừng lo, khi người tỉnh lại, sẽ gặp lại cha và A Quân ở đó, đừng lo, người chỉ cần biết con còn sống thôi".

Thẩm mẫu không hiểu, sáo ngọc phát sáng loé lên, sau đó 1 cánh cổng có sẵn toạ độ bên kia, y mỉm cười dịu dàng vô cùng, Thẩm mẫu không hiểu gì nhìn y, y cười nói "Nương, A Thần bất hiếu".

Thẩm mẫu khó hiểu nói "Dư Thần, mọi chuyện là sao vậy? Bất hiếu là sao? Thẩm Dư Thần! Con giải thích rõ ràng đi, A".

Y đẩy bà qua, không gian đóng lại cùng tiếng hét.

Thẩm Nguyệt Hy mặt tái nhợt nhìn Giang Hàn Du "A Du à... Hình như ta sắp không ổn rồi..., có gì thì quay về hỏi sau, ta... Không ổn rồi".

Mạch Vân sáng sáng sau đó lại biến mất Thẩm Nguyệt Hy nói xong, Giang Hàn Du nhìn sư tôn biến thành tiểu hài 5 tuổi, lần này là không chỉ tai, còn có cả đuôi.

Đuôi cáo trắng hơi lắc lư, Hoải Tẫn rút bản thể của mình lên rồi đi qua "Chủ nhân, chia buồn chút, ngài lại nhỏ hơn rồi".

Thẩm Nguyệt Hy mờ mịt nói "Bao giờ ta mới lớn?".

Hoài Tẫn nhún vai chọc ghẹo sau đó ôm bụng cười "Không biết a, lâu rồi ngài mới bị gọi thẳng họ tên nhỉ, haha, bà ấy chắc không ngờ tới bà ấy xuất hiện lại báo hại ngài đã phế càng phế hơn".

Thẩm Nguyệt Hy nhìn tay mình, không còn chút linh lực. Y trầm mặc vô cùng, còn nhỏ hơn trước, cái đuôi cũng hơi cong lại, ghét.

Giang Hàn Du vươn tay sờ đầu nhỏ của y "Ngài không sao chứ?".

Thẩm Nguyệt Hy: "...".

Giang Hàn Du nhìn đuôi trắng dựng đứng, lông xù lên. Hình như đang giận, giống mèo vậy...

Thẩm Nguyệt Hy xù lông lên, Giang Hàn Du nựng tí, cái đuôi mềm mại vẫy vẩy rất đáng yêu nhưng cái mặt lại không mấy vui vẻ của Thẩm Nguyệt Hy khiến hành vi này như đại nghịch bất đạo.

Hoài Tẫn cảm nhận được chủ nhân đang cọc, Hoài Tẫn ngồi xổm xuống cố cười nói"Chủ nhân, ngài đừng giận, ít ra mẫu thân người còn nhớ người tên Dư Thần mà".

Thẩm Nguyệt Hy hất tay Giang Hàn Du rồi đánh 1 cái lên mặt Hoài Tẫn "Bà ấy quen gọi ta là Dư Thần hay A Thần rồi, mà ngươi không về đi rồi đứng làm gì".

Hoài Tẫn mỉm cười "Cứu ngài a, ngài xem, sau lưng kìa".

Thẩm Nguyệt Hy nhìn ra, thấy bàn tay vươn ra, y lập tức tạo ra kết giới bằng tinh thần lực. Kết giới lạnh lẽo bị chạm vào, y nhìn rõ lại là Tiêu Dư Quân, cái tai nhỏ cụp xuống rõ ràng.

Tiêu Dư Quân thu tay lại, ánh mắt tối sầm và hung dữ nhìn y "Cậu là Thẩm Dư Quân?". Thẩm Nguyệt Hy trầm mặc nói "Dư Quân đó là tên tự của ta".

Tiêu Dư Quân nhìn y, sau đó nói "Vậy tại sao lại làm như không quen ta...".

Thẩm Nguyệt Hy suy nghĩ, sau đó nói "Tại sao ta lại phải làm như quen biết cậu, cậu chỉ có gương mặt và tên gọi giống với thân đệ đệ của tôi".

Thẩm Nguyệt Hy lạnh lùng nói, nhưng mà là hình dáng manh bảo, còn thêm nói ngọng nên nghe rất mềm.

Nhưng vẫn khiến Tiêu bạo quân tức giận vì bản thân là thế thân.

Thẩm Nguyệt Hy nhìn Giang Hàn Du, y trầm mặc nhìn đối phương, ánh mắt hướng bên kia. Giang Hàn Du gật đầu đã hiểu sao đó túm lấy Thẩm Nguyệt Hy, triệu ra Tử Mạch kiếm rồi ngự kiếm chạy.

Tiêu Dư Quân cũng muốn ngự kiếm, An Ca vừa ra vỏ, Hoài Tẫn còn ở bên dưới trước tiếp đánh An Ca kiếm, Hoài Tẫn lạnh lùng uy hiếp, giọng lạnh vô cùng "Muốn chết?".

Kiếm linh An Ca: "..." không muốn.

Hoài Tẫn uy hiếp kiếm xong cũng biến thành kiếm rồi lao đi. Tiêu Dư Quân cảm nhận được An Ca sợ hãi.

Tiêu Dư Quân đến Kiếm Các tra kiếm, An Ca đứng thứ 6 trong bảng hung khí, nếu cậu không nhầm thanh kiếm của người kia là thanh kiếm đứng đầu bảng Hung Khí, Tử Mạch kiếm.

Nhưng An Ca lại sợ thanh kiếm của Thẩm Dư Thần, vậy thì chỉ có là thanh kiếm linh khác, chỉ cần tìm trong phạm vi 20 thanh linh kiếm là có thể tìm ra.

Tiêu Dư Quân chọn mấy người họ Thẩm, tìm ra chính là có 6 vị nắm giữ, 4 người ở tông môn, trong đó nổi bật nhất là tiên quân của Vân Bách Thánh Tông, vừa vặn chủ nhân của nó là người của Vân Bách Thánh Tông, Vân Bách Thánh Tông nắm rất nhiều kiếm linh đứng đầu bảng.

Tiêu Dư Quân trầm mặc, nhưng vị kia cũng là người không phù hợp nhất, Lam Thủy tiên quân đã bế quan từ rất lâu, không màng thế sự. Họ Thẩm cũng có 1 vị có kiếm ở Vân Bách, xem ra nhất định phải đến đó một chuyến.

......................

Lần này lịch luyện của Giang Hàn Du kết thúc luôn, 2 người quay về Vân Bách Thánh Tông lập tức.

Thẩm Nguyệt Hy vừa về, Thương Cẩn đã ra đón, nhìn đệ tử mà suy nghĩ đôi chút. Thương Cẩn bế Thẩm Nguyệt Hy lên, rất nhẹ nhàng và cẩn thận, cái đuôi của y lắc lư vui vẻ.

Thương Cẩn lo lắng sau đó quan sát mọi thứ "A Hy, đệ nhỏ hơn rồi, còn có đuôi nữa rồi, về thôi".

Thẩm Nguyệt Hy nhìn nhìn sau đó gật đầu, Giang Hàn Du nhìn sư tôn cùng sư tổ đi về Tàng Tuyết Phong. Thương Cẩn bế y rất cẩn thận khiến y cảm thấy khá buồn ngủ nên đã vùi đầu vào lòng Thương Cẩn ngủ thiết đi.

Thương Cẩn khẽ mỉm cười, đáng yêu thật.

Sau khi Thẩm Nguyệt Hy tỉnh lại, y nhìn mình, vui ghê... Còn chẳng còn hình người...

Thẩm Nguyệt Hy: "..." Lâu lắm rồi mới quay về trạng thái này.

Bạch hồ xinh đẹp nhỏ nhắn nằm trên giường ngọc, bộ lông trắng thuần khiết của nó khiến người ta thích thú, bạch hồ có 8 đuôi. 8 cái đuôi hồ ly xỏa tung xinh đẹp.

Bạch hồ liếm nhẹ lông mao nơi chân, con ngươi lam sắc nhìn qua xung quanh. Sau đó vùi đầu vào chăn ngủ say.

Thương Cẩn tới thăm thì thấy Giang Hàn Du đang luyện kiếm, Thương Cẩn lên tiếng "Bữa tối của A Hy sao rồi?". Giang Hàn Du ngưng kiếm, khẽ chắp tay "Bẩm sư tổ, sư tôn không ăn, ngài ấy vẫn đang ngủ".

Thương Cẩn khẽ cau mày rồi đi vào trong, Giang Hàn Du đi theo. Tới cửa phòng, Thương Cẩn gõ cửa, sau đó không có phản hồi nên đẩy cửa vào.

Lúc này nhìn thấy bạch hồ ly đang nằm cuộn tròn trên đống chăn.

Giang Hàn Du vẫn là sốc, Thương Cẩn nói "Chuyện A Hy là hồ ly, cứ giữ bí mật, không cần nói ra, nếu bị phát hiện thì bảo là dính phải yêu khí".

Giang Hàn Du gật đầu "Vâng sư tổ".

Thương Cẩn đi qua, tay nhéo tai hồ ly "A Hy, tỉnh dậy dùng thiện nào, đừng ngủ nữa".

Thương Cẩn cười cười bất lực, ngủ say thật, sau mới nhớ ra và nói "Bình thường cũng vậy sao?".

Giang Hàn Du gật đầu "Vâng ạ, ngài ấy ngủ rất nhiều".

Thương Cẩn trầm mặc sau đó ngồi xuống bên giường, tay vuốt nhẹ đầu cáo nhỏ "Nguyệt Hy, đừng ngủ nữa, dậy ăn đồ ăn".

Thương Cẩn kiên trì đánh thức, sau 1 hồi mắt xanh mới mở ra, Thương Cẩn nhéo nhẹ má của hồ ly "A Hy, đệ đấy, ngủ nhiều như vậy sẽ nhanh già đấy".

Thẩm Nguyệt Hy: "Ki?".

Thương Cẩn: "..." Nha, không nói được rồi.

Thương Cẩn khẽ cười, mắt đào hoa dịu dàng lại ôn hoà, cả người toát ra sự ôn nhu như nước. Thương Cẩn bế hồ ly nhỏ lên "Không nói được rồi nhỉ, A Hy đáng yêu thật, quay về thời kỳ ấu thể xem ra cũng khó chịu, còn nghe hiểu không?".

Thẩm Nguyệt Hy gật đầu biểu thị còn nghe được. Thương Cẩn nhìn tiểu hồ ly, tiểu hồ ly dẫm chân trước 1 cái lên mặt Thương Cẩn, Thương Cẩn cảm thấy đệm thịt mềm mại đáng yêu, chân nhỏ dễ thương vô cùng.

Thương Cẩn ý thức lại bản thân vừa mới muốn hôn tiểu hồ ly còn bị đối phương từ chối nên gương mặt tuấn lãng có chút đỏ lên.

Thương Cẩn mỉm cười rồi hôn nhẹ móng vuốt nhỏ "A Hy, ta không làm gì đệ đâu, đi ăn thôi".

Thẩm Nguyệt Hy nhìn Thương Cẩn, sau đó nhảy lên vai của Thương Cẩn làm thành khăn quàng cổ hồ ly. Thương Cẩn cười cười, ấm áp thật.

Giang Hàn Du: "..." Bây giờ hắn không biết sư tôn và sư tổ quan hệ ra sao, nhìn bằng mắt cũng thấy rõ là sư tổ sủng ái sư tôn nhất.