Nguyệt Hàn

Chương 45: Ma Đế và vấn đề hồn phách



Câu nói chưa dứt, khí tràng cao mấy trượng, khí tức tử vọng, hơi thở huyết tinh âm lãnh khiến mọi người chú ý về phía dưới bậc thang nhuốm máu và thi thể không nguyên vẹn của các đệ tử Vân Bách..

Còn chưa nói được thì y cảm nhận được khí tức của An Ca. Một thân long bào màu đen, mũ miện hạt châu, đối phương nâng kiếm đi lên, sát ý cùng sát khí sốc thẳng vào trong, 2 tầng linh khí đối nghịch.

Thẩm Nguyệt Hy thấy rõ đối phương, đối phương cười rồi nói "Chào Thẩm Tiên Đế, hay là Lam Thuỷ Tiên đế nhỉ? Thôi, gọi tên bình thường đi, Thẩm Nguyệt Hy, Dư Thần ca ca, ta biết ngay huynh sẽ xuất hiện nếu nơi này chìm trong máu mà".

Thẩm Nguyệt Hy lạnh lùng nhìn đối phương, tay áo bào hơi bay lên vì linh lực dao động, bạch y không gió mà bay, tiên quân như ngọc, vân đạm phong khinh nói "Tiêu Dư Quân, vì ép ta xuất hiện, ngươi giết nhiều vậy sao?".

Tiêu Dư Quân mỉm cười để lộ tà ý, long bào cũng vì linh lực mà hơi bay lên rồi nói "Đúng vậy, nếu ngươi ngủ với trẫm, có lẽ trẫm sẽ bỏ qua cho họ".

Cố Thụy Vũ: "..." Tên điên này.

Thẩm Nguyệt Hy: "..." Tên điên.

Y lạnh lùng nói "Đừng nằm mộng ta ngủ với ngươi, ta thà ngủ với cẩu còn hơn".

Cố Thụy Vũ: "..." gâu.

Lúc này Giang Hàn Du ngự kiếm đáp xuống, đối phương lên tiếng "Sư tôn ơi, ngài về rồi".

Cố Thụy Vũ nhìn qua, 2 bên nhìn nhau, sau đó trầm mặc, y nói nhỏ "Lát ta sẽ giải thích, thu lại sát ý kia đi".

Giang Hàn Du ngoan ngoãn mỉm "Tốt a sư tôn".

Y khẽ xoa đầu đối phương rồi rút kiếm Tử Mạch của Giang Hàn Du "Ta sẽ không ngủ với tên kia, đừng lo, tên kia giống em trai ta, ta sẽ không làm vậy".

Giang Hàn Du nhìn y đi, hắn nhìn Cố Thụy Vũ, sau đó quan sát, thấp hơn bản thân, yếu ớt như vậy, Cố Thụy Vũ bị đánh giá bằng ánh mắt ghét bỏ.

Giang Hàn Du thấp giọng nói "Tên này yếu thật, không xứng nhìn sư tôn, gầy như vậy sao phục vụ sư tôn chứ".

Bên kia Thẩm Nguyệt Hy rút kiếm đạp Tiêu Dư Quân đi, sau đó xử lý đuổi hết ma tộc và ma tu về lại cũ qua cánh cổng, đuổi cả đám kia về Bắc Hoang. Nếu Thẩm Nguyệt Hy đánh không lại đám này thì y đoán bản thân là đồ yếu gà.

Sau khi xử lý xong, y nhìn Trần Lăng Diên để đệ tử đi chữa trị, người của Linh Ngọc Phong cũng ra sức chữa trị.

Y mệt tâm đáp xuống "A Du, lại đây". Giang Hàn Du nhanh nhẹn đi qua đỡ y, sau đó nhận lấy kiếm, ngoan ngoãn hỏi "Sư tôn, sao vậy a".

Y dịu dàng hôn đối phương, hàng mi hắn hơi run đi, linh khí bị rút đi, hắn nhắm mắt lại, tay giữ lấy eo của y, sau 1 chút mới thở nhẹ "Sư tôn, người lấy hết rồi...".

Y nhìn chú cún đáng yêu này, khẽ cười "Xin lỗi, ta cần linh lực của con để bổ sung lại, vừa quay về nên chưa có linh lực để vận dụng các trận pháp kia".

Trận pháp trên trời lại xoay chuyển từng chút, vết thương trên các đệ tử dần khôi phục lại. Y mở ra cổng "Cố Thụy Vũ, lại đây, quay về nhà của cậu đi".

Cố Thụy Vũ đi qua, khẽ lên tiếng "Cậu xem ta là thế thân?". Y khẽ cau mày "Cậu không xem ta là thế thân chắc? Lúc đó còn gọi tên Nguyệt Hy, chê ta không biết cậu xem ta là ai à?".

Trần Lăng Diên khó hiểu "Nguyệt Hy không phải tên sư đệ sao...".

Cố Thụy Vũ nghe hết, người muốn tìm và muốn yêu đều là một. Chưa kịp làm gì thì bị y đạp phát bay qua bên kia, ngã thẳng vào sàn nhà của nhà họ Thẩm, Thẩm Nguyệt Hy đi qua, Thẩm Dư Quân dùng ánh mắt nhìn cặn bã với Cố Thụy Vũ sau đó mềm manh nói "Anh ơi, sao qua sớm vậy?".

Y sửa đạo bào, khẽ lên tiếng "Đưa tên này về". Thẩm phụ gấp tờ báo lại "Không sợ bị dị nghị sao?". Y cười cười "Không sao, dù sao con đâu sợ cái chuyện kia, con đi đây".

Y chắp tay, Cố Thụy Vũ nhìn tư thế cúi người của y, hết sức kính cẩn, tiên quân như ngọc, thanh nhã như tuyết sơn.

Y mỉm cười rồi quay về, Cố Thụy Vũ đang chỉnh lại tâm tình. Rốt cuộc là sao đây.

Thẩm Dư Quân lạnh lùng phản đáp "Cậu đừng hòng ta nói gì về Dư Thần, cậu dám ngủ với anh ấy trong thời gian này cũng giỏi quá rồi, trâu bò, ta cũng muốn ngủ với một vị tiên quân tay không nhiễm bụi trần".

Thẩm mẫu khẽ cười "Sao không đi theo anh con xin phép? Mà con đâu có tu vi hay linh căn gì đâu, đi theo kéo chân anh con để anh con bận thì ta không đồng ý".

Thẩm phụ chốt hạ một câu "Nó chỉ kéo chân A Thần thôi, để nó qua bên kia chưa chắc đã sống được 1 ngày nếu không có bảo vệ của A Thần".

Thẩm Dư Quân: "..." Đau ghê.

Thẩm Dư Quân lên tiếng "Đúng rồi Cố Thụy Vũ, cậu thấy gì bên kia". Cố Thụy Vũ trầm ngâm đứng lên "Thi thể, máu, trận pháp, và Tiêu Dư Quân".

Thẩm Dư Quân sờ nhẹ môi "Tên kia đại nghịch bất đạo à? Mẹ à, con không hiểu sao anh con mạnh như vậy lại vẫn bị người ta đè".

Thẩm mẫu cười cười "Áy náy, anh trai con cảm thấy có lỗi mà, hơn nữa anh trai con tóc trắng hợp thật đấy, quả nhiên đẹp trai thật, tại sao con chỉ giống được anh con cái mắt thôi vậy".

Thẩm Dư Quân lập tức phản bác lại "Mẹ để chứ đâu do con".

Thẩm mẫu huýnh chồng mình "Do ông đấy".

Thẩm phụ: "..." Rồi rồi, lỗi tôi hết.

Thẩm Dư Quân nhìn trang phục của Cố Thụy Vũ rồi đi qua sờ thử tay áo, mắt hơi sáng, áo này mềm thật, lại nhẹ nữa, làm từ gì vậy. Thẩm Dư Quân lập tức nói "Mẹ ơi, anh có tặng người trang phục không?".

Thẩm mẫu mỉm cười "Dĩ nhiên rồi, đúng rồi cậu Cố cũng nên về đi, A Thần nhà chúng tôi đi rồi, cậu không cần chờ".

Cố Thụy Vũ trầm mặc rời đi, có rất nhiều suy nghĩ đăm chiêu, mọi thứ quá xa vời. Cậu thử gọi điện cho bên kia nhưng điện thoại luôn ngoài vùng phủ sóng.

......................

Vân Bách Thánh Tông.

Thẩm Nguyệt Hy đang bận rộn việc xây dựng lại các địa điểm, còn có chôn cất các đệ tử, sau đó y sẽ đọc vãng sinh kinh để họ được sớm đầu thai.

Thẩm Nguyệt Hy làm xong mọi thứ, y mới thở dài, các đệ tử đều đã quay lại cả, bị y kêu về Tàng Tuyết Phong.

An Thanh Cư.

Thẩm Nguyệt Hy ngồi nhìn 4 đệ tử đang im lặng ngồi quỳ trước mặt, y đặt tách trà xuống, hững hờ nói "Lần này biết sai chưa".

Cả đám cúi đầu, y nhìn qua Minh Ngự "A Ngự nói xem". Minh Ngự thấp giọng nói "Sư tôn con sai rồi" cậu tay nắm chặt lại trang phục.

4 người họ là 4 vị tiên quân khiến người đời kính nể nhưng trước mặt sư tôn, họ vẫn là đồ đệ nhỏ.

Y tùy ý dùng tay gõ nhẹ bàn "Lần sau gặp chuyện thì gọi ta sớm hơn, không được chờ đánh tới nơi rồi mới được gọi, 4 đứa hiểu chưa?".

4 người họ gật đầu, y thở nhẹ "Lần này làm vậy là được rồi, ta thấy mọi người đều rất giỏi rồi, trong quãng thời gian ta đi vắng các con làm rất tốt, ta đều nghe cả rồi, A Ngự giúp đỡ bách tính các thành, trảm yêu trừ ma, A Mặc chế tạo các khôi lỗi rất ổn, giúp đỡ bách tính hay các trận pháp dự đoán khí hậu cho dân chúng, A Huyền khám chữa bệnh, còn A Du...,".

Giang Hàn Du im lặng cúi đầu, so với 3 sư huynh, hắn kể ra tuy tu vi bằng đại sư huynh nhưng vẫn kém hơn 3 người họ.

Thẩm Nguyệt Hy nhìn cún con cúi đầu lộ rõ sự ủ rũ, khóe miệng y hơi cong lên "A Du cũng ổn, giúp đỡ sư bá và sư thúc lo liệu chuyên tông môn, còn thường xuyên cứu đói cho bách tính, 4 đứa đều rất giỏi, vi sư không có lời nào để nói".

Minh Ngự ngẩn đầu quan sát sư tôn rồi hỏi "Sư tôn bao giờ đi lại?". Y cười cười "Ta không biết, bao giờ cái tên kia không làm bậy thì được, mọi người ra ngoài, A Ngự ở lại".

Mấy người họ đi ra, Minh Ngự căng thẳng nhìn y, đến nỗi chau mày, y vươn tay chạm vào mi tâm cậu "Ta không ăn thịt đệ đâu, mày cũng nhăn rồi".

Minh Ngự tròn mắt rồi rũ mi xuống, y rút tay lại "A Ngự, đừng lo, ta biết rõ tư chất của con ra sao, đừng so bì với các sư đệ, miễn con vui vẻ là được rồi".

Minh Ngự ủ rũ, cậu biết cậu tư chất không bằng các sư đệ, lại không có nổi bật như sư đệ, ngoại trừ kiếm thuật ra cậu thua họ, nhất là gương mặt, cậu cũng nhận ra sư tôn sủng ái các sư đệ hơn.

Thẩm Nguyệt Hy nhìn Minh Ngự lại đăm chiêu, y lấy ra trong giới chỉ 1 bọc kẹo, tay bóc mở kẹo ra rồi nhét vào miệng của Minh Ngự, Minh Ngự bị vị chua làm cho ngơ ra mà nhìn y, y nhéo má cậu "Ngậm nó".

Minh Ngự im lặng ngậm kẹo, sau 1 chút vị ngọt của trái cân lan tỏa khiến cậu ngơ ngác, kẹo này ngọt thật.

Y rút tay lại, sau đó đưa bọc kẹo cho cậu "Kẹo này cho con, trước chua sau sẽ ngọt, A Ngự đừng sợ khổ, con đường vốn đã không bằng phẳng, con càng vất vả thì sau này sẽ nhận ra kết quả nhận được rất xứng đáng".

Minh Ngự mỉm cười nhu thuận "Cảm ơn sư tôn". Y mỉm cười, lấy ra rất nhiều đồ ăn vặt cho cậu "Cất trong giới chỉ, khi nào muốn ăn thì cứ lấy ra ăn, hiểu?".

Minh Ngự gật đầu một cách ngoan ngoãn, y hài lòng nói "Không được để các sư đệ biết, đây là bí mật của ta và A Ngự". Minh Ngự tròn mắt rồi đỏ tai gật đầu, vui vẻ miết nhẹ giới chỉ "Vâng ạ sư tôn".

Y thấy cũng ổn rồi nên đã để Minh Ngự ra ngoài gọi Nhiếp Tử Mặc đi vào, rồi tới Tô Tĩnh Huyền, sau đó là Giang Hàn Du.

Thẩm Nguyệt Hy sủng ái đệ tử, các phần đem về bằng nhau dựa theo khẩu vị từng người, còn về Giang Hàn Du, y vẫn có chút khó chịu.

Trong thời gian ở hiện đại, Cố Thụy Vũ thích nhất là đối nghịch với y, không có chút xíu nào tương đồng, y lên thì hắn xuống, hai người như hai thái cực khiến huấn luyện viên Trì cũng bất lực.

Thẩm Nguyệt Hy vì vậy cũng lạnh nhạt với Cố Thụy Vũ. Y nhìn đồ đệ, sau đó khẽ nói "A Du, tu luyện sao rồi, gặp bình cảnh không?".

Giang Hàn Du gật đầu, hắn ấp úng nhưng sau cũng nghiêm túc không chút do dự nói "Có chút, con mãi không đột phá lên Xuất Khiếu cảnh, thỉnh sư tôn chỉ giáo".

Y gật đầu, tay nâng nhẹ ly trà uống 1 ngụm "Được, vậy bế quan tu luyện đi, trong thời gian này ta quan sát con tu luyện".

Giang Hàn Du bất ngờ, y khẽ lạnh lùng "Ngồi đó tu luyện đi, linh khí xung quanh ta mạnh". Giang Hàn Du gật đầu rồi lập tức tiến vào ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện.

Mỗi khi hắn dừng tu luyện sẽ thấy sư tôn ở một dáng vẻ khác nhau, lúc nằm đọc sách, lúc ngồi bên thư án xem giấy tờ, lúc thì uống trà, lúc thì đánh đàn hoặc thổi sáo.

Giang Hàn Du cứ vậy tu luyện gần hơn vạn năm. Cơ mà cảnh giới mãi không đột phá.

Thẩm Nguyệt Hy canh giờ, y cảm khái một chút rồi nói "A Du, dừng tu luyện đi, con theo ta về nhà".

Giang Hàn Du: "?".

Thẩm Nguyệt Hy cũng cảm thấy do ảnh hưởng của thiếu khuyết hồn phách, nếu không bổ sung lại thì sẽ không đột phá mất. Y mệt tâm nữa là y còn không biết bên kia qua bao lâu rồi.