Nguyệt Hàn

Chương 52: §52. Sói con và cáo nhỏ(1)



Trên trời trong xanh, không khí tựu trường mát mẻ cùng với sự ngỡ ngàng của không khí tựu trường. Học sinh ngơ ngác đi học, giáo viên ngỡ ngàng đi dạy.

Tại lớp trọng điểm tự nhiên thì mọi người đang căng thẳng, bởi vì học thần của họ lại cúp học, gần tới thi cuối kỳ 1 rồi đấy!

Cả đám trầm mặc nhìn lớp phó học tập, đối phương chột dạ quay đi. Lúc này giáo viên đi vào đúng lúc học thần trèo cửa sổ vào. Thầy giáo tức thì tức nhưng vẫn là nhịn không nổi mà quát "Thẩm Ngạn Thanh! Em lại đi trèo cửa sổ! Đây là tầng 3 đấy, cho dù em là Alpha đi chăng nữa nhưng em đây phải là khỉ đây mà trèo thế chứ!"

Thẩm Ngạn Thanh hơi nheo mắt rồi về chỗ ngồi của hắn, chủ nhiệm Từ đã quen với dáng vẻ này nên đã để đập bàn "Quay lại chuyện chính, hôm nay có bạn học mới tới, em vào đi".

Bạn học mới tiến vào, cả lớp trầm trồ rục rịch cảm giác muốn yêu đương. Chủ nhiệm Từ nhìn qua học sinh mới xinh đẹp đến mức lạnh lùng này, vào cái lớp này đúng là tiếc.

Chủ nhiệm Từ vỗ nhẹ vai mỹ nhân yếu ớt bên cạnh mình, sau đó ân cần nói "Em tự giới thiệu đi".

Mỹ nhân yếu ớt mở miệng nói "Chào một người, tôi tên Dư Thần, là Omega cáo, hy vọng mọi người sẽ giúp đỡ".

Mọi người đơ mấy giây rồi nhanh chóng gào lên kịch liệt, không ít người ném giấy về phía bục giảng, lớp trọng điểm toàn là A, bây giờ có một mỹ nhân tiến vào, còn là dạng lạnh lùng trầm ổn, đã thế lại là A, cả đám nhanh chóng hò hét.

Lớp họ cuối cùng cũng có O rồi!!!

Chủ nhiệm Từ có cảm giác mình dạy là đám khỉ ngoài đảo hoang chứ không phải học sinh nữa rồi.

Chủ nhiệm Từ thở dài rồi nói "Dư Thần, em có muốn đổi lớp không? Lớp 41 người đều là A, thêm em là 42, Omega hay vào trọng điểm xã hội cả rồi, em có suy nghĩ không?".

Y trầm mặc khẽ lắc đầu "Không sao đâu lão sư, em không giỏi diễn đat qua bên đó không nổi". Chủ nhiệm Từ thấy cũng đúng, tới vụ chọn chỗ ngồi.

Một nam sinh đẩy ngã bạn cùng bàn rồi nói "Dư Thần, bàn tớ trống, qua đây đi". Bạn học bị đẩy ngã xù lông "Cao Tường Phi, cậu ác ôn vừa thôi, là ông đây phải đuổi cậu mới đúng!".

Từ chủ nhiệm nhìn cả đám này, cuối cùng chọn 1 thiếu niên không màng sự đời nhất chính là Thẩm Ngạn Thanh. Cả đám không ai dám tranh người nên cứ rên lên rên xuống.

Thẩm Nguyệt Hy đi về chỗ ngồi bên cạnh của Thẩm Ngạn Thanh, y rũ mi xuống, con ngươi lam sắc cẩn thận quan sát người bên cạnh, sau đó khẽ nói "Xin chào".

Thẩm Ngạn Thanh gật đầu "Xin chào".

Hai người nói vậy xong im bặt. Thẩm Nguyệt Hy không phải dạng nói nhiều nên cả 2 im lặng, 2 bạn học bàn trước quay ra, 1 cô nàng mỉm cười rồi nói "Chào Dư Thần, tớ gọi Kỳ Hiểu Tình, như cậu đã biết thì tớ là Alpha nha, sau này giúp đỡ". Y khẽ gật đầu "Sau này giúp đỡ". Chàng trai bên cạnh mỉm cười rồi ngại ngùng gãi đầu "Tớ là Lưu Quý...ừm... Chào mừng cậu nhé Dư Thần".

Y gật đầu nói "Cảm ơn". Kỳ Hiểu Tình nghe giọng y cũng cảm thấy vui vẻ, giọng lạnh lùng nhưng rất tốt, nghe êm tai a, mỹ nhân này phải rước về làm vợ!

Thẩm Nguyệt Hy học xong tiết đầu bị cả lớp xúm lại vây quanh hỏi han, y trầm mặc một chút rồi trả lời từng chút.

Sau 1 tuần cả đám không dám làm phiền nữa mà là chuyển qua chăm sóc, cái gì tốt là nhường, trực nhật, công việc cả đám không để y làm.

Thẩm Nguyệt Hy làm quen xong cũng lười rồi, sau khai giảng là kỳ thi tháng đầu tiên được tiến hành. Y dù sao cũng làm giáo viên nên vẫn nhớ các kiến thức, nhưng mỗi thế giới sẽ có điểm khác, nhất là cái thế giới phân hoá A, O, B này.

Nhưng mà Thẩm Nguyệt Hy từng gặp qua đại boss là Enigma... Chính là cái vị thế giới thần quản lý kia, Sigma và Enigma đánh nhau nhiều quá trời nên trực tiếp an bài thân phận cho y làm phú nhị đại cha mẹ ở nước ngoài, tự thân vận động.

Thẩm Nguyệt Hy: "..." Haha.

Enigma nhìn y, sau đó nói "Sáng Tạo Thần, cậu ấy, muốn bị đánh dấu không? Xét theo thuộc tính của cậu thì cậu là Alpha đấy, nhưng mà nếu là Omega cũng không hợp lắm...". . Xi𝐧‎ hãy‎ đọc‎ tr𝓾yệ𝐧‎ tại‎ (‎ 𝐓‎ rU𝒎𝐓r𝓾ye𝐧.V𝐧‎ )

Sigma sau đó ra tay động thủ đánh Enigma, Thẩm Nguyệt Hy nhìn 2 người kia đánh nhau, chán chê nên y làm Omega luôn, dù sao ra sao cũng được, Omega vui hơn, thích hợp giả vờ yếu ớt.

Chọn xong giới tính và tên, y quyết định nhanh chóng tìm kiếm tên ngốc kia, và lại quay về ngày tháng đi học...

Thẩm Nguyệt Hy hồi tưởng xong đã là sau 1 lúc nói chuyện thi tháng, vị trí ngồi dựa theo kết quả thi. Vì do mới chuyển tới nên y được phân tới phòng cuối cùng. Người của lớp trọng điểm tiếc vô cùng.

Kỳ Hiểu Tình và Lưu Quý nhìn nhau, sau đó Lưu Quý cẩn thận nói "A Thần, phòng cuối nhiều thành phần cá biệt, cậu phải cẩn thận với đám kia nên là đừng lo, chúng tôi sẽ đưa cậu đến đó, người của lớp 1 không ai cỏ thể bắt nạt! Nhất là gương mặt đại diện của lớp ta!".

Thẩm Nguyệt Hy: "..."?

Lưu Quý rụt rè gật đầu, phó học tập Tần Cửu Phi đi tới "Dư Thần, để tớ dẫn cậu đến đó". Lưu Quý nhìn rồi an tâm "Đúng rồi, phó học tập đánh nhau rất bá đạo, để A Phi dẫn cậu đi là ổn".

Thẩm Nguyệt Hy bất lực rồi gật đầu "Cảm ơn".

Còn 15 phút trước khi thi, Tần Cửu Phi đi bên cạnh Thẩm Nguyệt Hy đến phòng thi cuối cùng, mấy người trong này đa số là lớp cuối hoặc các lớp khác, thành tích kém nhất cả khối, bây giờ lại có top 3 của khối tiến vào làm cả đám cau mày, ghét giỏi như ghét giặc.

Tần Cửu Phi cao lớn khẽ trừng đám này sau đó dẫn y tới ghế của mình, Tần Cửu Phi đẩy gọng kính, làm cậu toát ra vẻ tinh anh "Dư Thần, nếu có gì khó chịu thì báo cáo với giáo viên, ấm ức thì thi xong nói với Uông Lê, hoặc tôi và Ngụy Liêm Trạm".

Y khẽ gật đầu "Tớ biết rồi, cậu cũng về phòng thi đi".

Tần Cửu Phi không an tâm mà lấy 1 tờ giấy trong túi áo ra "Cho cậu, lấy lau kính đi, tớ ở đây tới lúc có trống sẽ về phòng thi". Y nhận lấy rồi nói "Cảm ơn".

Tần Cửu Phi lạnh lùng liếc qua một lượt rồi rời đi. Thẩm Nguyệt Hy bất lực lắc đầu, Uông Lê là phó thể dục, Ngụy Liêm Trạm là lớp trưởng, haiz.

Thẩm Nguyệt Hy bị gõ vai, bạn học nam sau lưng mỉm cười rồi nói "Chào cậu, tôi là Lôi Phí Kiệt, cậu là người của lớp 1 nhỉ, nghe qua đã lâu, lát có gì chỉ bài tớ nhé, viết giấy ấy".

Y trầm mặc, sau đó lạnh lùng nhìn qua, Lôi Phí Kiệt cảm nhận được hàn khí cũng bỏ tay ra, tên này chảnh thật, ỷ mình là lớp 1 thì ngon à? Cũng chỉ là tên Omega để vạn người đè mà thôi, chậc, cũng không biết bị bao nhiêu thằng bên lớp 1 đè rồi mà còn ra vẻ chảnh như vậy.

Thẩm Nguyệt Hy phủi nhẹ vai, 2 giám thị coi phòng tiến vào, họ chia ra trước và sau lớp để trông chừng. Giám thị trên là chủ nhiệm Từ, ông coi lớp này là do lo cho học sinh mới của ông, sau hơn 1 tuần quan sát, ông cảm thấy đứa bé này quá trầm tĩnh, dễ bị bắt nạt, không thể để bé O mềm mại duy nhất của lớp bị dọa chạy được!

Tiết thi đầu tiên, Thẩm Nguyệt Hy ngồi làm bài, đang làm toán thì bị Lôi Phí Kiệt dùng chân đạp nhẹ ghế khiến y khó chịu, sau đó đối phương cứ đạp đạp rồi nói nhỏ "Này, giúp làm câu này đi".

Thẩm Nguyệt Hy: "..." Dựa vào?

Y giơ tay "Thưa thầy, bạn học Lôi Phí Kiệt không cho em làm bài".

Chủ nhiệm Từ::)

Chủ nhiệm Từ đứng lên lập tức, dáng vẻ cao ráo của thầy dọa sợ Lôi Phí Kiệt, chủ nhiệm Từ gõ bàn của Lôi Phí Kiệt "Làm bài nghiêm túc, đừng cản bài làm của bạn".

Lôi Phí Kiệt gật đầu ngoan ngoãn nói "Em biết rồi thầy".

Sau khi chủ nhiệm Từ đi lên, lúc kiểm tra xong tiết, Lôi Phí Kiệt xách cổ áo của y lên "Mẹ kiếp, mày có ý gì hả!".

Lôi Phí Kiệt tiết ra pheromone của Alpha, Thẩm Nguyệt Hy ngửi được mùi nhựa dẻo, y cau mày sau đó ghét bỏ hất tay đối phương đi, Lôi Phí Kiệt cau mày càng tản ra mạnh hơn, các bạn học cũng ghét bỏ tránh đi, mùi nhựa không thơm chút nào.

Lôi Phí Kiệt túm cổ tay y "Mày cũng chỉ là Omega mà thôi, cái loại như mày còn thanh cao cái gì chứ, lớp 1 như mày khinh thường tao à!".

Thẩm Nguyệt Hy cau mày, y không có cảm giác bị áp chế ngược lại có cảm giác ghét bỏ vô cùng, hình như là do tương thích thấp hoặc do y không phải.

Thẩm Nguyệt Hy mở miệng "Bỏ tay ra".

Lôi Phí Kiệt hừ lạnh "Mày sai khiến ai đấy hả con đĩ này, bây giờ còn dám trưng cái mặt kia à!".

Thẩm Nguyệt Hy suy nghĩ có nên đánh người hay không, sau đó y quyết định tản ra pheromone của mình, mùi hoa tuyết liên lạnh lùng tản ra, thơm mát lại tràn ngập tính xâm lược. Tinh thần lực mạnh mẽ tấn công khiến Lôi Phí Kiệt bỏ tay ra quỳ xuống.

Thẩm Nguyệt Hy lạnh lùng nhìn bàn tay có vết đỏ của mình, y thu lại pheromone, lãnh đạm nói "Đừng làm phiền tao". Lôi Phí Kiệt cảm thấy cảm giác khó thở đứng lên, ánh mắt ngập tràn tính hoang dã. Thẩm Nguyệt Hy mở điện thoại nhắn tin cho lớp trưởng.

Lôi Phí Kiệt biến thành một con chó săn giơ nanh muốn lao qua thì lập tức bị pheromone của Ngụy Liêm Trạm đè lại, cả đám trong phòng mặt khó chịu bởi mùi rượu này.

Ngụy Liêm Trạm và Tần Cửu Phi cùng Uông Lê đi vào, 3 người như hung thần ác sát. Ngụy Liêm Trạm lạnh lùng nói "Mày muốn ức hiếp người của lớp tao? Còn dám bày ra cái mùi nhựa rẻ mạt kia?".

Thẩm Nguyệt Hy ngửi ngửi mùi rượu, mặt có chút đỏ, y sờ nhẹ má của mình, dùng linh lực tản đi men say. Uông Lê vắt áo khoác nơi vai, lộ ra cơ bắp dưới áo sơ mi ngắn tay "Mẹ, mày xem lớp 1 bọn tao không biết đánh nhau? Còn bắt nạt A Thần của tụi tao? Nếu không phải đang còn thi, mày cứ liệu hồn đấy".

Ngụy Liêm Trạm thu lại pheromone, mấy người trong phòng thi không dám hó hé gì vì sợ hãi nhà của 3 người kia. Lớp 1 toàn là con ông cháu cha thế lực cao hoặc là học bá.

Thẩm Nguyệt Hy cũng là một trong số đó, y có quản gia và tài xế đưa đón, nói chung rất sướng nhưng y điệu thấp.

Vụ này bị đè lại vì chưa có đánh nhau, nhưng trong phòng còn tản pheromone nên phải mở cửa để thoáng khí.

Ngụy Liêm Trạm nhìn cổ tay trắng noãn của Thẩm Nguyệt Hy bị đỏ thì cũng cau mày, sau đó nói "Dư Thần, lát nữa đợi tớ một chút".

Y khẽ gật đầu "Ừm".

Được bảo vệ... cũng không tệ.

Thẩm Nguyệt Hy cũng chợt nhận ra, hóa ra lâu vậy rồi bản thân mới được bảo vệ, và cảm giác cũng không tệ.