Nguyệt Lạc Thất Huyền

Chương 10: Diện mạo mới



Chuyển ngữ: Thủy Nguyệt Vân

Thất Huyền liên tục đổi ba chiếc xe ngựa từ phía bắc Kinh Tây đi thẳng đến phủ Giang Lăng, rồi đổi sang ngồi đò đi ven vùng Giang Tây. Cáo thị treo thưởng Sát Thủ Mặt Nạ đã dán đến tận vùng hồ Động Đình, phẫn nam trang khó tránh khỏi bị kiểm tra. Nhưng nữ tử một mình bên ngoài thì lại gặp rất nhiều bất tiện, nữ nhân nếu muốn không bị chú ý thì một là phải xấu xí hai là phải nghèo khổ, Bách Lý Minh Nguyệt có thể dùng lớp trang điểm xinh đẹp để che giấu khuôn mặt nam tính, cho thấy son phấn cũng có thể dùng để dịch dung.

Thất Huyền thay một bộ xiêm y gọn gàng, màu đỏ tía, tô vẽ khuôn mặt không khác gì tú bà, bên dưới miệng còn chấm thêm một nốt ruồi, vai đeo tay nải, xách theo một rổ giấy tiền vàng bạc, đóng giả làm người mai mối cho người đã khuất.

Dạng bà mối chuyên lo việc thành thân âm dương này người ta thường gọi là bà mối ma, hay lui tới âm ty và có thể “di chuyển vô thường”, rất làm mọi người kính sợ, trộn cướp cũng không dám khinh phạm.

Bà mối ma đi mai mối thông thường đều phải ngày nấp đêm ra, người bên ngoài nhìn thấy đa số đều lảng tránh, kỳ thật bản thân Thất Huyền vẫn luôn rất kiêng kỵ việc kết thân cho người chết này, thoa một lớp phấn trắng dày cộm như đào hát hý kịch đi lại vào ban đêm, đừng nói người khác nhìn thấy sẽ bị dọa vỡ mật mà ngay chính nàng cũng dựng hết tóc gáy, nhất là lúc đi trên đường núi, bốn phía tối om, giống như lúc nào chỗ nào cũng sắp có con quái vật nào đó chạy ra vậy.

Rời khỏi bến đò, tiến vào vùng Mân Sơn, đi men theo phía bắc của ngọn núi sẽ có thể đến được thành Ích Châu. Đang đi thì thấy phía trước lập lòe ánh lửa, đến gần nhìn thì là một bãi tha ma ở nông thôn, một vài người đứng vây quanh hai phần mộ còn chưa lấp đất đang hoá vàng mã.

Nửa đêm than khóc thảm thiết thật là quỷ dị, Thất Huyền đang định vòng sang đường khác đi, nào ngờ lại có người phát hiện, hô to có ma, tiếng kêu sắc nhọn vang vọng khu rừng, giống như tiếng cú đêm kêu thê lương. Trong đám người có một người lớn tuổi giơ đuốc soi đến, bỗng nhiên run giọng hỏi: “Bà ăn mặc thế này, là mai mối âm hôn?”

Thất Huyền gật đầu, ông lão ấy vội vàng nhào đến kéo ống quần nàng cầu xin: “Bà mối, cầu xin bà thương xót, giúp tôi hoàn thành hôn sự cho hai đứa trẻ này được không? Những bà mối ở gần đây đều không chịu làm, nói rằng kết nhân duyên cho người chết là không may mắn, nhưng nếu không làm hôn sự này trừ sát khí sẽ là đại hung, người trong thôn sợ bị liên lụy, ngày nào cũng đến trước cửa ầm ĩ, không cho hai nhà chúng tôi được yên bình.”

Thất Huyền đang muốn tìm một nơi nghỉ chân tiện thể tìm hiểu tin tức nên liền bảo người nhà ông ta dẫn đường vào thôn, nông phu gác đêm ở đầu thôn nghe nói là bà mối kết duyên âm dương đến mới bằng lòng cho đi vào.

Hai hộ gia đình này ở đối diện chếch nhau, nhà họ Vương đã chết con trai, nhà họ Lý còn lại thì chết con gái, đều chưa đầy mười sáu tuổi, có một ngày, bọn họ cùng nhau đến sau núi chơi, nhưng lại không thấy trở về, người trong thôn lật tung cả núi cũng không tìm được chút dấu vết nào, nửa năm sau, từ sông Vị phía sau núi Thanh Thành vớt được hai thi thể, trong huyện dán cáo thị gọi người đến nhận dạng thi thể thì đúng là những đứa con mất tích của hai nhà Lý Vương.

Người phát hiện thi thể lúc ấy đang câu cá ở bờ sông, nhìn thấy từ thượng du bay xuống một tấm ván, hai thi thể bị trói ở mỗi một mặt của tấm ván, xác chết sưng phù, nội tạng bị lấy đi không còn một thứ.

Những sơn thôn nhỏ hẻo lánh phần lớn thường tín ngưỡng quỷ thần, cảm thấy hai đứa trẻ bị chết quá thảm, oán khí trên người nhiều như vậy sẽ biến thành ác quỷ, muốn hai nhà kết âm hôn, dùng không khí vui mừng để trừ sát khí.

Nhưng những bà mối ở gần đây lại sợ gặp phải đại hung nên không muốn nhận việc này, việc hôn nhân âm phủ so với dương gian còn có nhiều quy tắc hơn, không có ai kết tơ hồng sẽ không thể xem như thành thân, không cẩn thận còn có thể xúc phạm oán linh.

Gần đây thôn dân đều đem chuyện không thuận lợi của nhà mình đổ hết lên đầu hai nhà Lý Vương, hơi một chút là đập tường chửi người, còn đưa ra ý kiến đòi thiêu mộ phần, nói là muốn dùng lửa để xua đuổi oan hồn, vì thế hai nhà mới ngày đêm liên tục thay phiên trông giữ mộ phần.

Thất Huyền mượn cơ hội hỏi thăm: “Những vụ án mất tích mà gần đây nha môn đang điều tra không phải có liên quan đến việc này đấy chứ?”

Ông lão của Lý gia chống quải trượng nện xuống đất: “Quan lão gia nói có khả năng đều là cùng một nhóm người làm.”

Trưởng tử của Vương gia nói tiếp: “Hai ngày trước lúc xuống núi tôi nghe người ta nói Uy Viễn tiêu cục bị cướp tiêu, những tiêu sư chết cũng giống y như tiểu đệ, đều là bị moi tim móc gan.”

Nhóm người của Uy Viễn tiêu cục kia rời khỏi Lạc Dương trước Thất Huyền mấy ngày, tốc độ đi của đội ngựa dù nhanh hơn nhưng cũng sẽ không cách nhau lâu lắm, xem ra là trên đường trở về đã bị người ta cướp tiêu.

Thất Huyền chống cằm nghĩ một chút rồi lại hỏi: “Quan phủ bắt được hung thủ chưa?

“Làm sao bắt được chứ, Huyện lão gia đã giao vụ án lên trên rồi.”

Mọi người ngươi chen một câu ta chen một câu, đem những tin tức rải rác tập hợp lại, trong đó còn liên quan đến truyền thuyết về Quỷ Đầu Bạc, mọi người trong thôn đều cảm thấy những vụ án mạng này là do Quỷ Đầu Bạc gây ra, bởi vì bên cạnh thi thể có vài sợi tóc trắng. Thất Huyền đối với điểm này tương đối quan tâm, hình như giữa Quỷ Đầu Bạc và Bách Lý Minh Nguyệt có quan hệ đặc thù gì đó, đã từng nghe hắn nhắc qua nhưng lại không kể rõ.

Chuyện bà mối ma phải làm Thất Huyền cũng biết đại khái, ngoài làm mối ra còn phải gieo quẻ bày biện cúng tế, phong tục âm hôn rất phổ biến trong những nhà phú quý, vì chú ý đến việc hiếu hỷ nên tổ chức lại càng phô trương xa xỉ.

Những hộ nhà nghèo thì có khi vì xua quỷ trừ sát cũng sẽ làm việc này, nên âm hôn hai nhà Vương Lý rất được người trong thôn coi trọng, các nhà các hộ đều bỏ vốn. Thất Huyền vừa là bà mối cũng vừa là người lo liệu, nhưng nàng chỉ biết đại khái, đầu tiên đại diện nhà tân lang đến nhà tân nương làm mối, gia đình hai bên đến Từ Đường làm lễ ăn hỏi.

Kế tiếp chuẩn bị lễ ăn hỏi thì lại vô cùng khó, không thể theo cách bình thường là tam trà lục lễ được, người sống có yêu cầu của người sống, người chết cũng có quy tắc của người chết, vào lúc đang lo lắng chợt nghe ngoài thôn có người hô to: “Trưởng thôn, không cần vào thành nữa, tôi đang trên đường đi thì đúng lúc gặp được một tiên sinh xem tướng số!”

Người sơn thôn cũng không chú trọng như những người nhà phú quý, có thể tìm được một người đỡ một người, chỉ cần về mặt hình thức không làm sai liền xem như đã hoàn thành lễ. Chỉ chốc lát sau, vị tiên sinh xem tướng số nghe nói là trùng hợp đi ngang qua kia dưới vòng vây của người trong thôn đi vào Từ Đường.

Thất Huyền vừa nhìn thấy, thiếu chút nữa đã ngất xỉu mất, người tới đầu đội mũ tiêu dao (mũ của các đạo sĩ), mặc áo bào đen, vai đeo hòm gỗ lớn, phong thái tuấn lãng, cả người phong độ thong dong, có chỗ nào nhìn giống tiên sinh xem tướng số… còn gương mặt quen thuộc kia, dù có thành tro nàng cũng nhận ra được.

“Bách.”

“Ôi ~ tại hạ họ Cơ, tên chỉ có một chữ Ly, tự hiệu Huyền Độ.” Bách Lý Minh Nguyệt phe phẩy ống tay áo, đi đến gần Thất Huyền: “Vị này chính là người mai mối? Tại hạ có lễ.”

Thất Huyền không có lời nào để nói, nhưng thật ra đối với trang phục gọn gàng này của hắn lại cảm thấy ngạc nhiên. Bách Lý Minh Nguyệt lấy lý do cần tính toán giờ tốt để người trong thôn rời khỏi, bỏ hòm gỗ xuống đặt bên chân, rồi đưa tay quệt lớp phấn vàng trên mặt nàng.

“Chậc chậc… hóa trang thật là giống như đúc, nhưng chỉ có hình mà không có thần, còn dám vơ những chuyện phiền toái này vào người, không biết lượng sức.”

Thất Huyền hất tay hắn: “Ngươi lại theo dõi ta!”

“Có sao? Ta chỉ là tới nơi này làm việc, thuận đường đi qua, trùng hợp gặp nàng mà thôi.” Bách Lý Minh Nguyệt cúi sát bên tai nàng thổi khí: “Đây là duyên phận.”

Là duyên phận – nghiệt duyên.

“Ngươi tới đây làm việc gì?”

Hỏi ra một câu không cần nghĩ ngợi gì như thế, chính Thất Huyền cũng không để ý rằng mình lại quan tâm đến việc của hắn. Bách Lý Minh Nguyệt quả thật có cảm giác được quan tâm mà kinh ngạc, nhưng không vội vã trả lời, chỉ kéo tầng đáy hòm gỗ lấy giấy bút ra, viết một chuỗi dài những thứ cần chuẩn bị cho lễ ăn hỏi của âm hôn đưa nàng.

“Trước mắt chuyện của ta không vội, nàng cứ giải quyết xong việc phiền toái này rồi nói sau, giờ hạ huyệt định là chính hợi (10 giờ đêm).”

Sau khi chiếu theo danh sách làm lễ ăn hỏi xong, hai bên còn phải đưa tân nương vào cửa, những việc cần làm đều do Bách Lý Minh Nguyệt nói cho Thất Huyền, rồi Thất Huyền lại truyền đạt cho thôn dân, hình nhân rơm, kiệu giấu, đều là những vật không tốn nhiều thời gian, chưa đến nửa ngày đã chuẩn bị sẵn sàng. Chạng vạng khởi kiệu đưa hình nhân rơm đến trước hố mộ, lấy hình nhân thay cho thi thể bái thiên địa, sau đó đốt những cống phẩm và những vật dụng cho lễ ăn hỏi, chờ giờ lành vừa đến liền đem hai quan tài chôn vào cùng một huyệt.

Lễ xong cũng đã tới nửa đêm, mọi người lần lượt quay về thôn, Thất Huyền dựa vào thân cây, mí mắt nặng trĩu, vốn định về lại trong thôn nghỉ ngơi nào ngờ Bách Lý Minh Nguyệt lưỡi sáng hoa sen*, vờ vịt nói oán khí của mộ phần chưa tiêu, không để nàng ở lại “làm pháp sự” thì không được.

*Lưỡi sáng hoa sen: điển cố “Thiệt xán Liên hoa” xuất phát từ sự tích về cao tăng Đồ Trừng thời Nam Bắc, trong Cao Tăng Truyện và Tấn Thư – Nghệ thuật truyện: Phật Đồ Trừng có ghi: Triệu vương Thạch Lặc đến Tương quốc (nay là Đài Châu, Chiết Giang) triệu kiến Đồ Trừng, muốn thử đạo hạnh. Đồ Trừng bèn đem ra một bát nước, thắp hương niệm chú, không bao lâu, từ trong bát nước mọc lên một đóa sen xanh chói lọi, người ngoài nhìn vào lòng thư sướng. Người đời sau thường dùng câu này để chỉ những người có tài ăn nói. (Nguồn sưu tầm)

“Mệt sao?” Bách Lý Minh Nguyệt thấy nàng đang dựa vào thân cây bỗng nhiên người lảo đảo liền vội vàng đi đến đỡ lấy.

“Còn có thể chịu được.”

Nàng đẩy hắn ra, đi thẳng về phía chân núi, dù có phải ngủ ngoài trời cũng không thể ngủ ở bãi tha ma, đi đường suốt từ sáng sớm đến chiều tối đã khiến nàng mệt mỏi cực điểm rồi, lại thêm một ngày một đêm không ngủ không nghỉ thế này thì dù là người làm bằng sắt cũng chịu không nổi.

Từng cơn choáng váng ập tới, Thất Huyền cảm thấy dưới chân như nhũn ra, dựa vào một thân cây trượt ngồi xuống đất, nàng chỉ muốn nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục lên đường, nhất định phải tìm được một quán trọ có thể nghỉ chân trước khi hừng đông, thế nhưng mệt mỏi dồn dập, giống như ngàn cân nện xuống mí mắt, tiếng thở dài xuôi tai đến trong trẻo mơ hồ vang lên, không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy an tâm lại, cơ thể vô cùng tự nhiên nghiêng dựa vào nơi ấm áp kia, ngủ say sưa.

!!!

Ngâm nước thuốc là cách xua tan mệt nhọc rất tốt, Thất Huyền ngồi trong thùng gỗ vốc nước vỗ lên mặt, trong khí nóng tỏa ra hương hoa cỏ, làm cho đầu óc mơ hồ dần tỉnh táo trở lại.

Tiếng gõ cửa không nhanh không chậm cùng giọng nói khàn khàn truyền vào: “Nương tử, xong chưa? Vi phu mang cơm đến cho nàng đây.”

Là Bách Lý Minh Nguyệt, đêm qua hắn bế nàng đã ngủ say vào quán trọ, dùng danh nghĩa phu thê thuê một gian phòng hảo hạng, sở dĩ ngủ say như chết vậy hoàn toàn là do tên kia đã cho thêm thuốc an thần vào ly rượu mừng.

Con người này trước giờ làm việc tốt không bao giờ chịu làm tới cùng, mãi rồi Thất Huyền cũng thành thói quen, ít nhất hắn không để nàng nằm cạnh mộ phần hứng gió đêm, còn bỏ tiền thuê phòng để nàng được ngủ một giấc an ổn, đến cả thùng thuốc có tính nhiệt này cũng là hắn viết đơn thuốc kêu tiểu nhị đến hiệu thuốc mua về.

Bước ra khỏi thùng mặc xiêm y, Thất Huyền cầm tóc ướt đi mở cửa, Bách Lý Minh Nguyệt đang cầm mâm thức ăn nhanh chóng đi vào trong, cúi đầu ở cần cổ nàng ngửi: “Ừm, thơm quá, so với mùi phấn thấp kém hôm qua thoải mái hơn nhiều.”

Thất Huyền đi đến bên bàn ngồi xuống, vẫn chưa thể thích ứng được với diện mạo mới của hắn, trang phục thay đổi tác phong cũng thay đổi, đổi lại trước đây, hắn khẳng định sẽ không bỏ qua việc thưởng thức nàng tắm, thế mà hôm nay lại có nề nếp chờ ở ngoài cửa.

“Ngươi uống nhầm thuốc rồi sao?” Có lẽ hắn thường xuyên uống nhầm thuốc, bằng không cũng sẽ chẳng luôn thay đổi thất thường như thế.

Bách Lý Minh Nguyệt liếc nàng một cái, cầm chén đẩy qua: “Ăn nhanh đi, ăn xong còn gấp rút lên đường.”

Thất Huyền cảnh giác nhìn hắn: “Ta có việc phải làm, không thể đi cùng ngươi.”

“Cho dù nàng phải làm gì đi nữa thì cải trang thành bà mối cũng là hạ hạ sách, đi đường đêm không chỉ bất lợi cho việc thám thính tin tức mà còn sinh thêm nhiều việc rắc rối khác, ta đi theo tăng thêm cho nàng một số tiện lợi, cũng sẽ không can thiệp vào việc riêng của nàng.”

Sau khi cơm nước xong, Bách Lý Minh Nguyệt kéo hòm gỗ tới trước bàn, kéo bốn tầng ngăn kéo ra, bên trong đủ mọi loại sách dược, hắn mở cửa ngầm ở đằng sau ngăn kéo, bên trong là cổ cầm cùng mặt nạ gỗ, còn có một vài binh khí và độc dược không thể để người ngoài thấy.

Thất Huyền kinh hãi nói: “Ta không phải đi giết người.”

“Phòng bệnh hơn chữa bệnh mà thôi.” Bách Lý Minh Nguyệt đóng từng ngăn của hòm lại, “nơi này gần đây không yên ổn, ở lâu thêm một chút cũng không tốt lành gì.”

Được hắn nhắc như vậy Thất Huyền bừng tỉnh, đột nhiên nhớ tới sự việc kia: “Thôn dân đều nói hai đứa con nhà Lý Vương là bị Quỷ Đầu Bạc giết chết, ta từng nghe ngươi nhắc đến người này, vậy đó không chỉ là một truyền thuyết chứ?”

“Truyền thuyết cũng là lấy từ người thật… hiện nay người mang danh hào này là Ngọc Vô Tâm huynh đệ của ta.” Bách Lý Minh Nguyệt kéo nàng ngồi xuống mép giường.

Thất Huyền sửng sốt: “Ai? Ngọc Vô Tâm, không phải hắn là… thương nhân trà sao?”

“Đúng vậy, là thương nhân cũng là người giang hồ, và cũng là… nghĩa phụ tiểu muội Đằng Túc của nàng, nàng để ý là việc này, đúng không?” Bách Lý Minh Nguyệt nghiêng đầu nhìn kỹ vẻ mặt của nàng.

Thất Huyền cứng còng thân thể, sắc mặt đóng băng: “Ngươi nói cái gì?”

“Thất Huyền, không cần giấu nữa, ta đều biết vào trước khi nàng rơi xuống núi đã giết tổng quản đối đãi khắc nghiệt với tỷ muội các nàng, mà những người nàng giết hai năm nay đều là những hung thủ tham gia vào thảm án diệt môn của Đằng Gia, cùng với nguyên nhân vì sao nàng lại khẩn cấp chạy tới nơi này.” Nàng là nghe Phi Hồng nhắc tới Đằng Túc mới vội vã muốn đến xác nhận.

Thất Huyền im lặng hồi lâu mới hít một hơi thật sâu nói: “Làm sao ngươi biết được? Bởi vì ta vẫn luôn tìm hiểu tin tức của tiểu muội sao?”

Bách Lý Minh Nguyệt lấy từ trong lòng ra một phong thư đưa cho nàng: “Không hoàn toàn là vậy, Ngọc Vô Tâm đang điều tra vụ án của Đằng Gia, lệnh muội so với nàng thẳng thắn hơn nhiều, kết hợp với lời nàng ấy nói rồi lại xét đến những người nàng giết hai năm nay, cũng không khó đoán thân phận và mục đích của nàng.” Vốn không muốn vạch trần ngụy trang của nàng sớm như vậy, nhưng Ngọc Vô Tâm lại tìm hắn hỗ trợ, còn dính líu đến Di Lặc Giáo, những mối liên hệ phức tạp này sẽ chỉ bằng người chưa hiểu biết nhiều như nàng thì không giải quyết được.

Thất Huyền run rẩy hai tay, trong thư nói những chuyện vượt quá xa tưởng tượng của nàng: “Túc Túc bị thương sao?”

“Yên tâm, chỉ trầy xước ngoài da mà thôi.”

Thất Huyền đứng lên, châm lửa vào dây tim đèn, đem thư đốt thành tro rồi ngồi xuống bàn ôm lấy đầu, án diệt môn của Đằng Gia không phải giang hồ báo thù như lời đồn đãi, mẫu thân đã tra ra hung phạm nhưng chỉ kịp đưa được tỷ muội các nàng ra khỏi trang, trước lúc ra đi lặng lẽ giao cho nàng một quyển sổ, trong đó ghi lại danh sách hung thủ cùng một phần chân tướng.

Thù nhà nợ máu đều do một mình nàng gánh vác đến bây giờ, chưa từng nói với bất kì ai, vì bên cạnh đã không còn ai có thể tin cậy nữa rồi!

“Hắn không nên để Túc Túc biết những việc đó, rời xa thị phi mới là cách tốt nhất để bảo vệ muội ấy.”

“Ừ… điều nàng nói đương nhiên có lý, nhưng không nhất định áp dụng được với tình huống hiện tại của muội muội nàng, phiền toái có lúc không rước cũng tự đến, ban đầu Ngọc Vô Tâm cũng có cùng suy nghĩ như nàng, cảm thấy dùng năng lực của chính mình là có thể bảo vệ chu toàn, kết quả thì thế nào? Dù đã tìm đến La Sát giúp đỡ thế mà vẫn bị người ta vạch một đường lên xiêm áo.”

Bất quá, tiểu quỷ gọi là Đằng Túc kia lại rất hiểu chuyện, có tâm sự gì cũng nói hết cho Ngọc Vô Tâm biết, nếu so sánh, người làm tỷ tỷ thì lại đối với ai cũng ôm ấp địch ý, chuyện gì cũng suy nghĩ hướng xấu nhất, giống như bây giờ —

“Vậy làm tốt việc phòng bị là được rồi, cứ để Túc Túc thoát khỏi quá khứ thì sẽ không nhúng tay vào án của Đằng Gia nữa.”

Bách Lý Minh Nguyệt kéo tay đang ôm đầu của nàng ra: “Ngọc Vô Tâm là nghĩa phụ của lệnh muội, nên làm thế nào không cần người bên ngoài can dự, nói về các mối quan hệ cùng kinh nghiệm giang hồ thì hắn hơn nàng rất nhiều, vì sao không buông tay để hắn đi xử lý?”

“Thù phụ mẫu không thể để người khác làm thay.” Nghĩa phụ thì thế nào? Không có huyết mạch tương liên thì có thể gần gũi hơn người ngoài bao nhiêu?

“Là không thể… nhưng mà, đầu óc của hắn nhanh hơn nàng, tin tức cũng nhanh hơn nàng, làm thay hay không, nàng có thể kiểm soát được sao?”

Thất Huyền không phản bác lại được, khác biệt về năng lực là sự thật rành rành trước mắt, nàng có thể bỏ ra cả đời đi tìm kẻ thù, nhưng không thể yêu cầu những kẻ đó chờ cả đời được.

Bách Lý Minh Nguyệt mỉm cười, dán bên tai nàng nói nhỏ: “Ta có thể giúp nàng, giúp nàng tìm hiểu tin tức, cho nàng nơi nương náu, giúp nàng có thể mau chóng chính tay đâm kẻ thù, hơn nữa… chuyện nàng không muốn nói, ta cũng sẽ không hỏi đến.”

“Ta không hiểu… giúp ta như vậy có thể mang lại lợi ích gì cho ngươi? Ta đã không còn gì có thể hồi báo.” Thân thể đã sớm cho hắn, tiền tài… hắn không thiếu, ở trên người nàng còn có gì để hắn cần chứ?

“Trên đời này, ngoại trừ thân nhân ra thì không một ai vô cớ đi giúp đỡ một người khác, đúng không… nếu ta nói không cần gì cả, đó là nói dối.” Bách Lý Minh Nguyệt nghiêng người ôm lấy nàng, “hãy dùng trái tim nàng hồi báo nhé.”