Nguyệt Lạc Thất Huyền

Chương 3: Quốc sắc thiên hương



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Thủy Nguyệt Vân

Nhắc tới Lạc Dương không khỏi sẽ nghĩ đến mẫu đơn, và quốc sắc thiên hương cũng được dùng để miêu tả giai nhân tuyệt sắc. (Hoa mẫu đơn được ví là quốc sắc thiên hương)

Phượng Tiên Lâu chính là một bách hoa cung tràn ngập quốc sắc thiên hương, tuy là một nơi do tư nhân mở nhưng lại vang danh thiên hạ, quy mô khí thế của nó còn vượt cả Ngự Câu Lan[1], bên trong khắp nơi cảnh đẹp rực rỡ, tầng tầng lớp lớp đình điện nguy nga, vừa đến cửa đã thấy các nữ nhân vui vẻ dựa cửa bán tiếng cười, hai tượng sư tử bằng đồng đứng sừng sững, khói trắng mờ mịt quấn thành từng vòng, hiển lộ trọn vẹn ý vị trang nghiêm sâu sắc, nào có giống nơi du oanh lãng điệp[2] chơi đùa?

[1]Ngự Câu Lan: nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc, các tiểu thư con của đại thần phạm tội sẽ bị sung vào đây.

[2]Du oanh lãng điệp: chim oanh dạo chơi, bươm bướm buông thả.

Thất Huyền từ cửa bên dưới lầu đi thẳng vào, chưa tới chính viện đã bị hai nữ tử trang điểm xinh đẹp ngăn lại, nàng dừng bước hành lễ, lấy trong tay áo ra một hộp đàn gỗ: “Xin truyền báo giúp, Thất Huyền nhận được lời mời của Lâu chủ đến đây hiến nghệ.”

Hai nữ tử nhìn nhau một cái, rồi một nữ tử nhận lấy hộp đàn gỗ mở ra xem xét, thấy là đôi vòng ngọc cổ, lúc này mới khách khí nói: “Xin cô nương chờ ở đây một lát.” Xoay người đi nhanh, bước đi mạnh mẽ, tư thế oai hùng hiên ngang không chút thua kém nam tử.

Không bao lâu thì nữ tử kia đã dẫn theo một mỹ phụ nhân ăn vận hoa lệ khác đi ra, sau khi dẫn người tới hai nữ tử liền tự động thoái lui, phụ nhân kia ngắm nghía Thất Huyền từ trên xuống dưới một lượt, cười nói: “Tiện danh của ta là Đường Ngọc, Thất Huyền cô nương, Lâu chủ chờ cô đã lâu, mời đi theo ta.”

Thất Huyền theo sau nàng ta đi qua rất nhiều hành lang, không biết đã đi bao lâu thì cây cối dần rậm rạp hơn, trong màu xanh biếc ẩn hiện một tòa Linh Lung Tháp, dưới góc của mái hiên theo từng chuỗi chuông vàng, khi gió nổi lên, chuông liền kêu leng keng thanh thúy dễ nghe.

Đường Ngọc dẫn nàng đi vào trong viện rồi xoay người nói: “Ta chỉ có thể đưa đến đây, mời cô nương cứ đi thẳng lên Thái Âm Các ở trên đỉnh, chủ nhân đang chờ ở đó.” Dứt lời liền khom người thoái lui.

Thất Huyền ôm đàn bước lên bậc thềm, ngửi thấy mùi đàn hương quen thuộc không khỏi nhíu mày, đứng trước tượng Phật bằng đá ở chân tháp hồi lâu mới theo cầu thang gỗ uốn lượn mà lên, tìm thấy Thái Âm Các nên dừng chân trước cửa, cửa khép hờ, màn lụa từng tầng dày buông xuống, nàng nhìn về phía chồng vải bố được xếp ở trước chân trong nháy mắt có ý nghĩ muốn nhảy xuống dưới tháp mà tránh thật xa.

“Nếu đã đến rồi thì còn chờ gì nữa?”

Tiếng nói chợt cao chợt thấp cùng trong trí nhớ không sai chút nào, trong lòng Thất Huyền thắt lại, khuôn mặt dịu dàng thoáng chốc ngưng tụ thành sương, dựng thẳng cổ cầm tựa vào đầu vai, vén màn lụa bước vào bên trong, mùi đàn hương càng nồng hơn ập đến mặt làm nàng sặc đến đầu phình to.

Thái Âm Các là do tu sửa từ rãnh hình cung ngoài đỉnh tháp và hành lang uốn khúc mà thành, xung quanh chỉ dùng hàng rào sơ sài để ngăn cách, lấy cột trụ đầu sen nối với đỉnh để chống đỡ, trên xà nhà treo mành vải làm màn che, ngoại trừ một lư hương ra cũng không có vật trang trí nào khác.

Bách Lý Minh Nguyệt nâng ngang cái tẩu gỗ hạch đào khắc hoa, dựa nghiêng trên giường phun mây nhả sương, thấy Thất Huyền đi vào liền gõ đầu tẩu xuống đất một cái, đặt lên trên bàn dài ở cạnh giường nhỏ rồi ngoắc ngón tay với nàng: “Qua đây, để ta nhìn nàng kỹ hơn một chút nào.”

Thất Huyền không để ý tới sự vẫy gọi ngạo mạn của hắn, đứng cách mười bước rồi ngồi xếp bằng xuống, đặt ngang cổ cầm trên đùi, thản nhiên hỏi: “Muốn nghe gì?”

“Cần ta phải tự mình xuống mời nàng sao?” Bách Lý Minh Nguyệt không để lạnh lùng của nàng vào mắt, lười biếng duỗi người, một chân đã rời giường đặt trên mặt đất.

Thất Huyền hít sâu một hơi, biết người này đã nói là làm, động đến chân tay thì người khó xử cuối cùng vẫn là nàng nên chỉ có thể nghe lời buông đàn, đi đến bên giường cứng nhắc ngồi xuống.

Bách Lý Minh Nguyệt cầm cổ tay nàng lên, đồng thời nâng hai ngón tay bắt mạch: “Nàng đến muộn rồi.”

“Mùa hoa mẫu đơn mỗi năm đều có.” Muốn trách thì trách người định ra giao hẹn nói không rõ ràng, đừng nói muộn hai năm, cho dù muộn mười năm cũng không xem là sai hẹn.

“Không biết tốt xấu, thương thế của nàng quá nặng, rất dễ sinh ra biến chứng, ta có ý tốt muốn điều dưỡng vì lợi ích của nàng mới định ra cái hẹn mùa hoa nở.” Bách Lý Minh Nguyệt bắt ra mạch tượng khác thường, dồn khí vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng đẩy đến trước ngực nàng để khai thông khí huyết.

Nội lực mềm mại thâm hậu làm tan khí không thông tích tụ ở sườn ngực đã lâu, lúc này Thất Huyền mới biết nguyên nhân vì sao thường xuyên đau đớn không thông ở ngực, trong lòng buồn bực: “Vì sao không nói rõ từ trước?”

“Là ta không nói rõ, hay là nàng không nghe cẩn thận?” Bách Lý Minh Nguyệt nhếch môi cười tà, bàn tay di chuyển lên trên nâng cằm nàng, “Ta còn nhớ đã nói với nàng, vào lúc…”

Thất Huyền hơi giật mình, ánh mắt mờ ám gợi lại đoạn hồi ức đã niêm phong kín ở sâu dưới đáy lòng… không muốn nhớ lại nhất kia.

“Nhớ rồi chứ? Hay muốn ta giúp nàng nhớ lại lần nữa?” Bách Lý Minh Nguyệt hướng đuôi mắt liếc nghiêng nàng, ngón tay từ chiếc cổ thon dài di chuyển xuống dưới, cợt nhả đẩy vạt áo nàng ra.

Câu trả lời của Thất Huyền là – quơ lấy bình sứ trên bàn dài, mở nắp ra, không chút khách khí cầm bình đầy nước hắt lên khuôn mặt son phấn xinh đẹp như đào mận kia, cắn răng chửi nhỏ: “Đê tiện!”

“Đây là thái độ nàng đối đãi với ân nhân cứu mạng sao?” Bách Lý Minh Nguyệt híp hai mắt, lớp trang điểm dày cộm bị nước làm loang thành màu đỏ trắng tím hòa lẫn với nhau theo hai gò má chảy xuống, từng giọt từng giọt thẩm bẩn cẩm bào.

Thất Huyền lạnh nhạt mỉa mai: “Cứu người là sự thật, còn đê tiện là phẩm tính, không mâu thuẫn.”

Bách Lý Minh Nguyệt lau khuôn mặt đầy nước bẩn, mất đi lớp trang điểm khiến cho khuôn mặt vốn yêu mị trở nên dữ tợn đáng sợ: “Giỏi lắm, ta càng ngày càng thích cái miệng điêu ngoa này của nàng.” Giữ chặt bả vai của nàng hung hăng đè trên giường, đôi môi như chim ưng đoạt lấy cánh môi mềm mại của nàng.

Son mùi hoa cùng mùi đàn hương đan xen nhau, nồng nàn ngọt ngào làm người ta choáng váng.

Thất Huyền vừa đánh vừa đẩy, nhưng nắm đấm chỉ giống như đang đấm lên tấm sắt, loại công kích ở mức độ này đối với một tuyệt đỉnh cao thủ mà nói không khác gì gãi ngứa, nàng dứt khoát từ bỏ giãy giụa, mặc hắn tùy ý xâm phạm, không phản kháng cũng không có bất cứ phản ứng gì, tin rằng không có bao nhiêu người sẽ cảm thấy hứng thú với một “thi thể”.

Bách Lý Minh Nguyệt chống người ở phía trên, liếm đi son đỏ ở khóe miệng, nhìn dấu đỏ trên môi nàng đột nhiên vui vẻ cười to, rồi chợt nảy ra ý muốn trêu đùa, in lên khuôn mặt trắng nõn của nàng một dấu môi, gật gật đầu thưởng thức một lát rồi nhướng mày trêu ghẹo: “Mai rơi trên tuyết là vô cùng trêu người.”

“Còn thua xa khuôn mặt vạn hoa cùng nở của ngươi, quả nhiên là một cảnh đẹp trăm hoa khoe sắc.” Nàng chưa từng khinh bỉ qua một người nào thế này, khoác bên ngoài lớp vỏ hoa lệ để che giấu bản chất vô lại bên trong, đối với người như thế, căn bản không cần khách khí.

“Quá khen, quá khen.” Vô lại bị giễu cợt cười không thể ngừng, bế ngang nàng đứng thẳng người lên rồi phi thân xuống lầu, đi tới giếng nước ở hậu viện.

Sau khi thả nàng xuống đất, Bách Lý Minh Nguyệt cởi áo khoác ngoài, cởi trường sam, lộ ra cơ thể cường tráng của nam nhân, trên người rải rác những vết sẹo hoặc sâu hoặc nông, dù là ai cũng không cách nào đem thân thể đủ loại vết thương chồng chất này cùng khuôn mặt yêu mị tuyệt đẹp kia gắn liền cùng một thể.

Nhưng thật ra chỉ cần cẩn thận chú ý cũng không khó nhìn ra manh mối — ngọc quan[3] cùng trâm như ý đều là vật cố định tóc của nam tử, y phục từ trong ra ngoài, mỗi một món đều dùng vật liệu nam cầu kỳ.

[3] Ngọc quan: mão nhỏ cố định tóc bằng ngọc (có ảnh bên dưới).

Chẳng qua người này gian xảo đến cực điểm, trên phương diện chọn màu sắc tốn rất nhiều tâm tư, những bông hoa lớn nhiều màu rực rỡ, cẩm bào dày dùng chiều rộng của tay áo che đi thân hình, ngày thường có thể nằm tuyệt không ngồi, lại kết hợp với lớp trang điểm đậm và rực rỡ, cho dù có người nhìn ra được điểm không bình thường của trang phục thì đa số cũng sẽ không suy đoán theo khả năng nam phẫn nữ trang, huống chi, người có thể nhìn thấy hắn ít càng thêm ít.

Sau khi quay lại diện mạo thật, Bách Lý Minh Nguyệt lười biếng lộ ra khuôn ngực dày rộng to lớn của hắn, ném áo khoác ngoài và trường sam ra đằng xa: “Múc nước.”

Thất Huyền chán ghét quay mặt đi, kéo một thùng nước lên, giật khăn từ sào treo xuống, trước tiên rửa sạch mặt mình rồi mới đưa qua.

Bách Lý Minh Nguyệt không nhận lấy mà chỉ vén tóc dài trước ngực ra phía sau: “Qua đây, hầu hạ ta thật tốt đấy.”

Thất Huyền thu tay lại, đứng bất động: “Ta đến đây chỉ để đánh đàn báo ân.”

Bách Lý Minh Nguyệt lành lạnh âm hiểm cười: “Cô bé ngốc, ân cứu mạng há lại chỉ đàn mấy khúc nhạc đã có thể trả ư.”

“Để cơ thể cho ngươi thử độc, ta đã trả cái giá tương đương rồi.”

Bách Lý Minh Nguyệt “a” một tiếng: “Vì sao phải thử độc, đừng nói với ta rằng nàng đã quên.”

Thất Huyền tránh né ánh mắt không có ý tốt của hắn, nàng thừa nhận, sở dĩ thử độc là vì lúc ấy ngoại thương quá nặng làm cho cơ thể tê cứng, tình hình nghiêm trọng đến mức dùng dao cắt cũng không có cảm giác, vì muốn giúp nàng khôi phục cảm giác mới ra hạ sách này, đương nhiên, cái gọi là hạ sách cũng chỉ là đối với nàng thôi, còn tên độc vật nào đó căn bản là thích thú, chơi đến không ngừng tay được, nhưng dù có mang tâm tình gì cũng không quan trọng, quan trọng là kết quả, vậy mà…

“Hạ Hợp Hoan Tán cũng là để trị liệu?”

Bách Lý Minh Nguyệt nở nụ cười thờ ơ, không đáp hỏi lại: “Nàng không thừa nhận rằng hiệu quả trị liệu của nó rất tốt sao.”

“Vô sỉ.” Nàng nhẹ nhàng bâng quơ nói ra hai chữ này, đối với ánh mắt khiêu khích nhìn như không thấy, cho dù trong lòng uất hận khó nén cũng không muốn biểu hiện ra ngoài để hắn xem như trò cười.

Bách Lý Minh Nguyệt nghiêng đầu chăm chú nhìn hồi lâu, đột nhiên rảo bước mạnh mẽ đi nhanh về phía trước, Thất Huyền phòng bị theo bản năng, nhưng chưa kịp thoái lui đã bị hắn giam cầm trong ngực, cánh tay dài như sắt đúc từ phía sau vòng đến trước ngực ghì chặt, cánh tay còn lại thì làm càn luồn vào trong vạt áo trước, lòng bàn tay cực nóng cách lớp áo trong xoa lên chỗ đẫy đà kia.

Thất Huyền giãy dụa không ra, cắn chặt khớp hàm tức giận trừng mắt hắn: “Ngươi… làm cho ta ghê tởm.”

“Ô…Đây là đang nói cho ta biết, dù có chiếm được thân thể nàng cũng không thể có được trái tim nàng phải không?” Bách Lý Minh Nguyệt cắn vành tai khéo léo, dùng đầu lưỡi liếm chơi đùa, động tác trên tay càng thêm phóng đãng, sau khi cảm nhận được bên dưới bàn tay khẽ run lại không biết xấu hổ kề sát bên tai nàng dâm tà nói nhỏ: “Xem đi, chỗ này không phải đã có cảm giác sao? Hóa ra dược lực của Hợp Hoan Tán có thể liên tục duy trì hơn hai năm, là tay nghề của ta quá tốt, hay là thể chất của nàng đặc thù?”

“Bách Lý Minh Nguyệt!” Nàng không thể nhịn được nữa.

“Có tiểu nhân.” Hắn khiêm tốn lên tiếng trả lời, ngón tay dài phóng túng tới tới lui lui thăm dò vào trong áo, hưởng thụ xúc cảm mềm mịn như lụa tơ tằm.

Ngươi còn có một chút cảm thấy thẹn với lòng nào hay không?” Thất Huyền cắn môi dưới, khuôn mặt tái nhợt cuối cùng cũng bị đỏ ửng nhuộm dần, giống như được thoa lên một tầng son mỏng, cực kì kiều diễm động lòng người.

Bách Lý Minh Nguyệt lười nhác cười, không đứng đắn nói: “Một người vô sỉ đê tiện như ta làm sao có thể cảm thấy thẹn với lòng, cho dù ta ở chỗ này cưỡng bức nàng đi nữa cũng rất bình thường, không phải sao?” Như là để chứng minh lời nói này, bàn tay không an phận từ từ đi xuống phía dưới.

“Đừng! Vào lúc đó ngươi không phải… đã với ta, với ta…” Câu nói kế tiếp, nàng nói không nên lời.

“Chẳng lẽ nàng cho rằng… đã thất thân với ta?” Ý nghĩ này làm hắn kinh ngạc, khi đó nàng đã mười sáu, mười bảy tuổi, không có kinh nghiệm thì ít nhất cũng phải biết về lạc hồng chứ.

Đôi mắt đẹp của Thất Huyền hơi lóe lên, muốn giải Hợp Hoan Tán chỉ có làm chuyện đó, chẳng lẽ không đúng? Nàng thậm chí bất chấp tất cả cầu xin, xin hắn giúp nàng giải trừ thống khổ, mây mưa trong mơ hồ, chỉ là một giấc mộng sao!

Hạng lão luyện như Bách Lý Minh Nguyệt chỉ cần sóng mắt lưu chuyển đã có thể đọc ra tâm tư của nàng: “Không phải nàng đã lẫn lộn giữa Hợp Hoan Tán và Âm Dương Xuân Lộ đó chứ?”

“Đều là vật hạ lưu.”

A…Xem ra là nàng không thèm đi phân biệt.

“Cách để giải Âm Dương Xuân Lộ đúng là nam nữ ân ái, nhưng Hợp Hoan Tán không như vậy, chỉ cần khiến cho người bị hạ thuốc…” Hắn hảo tâm giải thích nghi hoặc, vừa giải thích dứt lời thì ngón tay thon dài có lực liền làm ra một động tác tà dâm: “Đã hiểu chưa? Chỉ dùng hai đầu ngón tay dâng hương tiến cống, sao có thể chiếm được trong sạch của nàng, Thất Huyền, nàng vẫn là xử nữ…”

Nàng không thể tin mở to hai mắt, tựa như rơi vào hầm băng, lạnh thấu cốt tủy, nhưng vừa nghĩ lại, bị hắn làm như vậy, cùng thất thân thì có khác gì? Xử nữ — bất quá chỉ là chuyện hài lừa mình dối người.

“Vậy thì thế nào, muốn ta lại nhỏ giọng khúm núm xin ngươi dừng tay sao?” Nếu nói đến thống khổ thì từ hai năm về trước đã sống không bằng chết rồi, để có thể ở trên đời này kéo dài hơi tàn, ngay cả trinh tiết mà nữ tử coi như sinh

mệnh cũng có thể vứt bỏ, còn có điều gì phải kiên trì, tùy hắn đi!

Cảm thấy thân thể cứng còng trong lòng đột nhiên mềm xuống, Bách Lý Minh Nguyệt ngừng âu yếm, nghiêng đầu nhìn xuống dưới, thấy trên gương mặt làm ra vẻ thản nhiên của nàng cố kiềm một tia quật cường cam chịu, ánh mắt vốn hàm chứa đùa cợt từ lười nhác dần chuyển thành thâm trầm.

“Cho nàng một sự lựa chọn.” Hắn rút tay ra, đầu ngón tay thay đổi chỗ lưu luyến trên da mặt mịn màng đến quên thu về, một hồi lâu mới bật hơi khàn giọng hỏi: “Là muốn cùng ta ở đây vui vẻ trên tảng đá cứng rắn lạnh lẽo này, hay là… giúp ta lau người?”

Đôi mắt Thất Huyền hé mở, dù thế nào cũng không ngờ hắn lại nói ra loại lựa chọn không có chút hồi hộp nào này, nhất thời không biết nói gì để đáp trả.

Bách Lý Minh Nguyệt chính là muốn xem vẻ mặt không thể khống chế của nàng, vừa được thỏa mãn như ý muốn hắn liền buông nàng ra rồi cười to ầm ĩ, cười như chưa bao giờ được cười.

Thất Huyền vẻ mặt bình tĩnh đứng thẳng bất động tại chỗ, chờ hắn cười đủ rồi liền cầm thùng nước giội từ đầu hắn xuống, làm cho hắn từ đầu thoải mái đến chân.

Lời tác giả: có người đã nói với tôi, để viết được một truyện hay thì phần miêu tả tình cảm cũng phải cảm động được chính mình, vì thế tôi đã nghiêm túc suy nghĩ xem mình sẽ bị loại tình cảm gì làm cảm động… Nếu chỉ riêng tình yêu nam nữ mà nói, vẫn nên đơn thuần một chút là được rồi, tình cảm có đôi khi cũng cần nhờ gặp được vận may nữa…

Chú thích:



Tháp tương tự tháp Linh Lung



Ngọc quan