Nguyệt Luyến Lạc Hoa

Chương 27



“Ngươi giấu ta gì chứ, ngươi rõ ràng đang không vui vì Thẩm Giai Kỳ được hứa gả cho thái tử.”

“Quận chúa nói… nàng ta gả cho thái tử?” Cảnh Nghi lộ ra chút ngạc nhiên. Sớm như vậy sao?

“Haha…” Vương Nguyệt bật cười. “Lão cáo già Thẩm thừa tướng nguy hiểm thật đấy. Bây giờ hắn có tận hai chỗ dựa.”

“Haizzz…” Cảnh Nghi thở dài. Hình như hắn hiểu ra gì đó. Chắc nàng cho rằng hắn nặng tình với Giai Kỳ, sợ hắn buồn lòng nên mới đêm hôm mang rượu tới giải sầu?

“Sao ngươi lại thở dài?” Vương Nguyệt nhìn hắn đăm đăm. Sau đó đột ngột đứng dậy tiến sát về phía hắn. Cảnh Nghi giật mình lúng túng: “Quận chúa…”

“Ta không bằng nàng ta sao?” Nói rồi, nàng cúi người, áp nhẹ đôi môi đầy mùi rượu mơ lên môi hắn.

Một nụ hôn đơn giản phớt qua như chuồn chuồn đạp nước, Cảnh Nghi còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã giật mình lùi lại. Vẻ mặt đầy lúng túng của nàng làm hắn buồn cười. Đúng ra người lúng túng là hắn mới phải chứ? Sao nàng lại phản ứng như thể nàng mới là người bị cưỡng hôn kia chứ?

Hương rượu thoang thoảng bên cánh môi, hắn mấp máy môi muốn gọi nàng nhưng Vương Nguyệt đã đỏ mặt chạy đi mất rồi. Hắn đưa tay chạm nhẹ vào môi mình, trong lòng xúc động. Hình như.. không thấy đủ.

Vương Nguyệt chạy đi, trong lòng rối như tơ vò. Nàng chỉ là nhất thời xúc động, kết quả lại thành cưỡng hôn người ta. Ưm… mặc dù không tệ lắm nhưng mà… Mà sao phải rối nhỉ?

“Hắn là nam sủng của mình kia mà. Mình muốn hơn cũng được, một nụ hôn thì có tính là gì?” Vương Nguyệt lẩm bẩm.

Tuy cố nghĩ thoáng như vậy nhưng nàng cũng không thể đối mặt tự nhiên với hắn được. Cũng bởi vì chuyện này mà nàng nhớ lại một chuyện khác, một người cần “được” xử lí.

Ngày hôm sau khi dùng bữa trưa xong, nàng đột ngột nói muốn tới Cúc viện. Cẩm Sắc nghi ngờ hỏi: “Tỷ à, tỷ không nhầm Cúc viện với Trúc viện đó chứ?”

“Không nhầm.” Vương Nguyệt cười nhạt. Dám hạ thuốc nàng, xem ra lá gan cũng không nhỏ. Nhưng hắn ta thật sự cho rằng có kẻ kia chống lưng thì nàng không dám làm gì hắn ta sao? Chắc hắn ta không biết mình cũng chỉ là quân cờ, sống chết chẳng quan trọng chỉ cần kẻ đứng sau đạt được mục đích. Mà hắn dám làm nàng mất mặt như vậy, chỉ cắt thưởng cấm túc thì hãy còn nhẹ quá.

“Hay tỷ muốn chọc Thẩm lang quân nữa? Tỷ à, một trò làm nhiều lần sẽ không còn tác dụng đâu. Để muội chỉ tỷ cách khác nha?” Cẩm Sắc cho rằng nàng lại muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt, để Thẩm lang quân ganh tị mà tới đòi người. Trò này một lần hay lần còn có công dụng, chứ nhiều quá thì chỉ làm cho người ta thấy chán mà thôi.

“Muội nghĩ tỷ là người như thế à?” Vương Nguyệt liếc Cẩm Sắc một cái, dậm chân đi về Cúc viện. Đường Yến không ngờ tới nàng sẽ quay lại, vui mừng ra mặt. Hắn ta nôn nóng lấy lòng nàng, mong được nàng châm chước bỏ qua.

Kết quả thì sao? Nàng cũng chỉ mượn chỗ để làm việc, giống như đổi chỗ đổi phong thủy mà thôi. Hắn ta còn không được ra ngoài lảng vảng trước mặt nàng, trà nước đều do đích thân Cẩm Sắc chuẩn bị, gian phòng nàng dùng cũng được dọn sạch sẽ, không đốt hương và mở rộng cửa sổ. Nhưng không biết có phải do chưa có người thông báo không mà tới giờ nàng vẫn chưa thấy Cảnh Nghi bén mảng tới gần Cúc viện.

Hừm, giận thật rồi?

“Quận chúa.” Một ám vệ mặc đồ đen bỗng xuất hiện trước mắt nàng. Cẩm Sắc thấy vậy liền đóng cửa lui ra ngoài, trong phòng kín chỉ còn lại hai người.

“Thế nào? Đã điều tra được gì chưa?” Vương Nguyệt dừng bút. Kẻ kia đưa ra một tờ giấy vẽ hình một người phụ nữ có tuổi, nói: “Người này tên là A Hoa, từng là nha hoàn thông phòng của Tiêu tướng quân, là người duy nhất trốn thoát không bị giết sau khi Tiêu phủ gặp nạn. Nàng ta sống trong một ngôi nhà nhỏ ở chân núi phía Bắc hoàng thành cùng với phu quân và hai đứa con nhỏ. Được biết thì cả gia đình nàng ta rất ít khi ra ngoài, nếu không có việc tất yếu sẽ không ra khỏi bìa rừng.”

“Ừm.” Vương Nguyệt nhận tấm bản đồ có đánh dấu từ tay ám vệ, sau đó hắn cũng đi mất. Nàng trầm ngâm nhìn dung mạo người phụ nữ trên giấy. Phải sống chui sống nhũi như vậy, chắc chắn là có lí do. Muốn thu nhỏ sự tồn tại để không ai biết? Vậy nàng phải xem thử mới được.

Nhưng ban ngày thì rất dễ bị lộ, vậy nên nàng chờ tới đêm. Để tránh tai mắt, nàng còn đặc biệt dặn tối nay muốn ở lại Cúc viện. Đường Yến vui vẻ ra mặt.

“Quận chúa, nô tài tới rồi, để nô tài hầu hạ người…” Hắn vừa mới bước vào trong gian phòng đã ngay lập tức bị nàng đánh ngất. Nàng thậm chí còn không thèm đỡ, để mặc hắn ngã xuống đất.

“Đời ta ghét nhất mấy kẻ như ngươi đó, tởm chết được.” Nói xong, nàng lén ra khỏi phủ quận chúa, hòa vào màn đêm tiến về phía Bắc kinh thành.