Với tính cách của Tần
Liệt, hắn sẽ không khách khí với đám người ở Thanh Hà sơn trang. Có
điều, khi biết nơi họ muốn đến là huyện Quảng Bình, Tần Liệt đột
nhiên nghĩ đến điều gì đó, thái độ cũng không khó chịu như trước
nữa.
Vào trong xe ngựa, khuôn
mặt Tần Liệt như được phủ một lớp băng lạnh lẽo, nhưng đôi tay vẫn
không chịu để yên. Hắn kéo Bảo Khâm ngồi xuống, vòng tay ôm lấy eo
nàng, kéo nàng tựa vào lòng mình. Gần đây hắn rất thích tư thế
này, cảm giác hai người dựa sát vào nhau khiến hắn cảm thấy rất
chân thật, lòng cũng nhẹ đi rất nhiều…
“Sao vậy?” Bảo Khâm ngẩng
đầu lên nhìn Tần Liệt, khẽ nhíu mày. Trong mắt người khác, Tần Liệt
luôn mang vẻ mặt lầm lì, lạnh lùng xa cách, không chút biểu cảm nào.
Nhưng Bảo Khâm lại nhìn thấu được tâm trạng của hắn, vui vẻ, tức
giận, bực bội, thậm chí là khi có tâm sự.
“Sơn trang Thanh Hà chỉ là
một bang phái giang hồ, nhưng lại thân thiết với quan phủ. Lúc trước
còn nghe nói trong sơn trang có người chế tạo ra ‘đạn sét’, tuy chưa ai
thấy tận mắt, nhưng nghe cái tên này khiến ta liên tưởng tới đại bác
Tịnh Viễn. Huyện Quảng Bình xa xôi hẻo lánh, là nơi không có gì hấp
dẫn người ta, ngoài hòn đảo nhỏ lão tiền bối nhắc đến, ta không
nghĩ họ đến đó có mục đích gì.” Tần Liệt chau mày phân tích.
Bảo Khâm nghe xong, ánh
mắt tối sầm, khẽ thở ra: “Vốn nghĩ có thể vài ba câu đuổi nàng ta
đi, nhưng giờ xem ra không những không thể đuổi, mà e còn phải phiền
Tam gia hy sinh nhan sắc dùng mỹ nam kế, nếu không cô nương nhà người ta
cứ ầm ĩ đòi đi theo thì làm thế nào!”
Bộ dạng ghen tuông của
nàng, thật khác với mọi ngày, tuy Tần Liệt biết nàng cố ý nói
vậy, nhưng vẫn nhìn nàng mấy cái rồi thì thầm bên tai: “Hàng ngày ta
đều dùng mỹ nam kế trước mặt nàng, không biết A Bảo có động lòng
hay không?”
Bảo Khâm cố nhịn cười
đánh hắn một cái nói: “Hừ! Mới cho chàng chút mặt mũi chàng đã
đòi lấn tới rồi!” Vừa nói, nàng vừa đảo khắp người hắn từ trên
xuống dưới với vẻ như đang xem xét cái gì, dường như cách một lớp
quần áo dày vẫn nhìn rõ cơ thể hắn.
Tần Liệt không đỏ mặt như
trước lúc kết hôn nữa, hắn thản nhiên lao đến hôn lên mặt Bảo Khâm
mấy cái, rồi không nhịn được đè nàng xuống hôn thật sâu, đôi tay không
yên phận lần mò vào trong quần áo nàng. Không khí trong xe chợt ấm
áp lên, gương mặt Bảo Khâm ửng hồng.
Tần Liệt híp mắt, tỏ ra
tùy tiện phóng túng, khàn giọng hỏi nàng: “A Bảo vẫn chê chưa đủ à?
Hay là vi phu cởi y phục ra cho nàng quan sát kỹ xem rốt cuộc… có đẹp
hay không nhé?” Nói rồi bắt đầu nới thắt lưng ra.
Bảo Khâm không tránh, chỉ
cười nói: “Chàng nghĩ kĩ chưa, lát có khó chịu thiếp không quan tâm
đâu đấy.”
Bên trong hai người ngọt
ngào tình chàng ý thiếp, bên ngoài Ngũ Cân đang dựng một câu chuyện.
Cô nương áo đỏ kia tuy
không có đầu óc, nhưng đám đàn ông trẻ tuổi bên cạnh rất cảnh giác.
Vừa nghe nói họ muốn đến huyện Quảng Bình thì bắt đầu đề phòng,
nghi ngờ hỏi: “Ông chủ buôn bán da, sao không đi về phía Bắc mà lại
đến phía Đông làm gì? Ta nhớ huyện Quảng Bình đâu có sản xuất hàng
da?”
Ngũ Cân cười, nói: “Lần
này ông chủ chúng ta ra ngoài không hẳn chỉ vì chuyện buôn bán, chủ
yếu muốn đến thôn Thượng Hiểu tìm người. Cuối năm ngoái, trên đường
chở hàng chúng ta bị chặn lại, suýt nữa bị cướp hết. May mà gặp
một quân nhân dẫn binh ngang qua, thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ,
chúng ta mới có thể trở về. Vị đó không chịu tiết lộ danh tính,
chúng ta hỏi mãi mới biết ngài là người thôn Thượng Hiểu huyện
Quảng Bình. Vì thế, lần này chúng ta xa xôi ngàn dặm đến đây chính
là để tìm vị ân nhân này.”
Lí do này Ngũ Cân đã
chuẩn bị từ trước, đề phòng trên đường có người dò hỏi. Không nói
đến người xung quanh không thể phát hiện thật giả, mà có đến thôn
Thượng Hiểu thật họ cũng không sợ bị phát hiện. Dù gì vị “quân
nhân” đó cũng không chịu tiết lộ danh tính, ai biết thông tin “mơ hồ”
này có sơ hở không chứ.
Thanh niên nọ nghe Ngũ Cân
giải thích xong, không biết tin hay không, nhưng cả chặng đường không
ngừng tán dóc luyên thuyên, chốc chốc lại nói chuyện buôn bán. Tần
Liệt lấy thân phận thương nhân nhiều năm liền nên đã có sự chuẩn bị.
Ngũ Cân bàn chuyện buôn bán hàng da rất tự nhiên, đánh tan nghi ngờ
của đối phương.
Tần Liệt muốn dò la tin
tức từ những người này, nên không thích hợp làm căng với họ nữa. Sau
khi về đến nhà trọ, Tần Liệt đành phải bảo Ngũ Cân nhường hai gian
phòng cho họ.
Trên đường đi, Ngũ Cân dò
la được không ít thông tin. Những người này là lớp đệ tử trẻ của
Thanh Hà sơn trang, từ đại sư huynh đến tiểu sư muội có tổng cộng năm
người. Cô nương áo đỏ họ Ôn, tên Xảo Xảo, là con gái út của trang
chủ Ôn Quyền Chương. Do nàng ta xinh đẹp lại có thân phận như vậy nên
sư huynh đệ mấy người kia rất khách khí với nàng ta.
Với tính cách nàng ta,
chịu nhiều ấm ức như vậy chắc chắn sẽ tìm cách báo thù, ai ngờ sau
đó gặp Tần Liệt, chỉ bằng một cái nhìn, nàng ta đã say đắm.
Tuy sắc mặt Tần Liệt khó
chịu, không nhìn thẳng vào nàng ta, nhưng Ôn Xảo Xảo lại thấy rất
rõ, hắn đối xử với đám thị vệ cũng lạnh lùng xa cách. Người đàn
ông như vậy, yên lặng đứng đó, chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến người
ta sợ hãi. Khí thế và phong độ ấy ngay cả cha nàng cũng còn kém xa.
Nàng ta chưa bao giờ thấy người đàn ông nào chói mắt như thế, trái
tim Ôn Xảo Xảo đã mất đi phương hướng.
Hắn chẳng qua chỉ là một
thương nhân, có nhiều tiền thì đã sao? Dù gì nàng ta cũng là thiên
kim tiểu thư của Thanh Hà sơn trang, đại tỷ được gả cho con trai của
tri châu, gia đình cũng có không ít giao tình với quan phủ, thân phận
như vậy tính ra cũng không kém. Còn về người phụ nữ kia… Ôn Xảo Xảo
không vui liếc xéo về phía xe ngựa đen sì, trong lòng thầm nghĩ,
chẳng qua chỉ dựa vào tư sắc hầu hạ người ta mà thôi, nếu mình làm
chính thất, đâu còn chỗ dư thừa cho nàng ấy.
Ôn Xảo Xảo đang nghĩ đến
bức tranh hòa thuận mặn nồng sau khi lấy Tần Liệt, bất giác trên mặt
có chút mong đợi. Quay mặt ra đã thấy Ngũ Cân mở to mắt nhìn mình,
nàng ta không vui, lạnh lùng lườm hắn, hạ quyết tâm sau này nhất định
sẽ cho tên gia đinh không biết sống chết kia biết tay!
Lúc này Tần Liệt xuống
xe, dịu dàng dìu Bảo Khâm vào phòng trong ánh mắt ghen tức của Ôn
Xảo Xảo. Bảo Khâm sớm đã phát hiện ra ánh mắt của nàng ta có vấn
đề, vừa vào phòng đã không nhịn được bật cười: “A Liệt à! Thiếp
thấy vị cô nương đó đầu óc thật không bình thường, làm gì có cô gái
nào cứ nhìn chằm chằm vào chồng người khác như vậy chứ?”
Bảo Khâm dù sao cũng là
người nước Trịnh, Chung tướng quân khi còn tại thế từng mời mấy bà
vú dạy nàng quy củ, nên nàng vẫn bị ảnh hưởng chút ít. Dù ở một
nơi như nước Tần, to gan như Vương Nhị tiểu thư đứng trước mặt Tần
Liệt vẫn phải có chừng mực, huống hồ lúc đó nàng còn chưa thành
thân với Tần Liệt. Ôn Xảo Xảo này đúng là đồ mặt dày.
Tần Liệt lạnh lùng nói:
“Người nước Yên chưa được khai hóa, trước giờ vẫn lỗ mãng vô lễ quen
rồi, chẳng có chút lễ phép nào hết. Dù sao chúng ta cũng toàn ngồi
trong xe ngựa, nàng cứ mặc kệ nàng ta đi.”
Nói rồi, ánh mắt hắn
thay đổi nhanh chóng, khi nãy vẫn còn lạnh lùng mà giờ đã trở nên
nóng bỏng: “A Bảo…” Tần Liệt ra vẻ nghiêm túc, hắng giọng nói: “Dù
sao còn lâu mới ăn tối, chi bằng chúng ta… xem sách đi.”
Bộ dạng này của Tần
Liệt sao qua mắt Bảo Khâm được, nàng vừa thấy liền né tránh. Nhưng
căn phòng bé tẹo, nàng trốn đi đâu được chứ. Huống hồ đây còn là thú
vui vợ chồng, nàng cũng không nhất định phải né tránh….
Hắn càng dịu dàng quan
tâm như vậy, Ôn Xảo Xảo càng thêm ghen ghét đố kỵ, như thể sự dịu
dàng quan tâm đáng nhẽ phải dành cho nàng ta, nhưng lại bị Bảo Khâm
cướp đi mất.
Buổi trưa, mọi người dừng
lại ở một tửu lâu trong trấn để nghỉ ngơi, đợi sau khi ăn cơm xong sẽ
tiếp tục xuất phát. Mới đứng dậy, đột nhiên Ôn Xảo Xảo kêu lên “ối”,
sau đó mặt mũi nhăn nhó ôm chân, khóe mắt ửng đỏ như sắp trào nước
mắt. Bảo Khâm cười rồi quay lại nhìn nàng ta, trong mắt hiểu rõ tất
cả.
Sư huynh đệ nàng ta thấy
vậy nên vội đến hỏi thăm, Ôn Xảo Xảo thút thít: “Chỉ trẹo chân thôi,
không có gì trở ngại, vẫn đi được.” Khi nói, nàng ta làm bộ muốn
đứng lên, vừa bước vài bước, mặt lại tỏ ra đau đớn kêu lên.
Nàng ta mất công biểu
diễn như vậy, không cần nói cũng hiểu được mục đích.
Bảo Khâm nhìn nàng ta
cười, mặt còn tỏ vẻ quan tâm lo lắng, dịu dàng nói: “Ôi chao, Ôn cô
nương bị thương như vậy, e là không thể cưỡi ngựa được rồi. Phu quân
à, chi bằng chúng ta mời Ôn cô nương lên xe ngựa ngồi cùng có được
không?”
Ôn Xảo Xảo sửng sốt,
trong lòng đột nhiên vui vẻ. Nàng ta vốn định tự mình nói ra, chẳng
ngờ có thể tiết kiệm lời. Đang định mở miệng đồng ý thì Tần Liệt
lại chặn họng, hắn lạnh lùng nhìn Bảo Khâm trách móc: “Phu nhân thật
hồ đồ, người ta là cô nương còn chưa xuất giá, sao có thể ngồi cùng
chúng ta được. Hơn nữa, sức khỏe nàng không tốt, chốc đau chỗ này,
lát đau chỗ kia, chẳng phải sẽ làm phiền người ta nghỉ ngơi hay sao?”
Sau đó, hắn lại thì thầm
bên tai nàng, Bảo Khâm nghe xong, vốn dĩ vẫn muốn kiềm chế, nhưng cuối
cùng không nhịn được phì cười thành tiếng, gõ vào trán Tần Liệt,
nói: “Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, Ngũ Cân đi theo
chàng đã học được nhiều trò xấu xa rồi!”
Tần Liệt nói nghiêm túc:
“Trên dưới Phong Thành ai mà không biết, Tam gia ta không phát ngôn tùy
tiện nhưng rất thẳng thắn, có gì nói nấy, không chút giả dối.”
Hai người cười cười nói
nói, trong lúc không để ý xe ngựa đã dừng lại. Ngũ Cân ở bên ngoài
cung kính hỏi: “Tam gia, đã đến trấn Yên Hòa, cách trấn tiếp theo hơn
ba mươi dặm, ngài xem đêm nay chúng ta có nên nghỉ ở đây không?”