Nguyệt Quang Bảo Hạp Theo Đuổi Hằng Nga

Chương 10



“Chủ nhân?” Đổng Ba trợn to hai mắt, vô thức liếm liếm môi, “Chủ nhân gì?”

“Ai làm tôi đau người đấy là chủ nhân của tôi.” Mục Phương Sinh cười nhạt một tiếng, mang theo giọng mũi nồng đậm, “Trên người tôi nhiều dấu thế này lắm, muốn xem không?”

Đợi mấy giây, Đổng Ba cũng không nhúc nhích, anh dựa đầu vào vách tường bên kia, đưa mắt nhìn đối phương từ dưới lên trên, giọng càng lúc càng yếu ớt: “Sợ cái gì? Tay chân tôi bị trói, với cả tôi chảy máu hơn mười phút rồi.”

Đổng Ba nhìn anh chằm chằm một hồi, cuối cùng nói: “Còn chỗ nào nữa?”

“Sau lưng.”

Nói xong, Đổng Ba lập tức tìm con dao hai lưỡi làm mộc vừa nãy.

Lớp vải ướt sũng trên lưng bị cắt rách, hơi mát thấm vào lỗ chân lông, một tay dán lên, run rẩy sờ những vết tích còn chưa lành hẳn sau lưng. Sau tai truyền đến những vết xước sắc nhọn, hơi nóng nhớp nháp, anh nghe thấy Đổng Ba nói: “Mày trắng thật đấy.”

Bàn tay của Đổng Ba xé dọc theo vết rách vải, xé chiếc áo sơ mi ra làm đôi, kéo qua hai bên vai của Mục Phương Sinh, trong quá trình, đầu của Đổng Ba cúi xuống.

Mục Phương Sinh hợp tác ngẩng đầu lên, khẽ rên rỉ một tiếng, sau đó lợi dụng đủ góc cúi đầu của Đổng Ba, lập tức giơ hai cánh tay ôm lấy đầu hắn, dùng hết sức bóp cổ Đổng Ba với sự trợ giúp của góc tạo thành từ cổ tay bị trói!

Đổng Ba đập tay xuống nước hai lần, lập tức phản kháng lại, đánh vào ngực Mục Phương Sinh!

Anh bị đánh hai lần, cánh tay vẫn không nới lỏng, kiên quyết siết chặt đối phương. Trong lúc giằng co, Đổng Ba đứng dậy, cùng nhau ngã khỏi bồn tắm. Phía sau họ là một chiếc gương dài treo trên tường, cả hai cùng ngã vào đó. Chiếc gương xoảng một tiếng nứt ra, chân của Mục Phương Sinh vẫn bị trói. Anh mất thăng bằng của mình, Đổng Ba nhanh như chớp thoát khỏi anh.

Khóe mắt lóe lên một tia sáng bạc, trong nháy mắt Mục Phương Sinh khuỵu xuống, đầu gối đập vào gạch lát nền, không để ý đến đau đớn, anh chắp tay nhặt con dao chạm khắc gỗ trên mặt đất.

“Mẹ kiếp!” Đổng Ba tức giận gầm lên một tiếng, lại lao về phía trước, Mục Phương Sinh hai tay cầm con dao, thẳng đứng đâm tới.

Toàn bộ đao đâm xuyên qua ngực Đổng Ba, hắn mở to hai mắt, không thể tin nhìn ngực mình.

Lỡ rồi, không đâm trúng tim.

Dù gì cổ tay của Mục Phương Sinh cũng vừa bị cắt ra, mắt cá chân vẫn còn bị trói bằng dây thừng.

Một giây anh cũng không dám nghỉ ngơi, chống tay lên thành bồn tắm đứng lên, nhảy đến bên cạnh tấm gương vỡ, đưa tay chà xát dọc theo mép gương vỡ sắc bén, sợi sợi dây thừng văng ra những hạt mịn, chỉ một chốc sau nó bị cắt làm đôi— —

Nghe thấy âm thanh phía sau, anh dùng hết sức giãy giụa, máu trên cổ tay do áp lực quá lớn bắn tung tóe ra ngoài, bắn lên cả mặt Mục Phương Sinh, sợi dây rơi khỏi cổ tay, anh xoay người lại, ánh mắt tối sầm.

—— Đổng Ba đấm vào quai hàm anh.

Răng va mạnh vào niêm mạc, mùi máu lập tức tràn ngập trong miệng.

Mục Phương Sinh điều chỉnh nhịp thở, áp lưng vào tường, dùng tay trái vòng qua cánh tay phía trên cổ tay phải hết sức có thể để làm chậm quá trình chảy máu.

Đổng Ba đang đối mặt với anh đã không còn sức lực, đấm xong ánh mắt đã thất thần, hắn lắc đầu kịch liệt, loạng choạng vươn tay đỡ lấy bức tường bên cạnh.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân đến gần, Mục Phương Sinh nín thở lắng nghe, mãi cho đến khi cửa mở ra, người đàn ông đứng ở cửa giả vờ kinh ngạc thốt lên: “Ái chà chà.”

Nhìn thấy người tới, Đổng Ba tạm ngừng khí thế ngồi dưới đất, sau đó liếc nhìn ngực mình bị con dao đâm vào, nhe răng nói: “Anh Trương, thằng chó này lừa em! Giết nó đi!”

Trương Cát Bân không vội vàng nhìn tình hình trong phòng, một lúc lâu sau, y đột nhiên thở dài, giọng điệu có vẻ khá tiếc nuối: “Vốn là một cảnh tự sát rất tốt.” Y nhìn Đổng Ba, đột nhiên đầy tức giận, “Tại mày hết, sao mày đánh vào mặt cảnh sát Mục?”

Trong phòng không có cửa sổ, trên bồn rửa mặt có một tầng bụi mỏng, chỉ còn lại có Trương Cát Bân nói chuyện, trong phòng vang lên một tiếng vang nhỏ.

“Thế thì sao.”

“Cảnh sát Mục cố gắng chống cự —— quay lại giết hung thủ.”

Câu nói không đầu không đuôi vừa dứt, Trương Cát Bân đã lao đến bên cạnh Đổng Ba, dùng tay bịt miệng hắn, đồng thời rút con dao gỗ khắc trên ngực hắn ra, đổi thế cầm ngang và đâm thẳng vào thái dương Đổng Ba!

Máu bắn lên đôi găng tay cách nhiệt màu trắng của Trương Cát Bân, y buông miệng Đổng Ba, lại rút con dao điêu khắc ra, đứng dậy, ước lượng con dao và nhìn thẳng vào Mục Phương Sinh đang đứng dựa vào tường: “—Nhưng bởi vì điện thoại di động của cảnh sát Mục không có, anh không thể liên lạc với người khác. Cửa lại bị khóa. Cảnh sát Mục không tìm thấy chìa khóa từ hung thủ Đổng Ba, vị trí lại hẻo lánh, không ai nghe thấy tiếng kêu cứu của anh, và cuối cùng vì mất quá nhiều máu. “

—— đã bỏ mình.”

Nói đến đây, Trương Cát Bân nhướng mày: “Thật sự rất phiền phức. Lát nữa lại phải sửa khóa cửa và thay đổi bố cục hiện trường.”

Đổng Ba trên mặt đất trừng to mắt nhìn trần nhà, mặt xám xịt đi thấy rõ, hắn còn chưa có hoàn toàn chết đi, môi còn đang co giật, muốn nói: “Trương, Trương…”

Trương Cát Bân đặt chuôi dao lên môi suỵt’ một tiếng, dùng mũi dao chạm khắc bằng gỗ chỉ vào Mục Phương Sinh: “Cậu có hài lòng với kịch bản của tôi không?”

Mục Phương Sinh tay trái vẫn nắm lấy cánh tay phải, càng ngày càng yếu, máu từ cổ tay nhỏ xuống đầu ngón tay, tạo thành một vũng đỏ sẫm trên mặt đất. Anh nhìn chằm chằm vào Trương Cát Bân, nói: “Anh không tò mò tôi tìm thấy anh thế nào à?”

“Không tò mò.” Trương Cát Bân mỉm cười, “Nhưng nếu cậu nhất định phải thể hiện thì tôi nghe một chút cũng được.”

Im lặng một lát, Mục Phương Sinh nói: “Anh vốn định vào nhà thẳng tay giết người, nhưng sau khi vào lại tình cờ nhìn thấy điện thoại di động của Vương Hân Di nhận được WeChat của Từ Hiểu Vũ, cho nên anh muốn đổ tội?”

Trương Cát Bân gật đầu: “Đúng rồi.”

Anh lại hỏi: “Có phải thi thể bị chặt xác ở nhà của Vương Hân Di không?”

“Lúc nãy nói muốn tôi biết tìm thấy tôi thế nào mà, sao thành thẩm vấn rồi?” Trương Cát Bân lật dao áp lên lòng bàn tay kia của y, “Câu giờ đấy à? Thời gian, không ngoan tí nào, cuộc trò chuyện kết thúc.”

Trương Cát Bân từng bước đi về phía Mục Phương Sinh, khóe môi anh chợt nở một nụ cười: “Vừa nãy anh về phòng quên đóng cửa đúng không?”

Trương Cát Bân đột nhiên cau mày và quay lại, nhưng gặp một khẩu súng đang chĩa thẳng vào đầu y —— Đồ Ngọc cầm súng nói: “Giơ tay lên trên đầu.”

Dừng một chút, y chậm rãi giơ tay theo Đồ Ngọc nói. Ngay lúc hai tay đưa qua đầu, Trương Cát Bân bất ngờ giơ chân đá vào cổ tay Đồ Ngọc, một tiếng súng “đoàng” vang lên, kính vỡ văng tung tóe, viên đạn trúng vào tấm gương vỡ vụn, xé nát nó thành từng mảnh.

Lúc này súng vẫn chưa rời khỏi tay Đồ Ngọc.

Lợi dụng sơ hở này, Trương Cát Bân nhanh chóng tóm lấy Mục Phương Sinh đứng trước mặt, kề dao vào cổ Mục Phương Sinh, y hơi khom vai trốn hoàn toàn sau lưng Mục Phương Sinh: “Ném súng xuống đất.”

Mục Phương Sinh vốn tưởng rằng mình phải tốn thêm một ít máu, không ngờ Đồ Ngọc trước mặt không chút do dự, “cạch” một tiếng bỏ khẩu súng lục xuống đất.

Trương Cát Bân nắm lấy anh, kéo anh từng chút về phía một cửa sổ bên ngoài phòng, lúc này anh đã chảy máu hơn nửa giờ, đầu nặng trĩu, chân thì nhẹ bẫng, cảm giác mỗi bước đi không hề có dấu hiệu của trọng lực.

Cửa sổ đang mở.

Trương Cát Bân nắm lấy anh đứng bên cửa sổ, từng luồng gió nóng bỏng phả vào má anh, lưng anh bị đẩy mạnh, Đồ Ngọc đỡ lấy anh, anh lập tức quay đầu lại, chỉ thấy Trương Cát Bân đang giẫm lên cửa sổ nhảy xuống!

Tầng bốn!

Mục Phương Sinh chống tay lên bệ cửa sổ vội vàng nhìn ra ngoài.

Trương Cát Bân không rơi xuống đất, lúc rơi y dùng cả hai tay nắm lấy điều hòa ở tầng hai, máy treo không chịu được sức nặng của một người đàn ông trưởng thành 80kg, dừng khoảng 1 2 giây rồi két một tiếng bung ra.

Người đàn ông và chiếc máy cùng rơi xuống sàn bê tông.

Trương Cát Bân gần như bật dậy ngay lập tức và loạng choạng đi về phía góc hẻm.

Đồ Ngọc nhanh chóng nhặt khẩu súng trên mặt đất, nhắm vào Trương Cát Bân và bóp cò.

“Đoàng!”

Viên đạn găm vào lưng, Trương Cát Bân quỳ một gối xuống, lăn lộn trên mặt đất, nhưng lại đứng dậy!

Trương Cát Bân mặc áo chống đạn —— phải bắn vào chân! Mục Phương Sinh tự tin nhất vào tài thiện xạ của mình, lập tức hét lên với Đồ Ngọc: “Đưa súng cho tôi!”

Chờ khẩu súng rơi xuống tay, Trương Cát Bân cũng vừa chạy vào góc bên ngoài cửa sổ, vài giây sau, chiếc xe tải chỉ lộ ra phần đuôi bắt đầu khởi động, đuôi xe lướt đi. Mục Phương Sinh bắn hai phát, nhưng lốp xe được tường che, phần động cơ quan trọng lại ở phần đầu, Ngũ Lăng Hồng Quang phóng như bay đi không một khắc chậm trễ!

Đồ Ngọc trong phòng cầm bộ đàm lên: “Biển số xe là Giang K09311, biển số xe nghi phạm là Giang K09311!”

Gửi xong giọng nói, cậu lập tức nhìn xung quanh, cuối cùng đi vào phòng tắm lấy chiếc áo sơ mi đã bị Đổng Ba cắt của Mục Phương Sinh ra.

Đi ngang qua xác chết của Đổng Ba trên mặt đất, Đồ Ngọc thế mà giơ chân bước qua xác chết theo cách bình thường.

Mục Phương Sinh vững vàng dựa vào tường, hợp tác đưa tay ra.

Đồ Ngọc đang nửa quỳ bên cạnh, xé ngay ngắn theo vết rách trên áo sơ mi của anh, kéo những mảnh vải rách ra, quấn quanh cánh tay phải của Mục Phương Sinh rồi buộc chặt lại.

Máu từ vết thương từ từ ngừng chảy, Mục Phương Sinh nhẹ nhàng nói: “Trương Cát Bân mặc áo chống đạn.”

“Ừm.” Đồ Ngọc đáp.

Mục Phương Sinh: “Thực sự rất chuyên nghiệp, ngày nào ngủ dậy cũng mặc áo chống đạn cho mình?”

“Sát thủ, buôn bán ma túy.” Đồ Ngọc nắm lấy cánh tay phải bị thương của Mục Phương Sinh, cẩn thận quấn một mảnh vải thứ hai quanh cổ tay anh, “Có rất nhiều tên bán mạng làm như thế.”

Vải được buộc chặt bằng khóa rút, Mục Phương Sinh hít một hơi thật sâu, tập trung sức lực để nắm lấy khẩu súng trong tay, đột nhiên nâng nó lên chỉ vào giữa trán Đồ Ngọc!

“Anh Sinh…”

Mục Phương Sinh hoàn toàn không để ý tới kinh ngạc trong mắt cậu: “Có mang còng tay không?”

Đồ Ngọc mím môi: “Có.”

Mục Phương Sinh tay trái cầm súng, rời khỏi bức tường đỡ anh, cúi người về phía trước, đầu tiên chạm vào túi quần của Đồ Ngọc, không có, sau đó dọc theo eo lại di chuyển về phía sau sờ thắt lưng, lúc ngón tay chạm vào chiếc còng tay lạnh lẽo, anh gần như ở tư thế ôm lấy đối phương, anh tháo còng tay ra, crack một tiếng còng tay Đồ Ngọc!

./.