Nguyệt Quang Bảo Hạp Theo Đuổi Hằng Nga

Chương 2



Đồ Ngọc ngồi xổm xuống trước mặt Mục Phương Sinh, chống khuỷu tay lên đầu gối nhìn anh một hồi, sau đó nói: “Em chỉ muốn giúp một chút.”

Nói xong, cậu đứng dậy, vốn định tìm thứ gì đó giống như dây thừng để gia cố, nhưng lại nhìn Mục Phương Sinh, thấy người đàn ông không có bất kỳ dấu hiệu phản kháng nào nên đi thẳng đến quầy bếp.

Bồn rửa khô ráo một cách đáng kinh ngạc, thò tay vào đáy bồn quệt thử, và các đầu ngón tay chạm vào lớp tro trắng dạng hạt – có nghĩa là chủ căn hộ đã lâu không mở nước, hoặc không mở quá lớn.

Ngoại trừ một chiếc thìa nhựa trông giống như thìa khi mua hộp mì ăn liền thì không có dụng cụ nhà bếp nào trên móc treo tường, và tất nhiên không có chiếc kéo mà cậu đang tìm kiếm.

Quay người bước vào phòng tắm, nhìn quanh, cuối cùng cậu tìm thấy một hộp nhỏ đựng lưỡi dao cạo từ chiếc tủ nhựa đơn sơ trên bồn rửa mặt.

Cậu lấy ra một con dao lam, hoàn toàn không để ý đến lưỡi dao sắc bén của nó, kẹp chặt phần giữa của lưỡi dao, ném nó lên và nhẹ nhàng bắt nó trong tay, sau đó bước vào phòng chính.

Mục Phương Sinh vẫn ngồi trên mặt đất, nhìn thấy lưỡi kiếm đến gần, anh theo bản năng ngả người ra sau.

Đồ Ngọc tiếp tục đi tới, dựng đứng lưỡi dao, tay còn lại vươn ra vuốt thẳng tóc mái dài quá lông mày của cậu, vuốt mạnh một cái.

Sợi tóc bị đứt rơi nhẹ xuống sống mũi, Đồ Ngọc quay đầu thổi phù phù trên mặt, lọn tóc lại rơi xuống lần thứ hai.

Ánh mắt Đồ Ngọc dõi theo những lọn tóc xõa rơi xuống đất, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Mục Phương Sinh: “Chỗ này khó quét dọn, chúng ta vào nhà vệ sinh nhé?”

Anh còn chưa kịp trả lời, thanh niên này đã chìa hai tay ôm lấy anh, một tay đặt ở trên đầu gối hắn, một tay đặt ở sau lưng, ôm ngang anh lên.

Mục Phương Sinh vừa định giãy lại nhác thấy con dao vẫn được giữ giữa các ngón tay thanh niên, thế là anh không dám cử động ngay lập tức.

Trong phòng tắm có một chiếc bồn tắm hình chữ nhật dựa vào tường, anh được cậu đặt vào trong bồn tắm, đột nhiên cảm thấy vẻ mặt hào hứng của Đồ Ngọc giống như một cô bé đang nghịch búp bê mà mình vừa nhận được vậy.

Trong phòng tắm không có ghế nhỏ, Đồ Ngọc nửa quỳ ở bên ngoài bồn tắm, hơi hơi ngửa người ra sau, đầu tiên là nhìn tóc của anh, sau đó vươn tay cầm dao, vung vài cái, cắt đi một mảng nhỏ tóc trán của anh.

Anh để thanh niên tùy ý múa may, sau khoảng mười phút, cậu thu dao về. Anh lắc đầu rũ bỏ mái tóc dính trên má, và cả cái đầu dường như nhẹ đi rất nhiều.

Hạ đường huyết ngày càng nặng, cơ bắp bắt đầu co thắt, đau nhức, mồ hôi túa ra một tầng, hơi lạnh của điều hòa tràn vào, toàn thân lạnh run.

Đồ Ngọc lục lọi phía trên, tìm được một chai bọt cạo râu, ngồi trở lại thành bồn tắm, bóp bọt trắng xóa trên cằm, đánh thật nhuyễn, sau đó để lưỡi dao vào cạo.

Lưỡi dao mỏng sắc bén cắm vào da thịt, thân thể anh không tự chủ được run lên, cằm lập tức cảm thấy lạnh.

Sự lạnh lẽo biến thành cơn đau râm ran từng chút một, các đầu dây thần kinh như bị đốt cháy.

Hạt máu chảy xuống cằm của Mục Phương Sinh, lướt qua yết hầu, uốn lượn những đường cong cho đến khi chúng tan ra hoàn toàn.

Đồ Ngọc dừng lại, khẽ mở to mắt.

Yết hầu của một người đàn ông trượt lên xuống trông giống như một chú chim non đang vỗ đôi cánh non nớt của nó.

Dừng một chút, Đồ Ngọc tiếp tục chậm rãi cạo râu trên cằm Mục Phương Sinh, đứng dậy lấy vòi hoa sen mở nước, dòng nước lạnh từng li từng tí một chảy lên cổ người đàn ông, gột rửa bọt xà phòng trên mặt anh.

Áo trên người anh ướt đẫm, sau đó là quần.

Vải ướt sũng dính sát vào người, hiệu ứng thị giác còn bắt mắt hơn cả cơ thể trần truồng. Mục Phương Sinh biết thằng nhóc này vẫn đang nhìn mình lom lom, không chút kiêng kỵ.

Cơn chóng mặt do hạ đường huyết ngày càng dữ dội, tim anh đập thình thịch, động mạch cảnh đập dữ dội dưới những cú bóp nặng nề, anh đập đầu vào thành bồn tắm, nhưng không phát ra âm thanh hay cơn đau âm ỉ nào, một lòng bàn tay đã lót lên ót anh.

Trong tầm mắt xuất hiện thêm vài con đom đóm, bóng người ở giữa dần rõ ràng, Đồ Ngọc vẫn đang nhìn anh, một lúc sau, thanh niên mới khẽ nói: “Đàn anh, anh thật đẹp.”

“Tôi biết.”

Mục Phương Sinh hơi hơi ngẩng đầu nhìn cậu, “Tôi có từng gặp cậu ở đâu chưa?”

Ánh mắt Đồ Ngọc sáng ngời, khi cười, khóe mắt càng thêm sắc bén, nhưng lại xòe hai tay nâng cằm tạo dáng đóa hoa: “Anh có ấn tượng gì không?”

Mục Phương Sinh lại nhìn kỹ vào mặt cậu.

Không ấn tượng.

Một khuôn mặt dễ nhận biết như vậy, nếu đã từng nhìn thấy thì không thể không ấn tượng.

Anh không trả lời, Đồ Ngọc lại cầm vòi hoa sen lên, dội râu trên người anh.

Tia nước mát lạnh chạm vào da, cái nóng dần giảm bớt. Chắc có sợi tóc dính trên cổ, Đồ Ngọc lấy tay xoa xoa, nhưng xoa xong cũng không rút tay về mà đưa lên lau cằm, dừng lại ở đó, dùng đầu ngón tay liên tục xoa xoa vết thương nhỏ.

Cơn đau từ miệng vết thương ngày càng dữ dội, thậm chí anh có thể cảm nhận rõ ràng máu đang dồn về bụng dưới, anh vô thức siết chặt hai chân.

Thực ra cũng không cần phải che đậy

Quần áo trên người anh ướt sũng nước, có thể nhìn hết được mọi thay đổi.

Đồ Ngọc không mù.

Chắc đã thấy từ lâu rồi.

Mục Phương Sinh ngửa đầu nằm trên thành bồn tắm, hai tay vẫn bị thắt lưng trói chặt sau lưng, mạch máu bị nghẽn lâu quá, cơn tê rần lan từ ngón tay đến tận cẳng tay.

Thanh niên thích gì làm nấy này cúi xuống, đưa tay niết lỗ tai của anh, dọc theo mép tai từng chút một nhào nặn xuống sụn tai. Bàn tay đó ướt sũng, nước đọng trên vành tai, tiếng vuốt ve lọt vào lỗ tai, anh quay đầu muốn tránh, đối phương đột nhiên cúi xuống hôn lên yết hầu của anh.

Cơ thể khẽ rùng mình theo phản xạ, sự đụng chạm mềm mại và ẩm ướt dọc theo yết hầu hướng đi lên – Đồ Ngọc đang liếm đường máu chảy xuống từ vết thương nhỏ vừa rồi.

Mục Phương Sinh yên lặng nằm trong bồn tắm, lắng nghe hơi thở nặng nề của đối phương.

“Đàn anh, muốn ngủ với em không?”

“Tôi muốn ăn cơm.” Anh đều giọng trả lời.

Đồ Ngọc ngẩng đầu nhìn anh, chớp chớp mắt, vẻ mặt đần ra, chức tưởng mình nghe nhầm nên lui về phía sau mấy tấc, hỏi lại: “Ăn cơm?”

Mục Phương Sinh lù lù bất động: “Ừ.”

Đồ Ngọc lần này thẳng cả người, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, lấy điện thoại di động màn hình mỏng trong túi quần ra. Mục Phương Sinh quan sát sít sao cậu, nói, “Đừng gọi món cơm thịt kho đó, mặn lắm.”

“Đừng mua tiệm có đánh giá cao nhất, nhiều dầu lắm.”

Đồ Ngọc liếc hắn một cái, xoay người bấm điện thoại hồi lâu. Sau khi gọi đồ ăn xong, thanh niên này quay đầu lại tiếp tục nhìn anh, anh vội vàng nhắm mắt.

Tiếp đó, anh nghe thấy một tiếng thở dài thỏa hiệp.

Anh không mở mắt nữa, cũng không biết mình đã ngủ hay bất tỉnh, cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên bên tai anh.

Bóng dáng thon dài đi về phía cửa, mở cửa ra, mùi thơm của thức ăn xông vào phòng.

——Cơm đến rồi.

Tự kiểm tra lại, anh phát hiện dây thắt lưng trên cổ tay đã bị cởi ra, để lại vết đỏ, màu sắc không đều, phần bị đè chặt biến thành màu xanh tím.

Dưới thân anh là giường, anh đã thay quần tây, áo khoác thành áo thun cotton, quay đầu liếc nhìn đồng hồ trên tường, phát hiện mình mới hôn mê không đến nửa tiếng.

Đậu xanh xào ngô, vịt hấp, tôm kho tộ, bông cải xào, ăn với cơm và canh rong biển.

Những hộp cơm trong suốt được Đồ Ngọc mở ra từng cái, nóng hôi hổi đặt trên mặt đất — chiếc bàn nhỏ hẹp dựa vào tường bị sách chiếm chỗ, nhìn không giống là dùng để ăn.

Mục Phương Sinh ngồi khoanh chân dưới đất, thò tay vào trong túi nilon lấy ra đôi đũa dùng một lần, xé lớp bọc nhựa, xếp đũa thẳng hàng, cầm một hộp cơm trắng, cúi người gắp thức ăn.

Đồ Ngọc phát hiện ra rằng người đàn ông này lúc cực kỳ đói ăn cũng không khó coi.

Có thể là từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc, hầu như ăn không có động tác gì lớn, nhai chậm rãi, lịch sự nuốt thức ăn.

Ánh mắt cậu quang minh chính đại dừng lại trên đôi môi của Mục Phương Sinh, nó dính đầy dầu và hơi phản chiếu ánh sáng. Nhìn một hồi, cậu lại hướng tầm mắt lên phía trên bên trái, rơi xuống lỗ tai của người đàn ông, sụn bên trong lỗ tai giống như cành cây bị kéo căng, lúc nãy cậu mới sờ vào, rất mềm.

Mặt trời lặn cố đấm ăn xôi mà tỏa ra hơi nóng còn sót lại cuối cùng, ánh sáng đỏ thẫm chiếu sáng toàn bộ cửa sổ, dừng lại phía sau Mục Phương Sinh, thêm chút sắc hồng lên khuôn mặt tái nhợt của anh.

Một đôi lông mày sát tóc mai, cúi đầu xuống, đôi lông mày dài như hơi nhướng lên. Đuôi mắt ngang với khóe mắt, không nhô lên cũng không rủ xuống, đôi mắt đen tuyền, đặt giữa lòng trắng trong như nước, nhìn thế nào cũng có cảm giác trong trẻo.

Cổ áo rộng của bộ đồ ngủ buông thõng, chỉ để lộ phần ngực dưới xương quai xanh, gần cổ có một đường ranh giới bị ánh nắng phơi hơi sẫm, làn da phía dưới đường ranh giới kia càng trắng hơn.

Đồ Ngọc cảm thấy cổ họng nghẹn lại, từ Mục Phương Sinh tách đũa bắt đầu ăn, miệng cậu có chút khô khốc.

Cậu kiên nhẫn đợi, cho đến khi đối phương đứng thẳng dậy, gom những chiếc đũa đã dùng lại với nhau và cho vào chiếc túi giấy dùng để mang đi.

Quét mắt sang những hộp cơm trên mặt đất, tôm đã gần hết, vịt không thấy bớt, canh rong biển đã hết, cơm còn nửa bát.

Cậu hỏi: “Anh ăn no chưa?”

Mục Phương Sinh gật đầu.

Cậu nhìn anh chằm chằm, lại hỏi: “Vậy ngủ với em nhé?”

Khóe môi Mục Phương Sinh hơi cong lên, ngón tay di chuyển về phía trước, nhặt một ít đậu xanh xào ngô còn thừa lại nhiều nhất, nhắm thẳng vào mặt cậu —

Rau lập tức chảy vào cổ áo, bàn tay nắm chặt lấy một lúc mới buông ra, hộp cơm tự hủy rơi xuống đất một cái “bụp”.

./.