Nguyệt Quang Của Dương Thiếu

Chương 24: Ra oai phủ đầu



Kha Nguyệt đơn giản chỉ ở Lưu trạch, ăn sáng rồi lại ở trong phòng không bước chân ra ngoài.

Sáng hôm nay cũng không ngoại lệ, Kha Nguyệt vừa xuống phòng ăn đã nhìn thấy Lưu Hữu Châu chễm chệ ngồi ở bàn ăn.

Lưu Hữu Châu là con trai thứ hai của Hứa Phân, cũng là em trai ruột của Lưu Niệm Lâm. Anh ta là thiếu gia nhà giàu chính hiệu, vừa sinh ra đã ở vạch đích nên cũng không hiểu được cái khổ của việc kiếm tiền nên chỉ biết ăn chơi, tiêu xài hoang phí.

Kha Nguyệt vừa ngồi xuống bàn đã nghe thấy giọng nói chua lét của Lưu Hữu Châu vang lên.

"Cô còn mặt mũi về đây à? Điều hành công ty sao không ở công ty, cứ trốn chui trốn nhủi ở nhà như kẻ phạm tội thế."

Kha Nguyệt lười phải đôi co nên chỉ im lặng xem anh ta như không khí xung quanh mình, tập trung vào việc ăn nốt bát cháo.

Nhưng 'cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng', Lưu Hữu Châu đâu dễ bỏ qua bất cứ cơ hội nào để chế giễu cô.

"Kha Nguyệt, cô thật sự nghĩ mình là thật sự là chủ của nơi này à? Một đứa con hoang thì làm được chuyện gì lớn lao, tôi thấy cô nên tìm một lão già nào đó sắp chết để kiếm chút cháo nuôi mình đi là vừa."

Đứa con hoang?

Từ này lọt vào tai khiến mi tâm của Kha Nguyệt khẽ nhăn lại, ánh mắt cũng lạnh lẽo như băng.

Sự im lặng của cô càng khiến cho Lưu Hữu Châu nổi cơn điên, lời nói lọt ra khỏi miệng cũng không biết nặng nhẹ hơn rất nhiều.

"Đứa con hoang như cô chỉ đáng để qua đường thôi, ai lại đi cưới một đứa mẹ chết sớm, cha không nhận như cô!"

"Cô khôn hồn thì cút khỏi Lưu gia càng sớm càng tốt, đừng có lãng vãng trong nhà của người khác. Cút về nơi cô cần đến, cô hiểu chưa?"

Tuy bề ngoài không nói gì nhiều nhưng trong lòng Kha Nguyệt đang bắt đầu dậy sóng. Ba chữ 'đứa con hoang' lọt vào tai khiến cô tức giận đến bùng nổ, nhưng câu 'mẹ chết sớm, cha không nhận' kia lại khiến cô có suy nghĩ nhiều hơn.

Tình huống của cô và câu nói đó… khác nhau một trời một vực! Anh ta lấy căn cứ ở đâu để nói cô như vậy?

Lưu Hữu Châu nhìn dáng vẻ coi như không có chuyện gì của Kha Nguyệt, miệng liền tràn ra một tiếng hừ đầy khinh thường.

"Cô bớt cái bộ mặt giả tạo đó đi được không? Loại người như cô vì tiền có thể làm bất cứ điều gì, bán thân thể luôn cũng không chừng đó nhỉ?"

Kha Nguyệt nhẫn nhịn cơn tức giận từ đầu đến cuối, lúc này mới bộc phát.

Chiếc đũa gỗ trên tay bị cô bẻ gãy làm đôi, một đầu vứt xuống đất, một đầu nắm chặt trong tay.

Lưu Hữu Châu nhìn Kha Nguyệt đứng dậy khỏi ghế, từng bước chậm chạp đi đến bên cạnh mình, mặt mày đanh lại, trên tay còn cầm một nửa đầu chiếc đũa nhọn hoắc khiến anh có một cảm giác nguy hiểm không nói nên lời.

"Cô… cô định làm gì? Tôi, tôi la lên bây giờ đó!"

Bộ dạng run rẩy của anh khiến Kha Nguyệt muốn bật cười thành tiếng, nhưng lại khinh thường đến mức không cười được mà chỉ khẽ nhếch thành một độ cong nhỏ.

Khi Kha Nguyệt chỉ cách Lưu Hữu Châu một bước, cô vung mạnh bàn tay đang nắm chặt chiếc đũa gãy như thể muốn lấy mạng anh. Hành động bạo lực này của cô khiến anh sợ hãi đến mức ngã bật ngửa xuống đất, trong miệng run rẩy bật ra vài ba chữ không có nghĩa.

“Cô… cô, không… cô… tránh…"

Kha Nguyệt vừa nở một nụ cười lạnh lẽo đến mức có thể đông cứng Lưu Hữu Châu lại, vừa trầm giọng xuống đầy cảnh cáo.

“Lưu Hữu Châu, cậu đừng chọc đến tôi! Nếu không, đừng nói đến con mắt, kể cả cái lưỡi bất lương này của cậu cũng mất. Có tin không?”

‘Cô… không thể… độc ác như vậy… chứ?”

Kha Nguyệt nhấn mạnh chiếc đũa xuống gần đôi mắt của Lưu Hữu Châu, nhưng vẫn có chừng mực mà giữ khoảng cách an toàn.

“Tại sao không? Thức thời thì đừng chọc đến tôi, cậu… chọc không nổi đâu!”

Kha Nguyệt nói xong liền ném chiếc đũa trong tay xuống đất rồi xoay người rời đi, bỏ lại Lưu Hữu Châu ngồi bệt dưới đất, run rẩy không biết nên đi hay nên ở.

Quán trà Hoa Trì - đường Neveu.

Hứa Phân đang thoải mái nhâm nhi tách trà trong tay thì trước mặt bị một bóng đen che đi ánh sáng bên ngoài đang chiếu vào.

“Lưu phu nhân, đợi lâu rồi.”

Hứa Phân nhìn người đàn ông ngồi trước mặt mình, ánh mắt cũng trở nên lập lòe nhưng rất nhanh liền tối lại, giọng nói mềm mại của bà vang lên cũng chứa đầy sự cảnh giác.

“Anh là… Forno? Anh trẻ như vậy, liệu có… làm được việc không?”

Người đàn ông kia nghe cô nói như vậy nhưng cũng không tức giận mà chỉ nhẹ nhàng mỉm cười đáp lại bà: “Được việc hay không còn tùy vào mức độ công việc của phu nhân là gì. Tất nhiên một tay nhận tiền, một tay làm việc, đó chẳng phải là chuyện hiển nhiên à?”

Hứa Phân nghe anh ta nói xong cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng hiện tại bà cần một người có thể giúp đỡ bà lấy lại MW, cho nên chỉ cần có năng lực đều có thể chấp nhận.

“Được, chỉ cần anh giúp tôi làm được việc. Về tiền, bao nhiêu không quan trọng.”

"Được, thành giao. Nhưng tôi có một điều kiện."

"Anh cứ nói. Chỉ cần trong khả năng, tôi đều chấp nhận."

Người đàn ông kia thấy Hứa Phân chấp nhận một cách sảng khoái như vậy liền trả lời một chữ 'được' rồi rời đi ngay lập tức.

Hứa Phân rời khỏi Hoa Trì rồi quay về Lưu trạch cũng đã gần buổi trưa. Vừa về đến phòng riêng đã nghe thấy tiếng hét đầy tức giận của con trai vang lên.

"Có tin tôi bán các người sang Campuchia không? Có một việc nhỏ cũng làm không xong là thế nào? Nhà này ai là chủ, hả?”

Hứa Phân nghe giọng điệu ngạo mạn của Lưu Hữu Châu, mi tâm khẽ nhăn lại đầy tức giận mà nhỏ giọng:

“Con có thôi đi không? Phách lối cho ai xem, có giỏi thì đến công ty mà làm việc. chỉ biết tỏ vẻ là giỏi!”

Vốn đã tích tụ tức giận từ trước, lúc này còn bị mắng nên Lưu Hữu Châu càng trở nên hung hăng hơn, giọng nói cũng có xu hướng vang vọng hơn lúc đầu.

“Mẹ, con là co trai của mẹ đó! Chị đã vào tù rồi, mẹ còn muốn đè con xuống cho con tiện nhân kia trèo lên đầu con? Nó đang là người điều hành của công ty, con đến đó chẳng phải sẽ là nhân viên của nó à. Đừng hòng!”

“Con yên tâm đi. Làm sao mẹ có thể để cho nó lộng hành trong nhà của chúng ta được, rồi sẽ có người trừng trị con nhỏ đó thay con.”

Lưu Hữu Châu nghe bà nói xong liền vui vẻ hẳn ra, ánh mắt cũng sáng lên đầy sự tính toán: “Nếu được vậy thì tốt quá. Con sẽ cho con nhỏ đó biết thế nào là lễ độ!”

“Được, nghe theo con.”

Hai mẹ con Hứa Phân nhìn nhau mỉm cười nhưng lại không hề biết một điều, 'người nghĩ là gà thì chưa chắc sẽ mãi là gà, nhưng đã là thóc thì chắc chắn có ngày sẽ trở thành một con gà cựa'.

Từ khi trở về Lưu trạch, Kha Nguyệt vẫn ở trong phòng, chủ yếu là tìm ra cách để cứu vãn tình trạng khủng hoảng trái phiếu của MW hiện tại.

Thiển Hi nhìn cô dán mắt vào tài liệu 24/24 cũng cảm thấy lo lắng cho cô: "Nguyệt Nguyệt, cậu có tìm ra cách nào không? Cuộc họp cổ đông sắp đến rồi."

"Không có. Giấy tờ sổ sách bọn họ làm vô cùng kín kẻ, số liệu cũng trùng khớp. Nếu chúng ta mang chúng ra cũng không có lợi với ngân hàng nước ngoài."

"Không lẽ chúng ta cứ để mọi chuyện kết thúc như vậy à?"

Kha Nguyệt nghe cô hỏi lập tức lắc đầu, giọng nói cũng đầy kiên định vang lên.

"Làm sao có thể không quản. Thuyền tới đầu cầu ắt tự thẳng, chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết. Cố lên."

Thiển Hi khó khăn lắm mới rủ được Kha Nguyền ra ngoài để đi dạo. Nhưng bất ngờ hơn, hai người vừa đi đến vườn hoa thì lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Bóng dáng cao lớn của người kia đứng trước hàng hướng dương cao ngang đầu, tia nắng hoàng hôn chiếu rọi khiến mọi thứ trở nên mờ ảo.

Cho đến khi người kia quay lại, khuôn mặt quen thuộc của người kia đập vào mắt khiến hai người Kha Nguyệt bất ngờ không thôi.

Khóe miệng người kia nhếch lên một độ cong đầy ý tứ khiêu khích, giọng nói trầm ấm vang lên cũng không khác là bao.

"Kha Nguyệt, đã lâu không gặp!"