Nguyệt Tà Bích Sa Song

Chương 57: Bonus 1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phần bonus này là bạn editor dành cho các bạn (và mình) – những người khá là choáng với cái kết của tác giả truyện Nguyệt tà bích sa song – Lam Sắc Sư do mình edit ^^~~.

I- Đây là bonus editor thêm vào, không phải phiên ngoại.

II- Được trích từ truyện Nhất phiến băng tâm tại ngọc hồ – Lam Sắc Sư.

III- Bonus mang đậm tính cá nhân ---

Đoạn này ở đâu chắc ai cũng biết nhỉ =)))))

——————————————————————CHƯƠNG 23 – QUYỂN 1

renew_cg-wallpaper_ibukisatsuki-026

Cách tiểu lâu không xa, người nọ lại lẻn vào làn nước.

Lén lút như vậy thì không thể không phòng, Ngô Từ Sở dùng chút lực, bóp nát chén rượu trong tay, mà đến khi Triển Chiêu phát hiện thì đã không kịp rồi.

Mấy mảnh vỡ nhỏ bay ra, thẳng đến hướng người trong nước.

Có thể thấy người trong nước đã bị chọc giận, nháy mắt, một thanh loan đao bay đến, bọt nước văng khắp nơi, ánh lên đao, hòa cùng màu bạc đẹp đẽ, mang theo vài tiếng vang trong trẻo, mấy mảnh vỡ nhỏ đã văng trở lại.

Người đó cũng nhảy ra khỏi nước, mượn lực bám vào cành liễu bên hồ, hạ xuống lầu hai, loan đao như trăng, bay thẳng đến chỗ Ngô Từ Sở.

Ngay lúc đó, Triển Chiêu nhận ra là ai: chính là Ninh Vọng Thư – sư tỷ của Mạc Nghiên, mặt nàng đầy phẫn nộ, khác lần gặp hôm trước rất nhiều.

“Hai vị hãy khoan” Hắn cố hét lớn.

Ngô Từ Sở không bước lên, nhưng đứng bảo vệ trước người Trữ Tấn, cảnh giác nhìn Ninh Vọng Thư.

Thấy là Triển Chiêu, Ninh Vọng Thư có hơi nao nao, còn chưa kịp mở miệng, Mạc Nghiên theo sau cũng đuổi tới, kiếm trong tay sáng bóng như bạc như tuyết, không thèm hỏi, nhằm thẳng Ngô Từ Sở.

“Mạc cô nương, mong đừng lỗ mãng.”

Không đợi Ngô Từ Sở ra tay, Triển Chiêu đã chắn trước hắn, tránh đường kiếm của Mạc Nghiên, thừa dịp nàng sửng sốt, với tay chụp tay cầm kiếm của nàng.

Nha đầu kia đúng là không biết nặng nhẹ, nếu đường kiếm của nàng lỡ trúng Trữ Tấn, vậy thì Khai Phong Phủ cũng khó mà giúp nàng. Nàng không cầm kiếm trong tay, hắn mới an tâm được chút.

Dường như lúc này Mạc Nghiên mới nhìn rõ hai người kia, lúc ánh mắt đảo đến chỗ Trữ Tấn thì không thèm giấu vẻ phiền chán.

“Sao lại là ngài?” Nàng nói.

Đây cũng là lời Trữ Tấn muốn nói, lời đã đến bên miệng lại bị nàng nói trước, lập tức cảm thấy mình đã rơi xuống thế hạ phong, đành phải làm vẻ mặt tức giận nhìn các nàng: “Qua nửa đêm mà các ngươi còn lén lút chui xuống hồ làm gì?”

“Trữ Vương gia, luật pháp của Đại Tống không quy định không thể đến hồ ngắm trăng.”

“Ngâm mình trong nước thì ngắm trăng kiểu gì?”

“Ta thích đấy.” Mạc Nghiên cãi lại.

Ninh Vọng Thư thu đao vào vỏ, không kiên nhẫn nhìn bọn hắn đấu võ mồm: “Nếu Tiểu Thất quen các người, lần này cho qua đi. Sau này đừng có tự tiện đánh người khác.” Nàng quay đầu nhìn Mạc Nghiên: “Ngoan ngoãn chút đi, muội qua đây làm gì?”

“Có người lo lắng, muốn muội tìm tỷ.” Mạc Nghiên cẩn thận nhìn nàng, chậm rãi nói: “Người ta còn nói, nhờ muội xin lỗi tỷ giúp hắn.”

“Ai bảo hắn…………..” Ninh Vọng Thư cả giận, lời còn chưa dứt đã dừng lại, im lặng một lúc lâu, nhưng vẫn còn lo lắng, “Hắn không sao chứ?”

“Nhìn qua thì không tốt lắm, mặt trắng như tượng, dường như bất kể lúc nào cũng có thể té xỉu.” Mạc Nghiên thành thật nói.

Ninh Vọng Thư ngây người, cắn cắn môi, quay người lại…….

“Tỷ đi đâu vậy?” Mạc Nghiên vội kéo nàng.

“Đi về.”

“Thuyền đã không còn ở đó, tỷ đi đâu mà tìm?”

Ninh Vọng Thư quýnh lên, nước mắt tràn mi, “Là tại ta không tốt, lỡ như hắn làm sao, ta……….”

Thấy nàng lo lắng như vậy, Mạc Nghiên vội nói: “Muội thấy hôm nay trời sẽ mưa đấy, chắc bọn họ đã về rồi.”

Nghe vậy, Ninh Vọng Thư không nói gì, nhanh chóng chạy đi.

“Tỷ, cả người ướt rồi, ít nhất cũng nên thay……”

Lời Mạc Nghiên còn chưa dứt, Ninh Vọng Thư đã vô tung vô ảnh.