Nhà Có Chính Thê

Chương 166: Thủ đô gọi tới



Ngày thứ hai lúc Quách Tĩnh Tĩnh tỉnh lại cũng biết mình tới trễ rồi, mặc dù thời gian chấm bài thi đã được ấn định là tám giờ, so với bình thường quả thật trễ hơn không ít, nhưng mà cậu vừa mở mắt đã thấy đồng hồ ở đầu giường đã sắp chỉ hướng mười giờ. Quách Tĩnh Tĩnh hốt hoảng vội vàng đứng dậy, tìm điện thoại di động gọi điện thoại, lục lọi một vòng mới nhớ điện thoại di động đã sớm bị ném đi rồi.

Lần đó ở trên thuyền, có thể là lúc đánh nhau với bọn anh Siêu điện thoại di động liền bị rớt mất, Quách Tĩnh Tĩnh ngày thường cũng không có thói quen dùng điện thoại di động, hơn nữa lại đang chiến tranh lạnh vơid Hạ Phạm Hành, một mực cũng không chú ý tới, bây giờ cần dùng gấp mới nhớ chuyện này.

Cậu chắc chắn bị muộn rồi, muốn gọi điện thoại lại không có điện thoại di động mà khí lực lại còn chưa hồi phục hoàn toàn, Quách Tĩnh Tĩnh dứt khoát tự giận mình lại nằm trở về.

Cậu lấy chăn che mặt, nhớ tới tối hôm qua những gì đã xảy ra, Hạ Phạm Hành cuối cùng rốt cuộc có tha thứ cho cậu hay không cậu cũng không nhớ, cũng không thèm để ý. Hạ Phạm Hành tối hôm qua đối với cậu như vậy cậu cũng rất căm tức, cho tới bây giờ vẫn còn đau thắt lưng, đau cái mông, đói bụng kêu ục ục, khó chịu muốn đòi mạng.

Quách Tĩnh Tĩnh nghĩ, trước tiên vẫn nên ăn một chút gì đó đi, giờ này Hạ Phạm Hành chắc chắn đi làm rồi. Nghĩ tới đây, Quách Tĩnh Tĩnh bỗng nhiên lại cảm thấy thật ủy khuất.

Mặc vào áo ngủ xuống giường, lúc đứng dậy Quách Tĩnh Tĩnh vẫn hơi đánh giá cao bản thân quá rồi. Eo thật giống như eo của người già sáu bảy chục tuổi, căn bản không có cách nào mà đứng thẳng được, hơi động một cái liền kêu rắc rắc. Mặt Quách Tĩnh Tĩnh đỏ một trận rồi lại đen một trận, gương mặt nhíu thành cái bánh bao, dùng vận tốc của con rùa dời bước chân đi qua một bên, vịn tường từ từ, từng bước một đi tới cửa.

Bây giờ Quách Tĩnh Tĩnh ngược lại có chút vui mừng vì Hạ Phạm Hành không có ở đây, nếu để cho hắn thấy  cái bộ dáng này thì cậu thà chết còn hơn.

Nào biết mới vừa nổi lên ý nghĩ như thế cửa phòng đã bị mở ra. Quách Tĩnh Tĩnh cứng đờ ngẩng đầu lên, Hạ Phạm Hành tựa hồ cũng không nghĩ tới cậu đã thức dậy, thấy cậu một tay vịn eo, một tay vịn tường, như một ông cụ bảy tám chục tuổi di chuyển bước chân, trong mắt mang giễu cợt nói: "Cần anh giúp không?"

Quách Tĩnh Tĩnh rất tức giận, phồng má, nửa ngày mới phun ra được một câu: "Không cần!"

Nam tử hán đại trượng phu, nói không cần thì là không cần, Quách Tĩnh Tĩnh thật kiêu ngạo hất cằm, định thẳng người lấy tư thế bình thường mà đi ra cửa, kết quả chân mới vừa bước ra thì hai chân đã mềm nhũn, thân thể mất thăng bằng, cả người ngã về phía trước.

Hạ Phạm Hành tất nhiên sẽ không để cho cậu ngã xuống, hắn đã sớm nhìn ra ý đồ của cậu nên tự mình đi tới. Lúc Quách Tĩnh Tĩnh nằm sấp ở trên vai Hạ Phạm Hành, ảo não không biết nên làm gì bây giờ, gương mặt căng như dây đàn.

Nếu người đã vào trong ngực rồi thì Hạ Phạm Hành tự nhiên cũng không có ý định sẽ lập tức buông ra. Hắn ôm cậu hưởng thụ vuốt ve trong chốc lát, Hạ Phạm Hành một tay xoa đầu Quách Tĩnh Tĩnh, vừa bất đắc dĩ nói: "Kiểu tóc khó nhìn vậy, ai cắt cho em đấy? Như cái đầu nấm ấy."

Thật ra thì không phải rất khó nhìn, chẳng qua là kiểu tóc này càng lộ vẻ trẻ tuổi hơn thôi. Quách Tĩnh Tĩnh vốn là nhỏ hơn tám tuổi so với Hạ Phạm Hành, điểm này chú Hạ vẫn có chút áp lực.

Đành chịu thôi, vấn đề tuổi tác này bất luận là đối với đàn ông hay là đàn bà đều là một vết thương lòng sâu hoắm.

Quách Tĩnh Tĩnh không tình nguyện ôm lấy eo Hạ Phạm Hành, bĩu môi nói: "Em cũng cảm thấy giống như nấm ấy, nhưng mà thầy Phó..." Nhắc tới cái này cả người Quách Tĩnh Tĩnh hơi cứng lại. Chợt nhớ tới ngày hôm qua Phó Vĩ nói qua những lời đó, cậu mím môi, không nói gì nữa.

Hạ Phạm Hành tất nhiên cảm thấy được thân thể người trong ngực bỗng nhiên trở nên cứng đờ, an ủi vuốt ve gáy Quách Tĩnh Tĩnh, nói: "A Tĩnh, trên thế giới này, bất kể là hạng người gì, bất kể em có làm bao nhiêu điều hoàn mỹ thì sẽ có người chỉ trích, sẽ để ý là tự nhiên, nhưng chúng ta không nên bị khống chế bị chi phối. Đời người vốn rất ngắn ngủi, rất nhiều chuyện đều có khả năng vượt ra khỏi dự liệu của chúng ta, đã như vậy thì chúng ta cần gì phải chủ động buông tha bản thân mà chúng ta vốn có thể giữ vững để lấy được số ít chứ? Cho dù số ít này cũng không nhất định có thể được sự đồng ý của  đa số người, nhưng cái này cũng là thứ khó quên nhất của đời người, là chỗ trân quý nhất, không phải sao?"

Quách Tĩnh Tĩnh từ trong ngực Hạ Phạm Hành lui ra, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt tỏa sáng.

Hạ Phạm Hành cười một tiếng: "Huống chi, em đừng quên chuyện của ba em cùng Quách tiên sinh, chẳng lẽ ở trong lòng em, em cảm thấy tình yêu của họ không đáng giá để chúng ta tôn trọng, không đáng giá để họ giữ vững sao?"

Quách Tĩnh Tĩnh hết sức khẳng định lắc đầu một cái.

"Thật ra thì chúng ta may mắn hơn họ nhiều lắm,  họ vừa chia tay đã là hơn hai mươi năm, cho nên chúng ta tốt hơn so với họ nhiều. Cái này không chỉ là vì chứng minh chúng ta lựa chọn không sai mà cũng là để chứng minh cho họ thấy, biết chưa?"

Quách Tĩnh Tĩnh dùng sức gật đầu.

"Ngoan, bây giờ trước tiên ăn một chút gì đó đi, không cho phép em suy nghĩ bậy bạ nữa, biết không?" Hạ Phạm Hành thích Quách Tĩnh Tĩnh thỉnh thoảng có mấy hành động lanh trí không tự chủ, thật là giống như một con cừu non mặc cho người làm thịt vậy.

Có điều lần này Quách Tĩnh Tĩnh lại không gật đầu mà lại lắc đầu như cái trống lắc.

Hạ Phạm Hành híp mắt, chẳng lẽ tài ăn nói của hắn tụt đi rồi à?

Quách Tĩnh Tĩnh có chút thẹn thùng cúi đầu xuống, che kín cái mông: "Em... Em còn chưa khỏe..." Cho nên không thể "ăn ", lại làm thế cậu không thể chịu nổi nữa đâu.

Hạ Phạm Hành thấy bộ dáng này của cậu làm sao có thể vẫn không rõ cậu đang suy nghĩ gì, hình như bản thân tối hôm qua quả thật đã dọa cậu sợ không nhẹ cho nên vào lúc này, vừa nghe đến "ăn" mà trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Ý cười trong mắt Hạ Phạm Hành có thể nị chết người, hắn nhéo mũi Quách Tĩnh Tĩnh  nói: "Không phải cái "ăn" đó, em không đói bụng sao? Chúng ta trước tiên ăn chút cơm, ăn xong rồi anh xem giúp em một chút."

Xem một chút? Xem cái gì?

Quách Tĩnh Tĩnh nháy nháy mắt, hậu tri hậu giác mới phản ứng được Hạ Phạm Hành nói muốn xem nơi đó, mặt lập tức trở nên đỏ thấu, nhìn Hạ Phạm Hành nói chuyện cũng không còn lanh lẹ nữa rồi.

"... Anh cái đồ khốn kiếp!"

Hạ Phạm Hành ngậm cười hôn một cái lên trán cậu, hỏi: "Có muốn anh ôm em ra ngoài không, hửm?"

"Không cần!"

Quách Tĩnh Tĩnh làm sao có thể để cho hắn ôm chứ, cậu tình nguyện vịn tường đi còn hơn!

Hạ Phạm Hành khoanh tay đứng tại chỗ, thấp giọng cười lên.



Mặc dù trong lòng hết sức mâu thuẫn, nhưng mà bởi vì quả thực có chút khó chịu cho nên ăn cơm xong, Quách Tĩnh Tĩnh vẫn rất xấu hổ cởi quần để cho Hạ Phạm Hành kiểm tra một chút.

"Có hơi sưng."

Sau khi Hạ Phạm Hành cầm bông gòn thấm thuốc mỡ bôi lên, Quách Tĩnh Tĩnh lập tức không cảm thấy chán ghét mà còn có chút cảm giác lành lạnh nhẹ nhàng khoan khoái, quả thật thoải mái không ít. Quách Tĩnh Tĩnh nhè nhẹ thở ra một hơi.

Hạ Phạm Hành thấp giọng nói một câu: "Tốt lắm."

Quách Tĩnh Tĩnh lập tức đứng dậy, đỏ mặt mặc quần áo vào.

Hạ Phạm Hành đưa tay kéo người qua, để cho cậu ngồi ở trên chân mình, cố ý không chạm đến vết thương của cậu, thương tiếc hôn lên khóe mắt đỏ lên của Quách Tĩnh Tĩnh.

"Anh xin lỗi em."

Trong chuyện này Hạ Phạm Hành một mực rất cẩn thận, chưa từng khiến Quách Tĩnh Tĩnh bị thương, lần này mặc dù chỉ là có hơi sưng đỏ, nhưng mà so với thường ngày mà nói thì đúng là quá phận, huống chi Quách Tĩnh Tĩnh còn đang mang bầu,  tuy bác sĩ nói sinh hoạt vợ chồng vừa phải có giúp cho việc sinh con nhưng cũng không thể đè người lên giường chiến đấu mãnh liệt được. Quách Tĩnh Tĩnh khó chịu vẫn khiến cho Hạ Phạm Hành đau lòng lại áy náy.

"Có điều, nếu như để cho anh chọn lại một lần thì anh vẫn sẽ làm như vậy."

Đau lòng thuộc về đau lòng, nên trừng phạt vẫn phải trừng phạt, Hạ Phạm Hành cũng không hối hận mình đã làm như vậy, ít nhất như thế cũng khiến cho Quách Tĩnh Tĩnh đối với hắn càng thêm thẳng thắn hơn.

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Hạ Phạm Hành mấy lần, nói: "Em cũng có sai, em cũng hẳn nên nói xin lỗi, thật xin lỗi anh, Hạ Phạm Hành."

Hạ Phạm Hành ôn nhu cười một tiếng, thần sắc chuyên chú nhìn Quách Tĩnh Tĩnh nói: "A Tĩnh, em lo lắng mất đi anh, nhưng anh càng sợ sẽ mất đi em hơn, cho dù không phải là vì đứa trẻ, anh cũng hy vọng em cũng có thể vì  anh mà bảo vệ chính mình."

Quách Tĩnh Tĩnh hơi ngẩn ra. Cậu biết, Hạ Phạm Hành không phải vô duyên vô cớ nhắc tới đứa trẻ, hắn nói như vậy là bởi vì chính cậu tối hôm qua nói những lời đó, cậu vẫn từng cho là, Hạ Phạm Hành sở dĩ đối với cậu như vậy cũng là bởi vì đứa trẻ mà thôi.

Quách Tĩnh Tĩnh không nói xin lỗi nữa, đây cũng không phải là một chuyện mà nói xin lỗi là có thể giải quyết được. Cậu dùng sức ôm chặt Hạ Phạm Hành, giọng khàn khàn nói: "Em sau này sẽ không kích động như vậy nữa, vô luận có phát sinh chuyện gì em cũng sẽ cố gắng để giữ cho bản thân được tỉnh táo, em thề đó."

Hạ Phạm Hành, em bảo đảm, em sẽ không như thế nữa, một chút cũng không.

Dứt khoát bỏ bê công việc, Quách Tĩnh Tĩnh buổi chiều cũng không đi tới trường học, bất kể Phó Vĩ có nói chuyện của cậu ra hay không cậu cũng không để ý tới nữa. Hiếm thấy Quách Tĩnh Tĩnh đánh cược một lần, cái gì cũng không quản cái gì cũng không để ý một lần đi.

Hạ Phạm Hành nói hắn hôm nay nghỉ phép bồi cậu một ngày, nhưng mà bởi vì là cuối năm nên chuyện cần làm còn rất nhiều. Quách Tĩnh Tĩnh chưa từng chơi qua điện thoại di động thông minh, Hạ Phạm Hành đưa điện thoại của mình cho cậu, dạy cậu không ít thứ.

Trên thế giới này có hai thứ mà đàn ông nhìn thấy cũng không có sức cưỡng lại, một thứ là xe, một  thứ khác chính là sản phẩm điện tử, Quách Tĩnh Tĩnh trước kia chưa từng chơi qua, sau khi được Hạ Phạm Hành dạy cho một hồi cậu đã nghiện luôn, ôm điện thoại di động chơi một trò chơi mạo hiểm, chơi tới độ không dời mắt được.

Hạ Phạm Hành ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính ở trên bàn đọc sách, chỉ thấy Quách Tĩnh Tĩnh cả người vùi ở trên ghế sa lon chơi trò chơi trên điện thoại di động, giống như một con mèo nhỏ.

Hạ Phạm Hành lấy mắt kính xuống, day day sống mũi, đứng dậy đi tới bên người Quách Tĩnh Tĩnh, giúp cậu kéo thảm đã bị tuột xuống dưới đất lên.

"Nâng cánh tay lên."

Tầm mắt của Quách Tĩnh Tĩnh không rời điện thoại di động, nâng cánh tay lên, Hạ Phạm Hành giúp cậu đè lại góc chăn, liếc nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, nói: "Chỉ có thể chơi thêm nhiều nhất hai mươi phút nữa, sau hai mươi phút em phải đi nghỉ ngơi."

Quách Tĩnh Tĩnh cũng không buồn nhìn hắn, chỉ trả lời một câu: "Nhưng mười giờ sáng em mới dậy, không ngủ được đâu."

"Em có thể đọc sách, có sách dạy về việc dưỡng thai đấy."

Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn Hạ Phạm Hành, thấy Hạ Phạm Hành mặt đầy nghiêm túc liền biết người này sẽ không nhượng bộ. Cậu bĩu môi, bất đắc dĩ nói một câu: "Biết rồi, đồ hẹp hòi nhà anh."

Hạ Phạm Hành vừa bực mình vừa buồn cười, đưa tay xoa đầu nấm của Quách Tĩnh Tĩnh loạn thành một đoàn, lúc này mới trở về chỗ máy tính.

Hai mươi phút trôi qua rất nhanh, có lẽ là bị Hạ Phạm Hành nói tới tỉnh mà Quách Tĩnh Tĩnh hết sức chú ý tới thời gian, mắt thấy thời gian đến rồi nhưng tay Quách Tĩnh Tĩnh vẫn không dừng, cậu ngẩng đầu dè dặt nhìn Hạ Phạm Hành một cái, Hạ Phạm Hành vẫn còn đang bận bịu công việc, hình như không có phát hiện ra.

Trong lòng Quách Tĩnh Tĩnh thầm vui vẻ, trên mặt vẫn mang cái vẻ mặt tê liệt, chẳng qua là khóe miệng hơi nhếch lên một chút.

"A Tĩnh." Hạ Phạm Hành không ngẩng đầu, chỉ gọi  Quách Tĩnh Tĩnh một câu như thế, có ý gì Quách Tĩnh Tĩnh rất rõ ràng. Cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Phạm Hành, Hạ Phạm Hành cảm giác được ánh mắt của cậu, hắn ngẩng đầu, thần sắc bất đắc dĩ nhìn cậu, cằm chỉ chỉ điện thoại di động tỏ ý hết giờ rồi.

Quách Tĩnh Tĩnh không vui mím môi, nhưng vẫn đem điện thoại di động bỏ qua một bên.

"Ngoan, buổi tối mang em đi ra ngoài ăn ăn ngon, có được hay không?"

"Không."

Quách Tĩnh Tĩnh trở mình, đưa lưng về phía hắn tỏ ý cậu đang bất mãn trong lòng, phía sau là Hạ Phạm Hành bất đắc dĩ than nhẹ.

Mặt Quách Tĩnh Tĩnh hướng vào phần dựa lưng của ghế sa lon, nhắm hai mắt đợi một lúc lâu, trong lòng ngứa ngáy đến khó chịu. Cái trò chơi đó cậu đã đạt đến ải bốn mươi chín rồi, càng đi lên cao càng khó, càng khó càng có độ khiêu chiến cao, cậu tính toán thời gian một chút, bây giờ năng lượng đã hồi lại rồi, bây giờ cậu mở điện thoại di động còn có thể chơi thêm một ván nữa!

Quách Tĩnh Tĩnh vẫn quyết định thương lượng với Hạ Phạm Hành một chút.

Quay mặt lại, Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Hạ Phạm Hành, do dự một hồi rốt cuộc vẫn lên tiếng: "Hạ Phạm Hành, em..."

Cậu lời còn chưa dứt thì điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, Quách Tĩnh Tĩnh cúi đầu nhìn, dãy số xa lạ, không có lưu tên, địa chỉ IP biểu hiện là từ thủ đô gọi tới.

Quách Tĩnh Tĩnh cầm điện thoại  ở trong tay, Hạ Phạm Hành nhìn cậu: "Có phải Tử Chương không em? Nghe máy đi".

Quách Tĩnh Tĩnh lắc đầu một cái: "Không có chú thích, điện thoại là từ Bắc Kinh gọi tới."

Ngón tay Hạ Phạm Hành đặt trên bàn phím ngừng lại một lát, Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy sắc mặt của hắn trong nháy mắt đã thay đồi, rõ ràng có sự do dự, cuối cùng hắn cũng đi tới chỗ cậu.

Chờ Hạ Phạm Hành tới thì chuông điện thoại di động đã ngừng rồi, nhưng mà ngay sau đó liền gọi trở lại.

"Anh..." Quách Tĩnh Tĩnh giơ điện thoại di động, giơ nửa ngày nhưng Hạ Phạm Hành cũng không đưa tay ra nhận. Quách Tĩnh Tĩnh vừa định hỏi hắn có phải không muốn tiếp hay không thì Hạ Phạm Hành đã nghe điện thoại rồi.

Hạ Phạm Hành cầm điện thoại di động, đi tới chỗ sân thượng.

Cuộc điện thoại này là Hạ lão gia tử gọi tới, Hạ Phạm Hành tới An Huy lâu như vậy, đã lâu không liên lạc với Hạ lão gia tử rồi, đây cũng là lần đầu tiên ông gọi điện thoại cho Hạ Phạm Hành trong khoảng thời gian này.

"Khoảng thời gian này cậu đã cái làm gì thế!?" Thanh âm của Hạ lão gia tử giống như tiếng chuông lớn, cách điện thoại cũng có thể cảm giác được cơn giận dữ của ông.

Hạ Phạm Hành ngược lại không vui không giận, giọng không phập phồng nói: "Ý ngài là chỉ cái gì?"

"Còn có thể có cái gì!" Hạ lão gia tử vô cùng ác liệt, "Cậu còn muốn cùng người đàn ông kia làm loạn tới khi nào đây? Vì nó mà cậu dám đuổi cùng giết tận Đường Đại Nghiệp sao?!"

Hạ Phạm Hành híp mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, biết thật là đúng lúc, Đường Đại Nghiệp bên này mới xảy ra chuyện mà bên kia đã đem người làm con cờ, khẩn cấp đem chuyện của hắn thọc ra ngoài rồi. Như vậy cũng tốt, đã như thế thì năm nay ai cũng đừng nghĩ sẽ được sống dễ chịu an ổn.

"Đường Đại Nghiệp đã bị cả nước truy nã, đừng nói là xuất ngoại, muốn ra khỏi An Huy cũng khó rồi. Thà ngài quan tâm cháu còn hơn để bà ấy nhớ tới tình nghĩa chị em, nếu không lại nổi nóng rồi lại làm ra chuyện không nên làm."

"Gã ta nếu quả thật giết người thì Hạ gia chúng ta tuyệt sẽ không đi bao che cho một tên tội phạm! Mẹ cậu không có ngu như vậy."

"Vâng, bà ta quả thật thông minh, chỉ sợ bà ấy đến lúc đó thông minh quá sẽ bị thông minh hại, dẫu sao giữa bà ta cùng Đường Đại Nghiệp cũng không phải nói rõ là có thể xong được."

"Cậu có ý gì!" Hạ lão gia tử một tiếng rống giận, trong điện thoại truyền tới tiếng tay đập bàn.

□ tác giả lời ong tiếng ve: