Nhà Có Chính Thê

Chương 170: Có bỏ có được



Trương Thanh dĩ nhiên không biết được những tâm tư xấu xa trong lòng  Quách Dực, cho dù biết rồi, chỉ cần người này thoải mái thì y cũng không quan trọng vấn đề ai là vợ của ai nữa, dẫu sao làm hóa chất trị liệu quá đau khổ, Trương Thanh khoảng thời gian này chỉ cần nhìn thấy thôi là đã chịu đủ lắm rồi.

Tuy là nói như vậy nhưng mà mỗi lần Quách Dực nôn mửa, y một chút cũng  không ngại dọn dẹp, giúp ông súc miệng, mới đầu Quách Dực còn có khí lực, còn có thể đẩy y ra không cho y làm mà để cho hộ công làm, sau đó đẩy cũng đẩy không được, chỉ có thể tùy y, đến thời điểm đó, Quách Dực thậm chí còn nghĩ, bây giờ  ông chết đi cũng đáng.

Trương Thanh kéo ngón tay Quách Dực qua, cúi đầu, xoa bóp gân cốt từng ngón một cho ông, một bên nói dông dài: "Cũng sắp qua năm rồi, A Tĩnh bên kia cũng nghỉ làm, chờ qua một thời gian ngắn em muốn cho A Chương đi đón A Tĩnh. Em hỏi qua bác sĩ rồi, anh sắp kết thúc chữa trị rồi, sau này chỉ cần từ từ tu dưỡng là được, bất kể như thế nào thì em vẫn muốn bốn người nhà chúng ta cùng nhau trải qua đêm ba mươi... Anh đừng kích động, em nói cái này anh đừng kích động, em kích động em sẽ không nói nữa."

Trương Thanh lật đật đè lại Quách Dực không để cho ông lộn xộn. Quách Dực nhìn Trương Thanh, thần sắc lộ vẻ xúc động, trong mắt chứa chan quá nhiều điều, nói cũng nói không hết.

Trương Thanh đỏ cả hốc mắt, thấy ông an tâm rồi, đưa lưng về phía ông bóp chân cho ông.

"Anh cũng đừng kích động, em biết, anh muốn ở bên em, sau này khẳng định sẽ gặp không ít phiền toái, anh có sợ hay không?" Trương Thanh hỏi nhưng lại không quay đầu, cũng không biết Quách Dực nháy mắt hay là không chớp mắt, nháy mắt một chút hay là nháy mắt hai cái. Trên thực tế, Quách Dực cũng biết, lời này thật ra thì không phải đang hỏi ông mà là đang hỏi chính mình, Quách Dực nhìn lưng Trương Thanh, mắt không động dù chỉ một chút.

"Thật ra thì, em thật sự rất sợ, ", Giọng Trương Thanh rất nhỏ, động tác trên tay dừng lại một chút, cách một lúc lâu, Trương Thanh mới cao giọng, "Nhưng mà lần này em nhất định sẽ không lại khiến mình thảm như thế, em đã không phải là đứa trẻ con mười mấy tuổi rồi, em sẽ không mặc cho người khác làm thịt đâu!"

A Thanh...

Quách Dực há miệng, dĩ nhiên là không phát ra được thanh âm nào cả, ông giật giật ngón tay, mới vừa muốn nắm lấy tay  Trương Thanh, ngoài cửa sổ đã truyền tới một tiếng: "Anh Thanh, có ở đây không? Cơm trưa em đưa tới cho anh đây."

"Ăn cơm rồi!" Trương Thanh như con mèo nhỏ vểnh tai, thẳng người, mở to mắt, trong mắt vẫn còn có chút cảm xúc tiêu cực, đứng lên cũng không thèm nhìn tới bệnh nhân ở trên giường, chạy thẳng tới cửa, trên mặt đều là hưng phấn.

Nhà ăn nơi này quá cao cấp, đầu bếp được mời tới món gì cũng biết làm, mỗi ngày thay đổi kiểu cách chuẩn bị đồ ăn, một tuần không bị trùng lặp lần nào, hơn nữa vừa dinh dưỡng lại vừa ngon, mấu chốt còn không tiêu tiền, Trương Thanh thật sự thích chết đi được.

Mà Quách Dực nằm ở trên giường, trên mặt tái nhợt mơ hồ có thể thấy được mấy vạch hắc tuyến.



Ngày phát bảng thành tích, Quách Tĩnh Tĩnh vẫn đi tới trường học. Cậu là chủ nhiệm lớp, không đi không được, cho dù là trẻ con tiểu học năm thứ nhất, cha mẹ nhận được bảng thành tích rồi, thấy thành tích không được như y muốn cũng sẽ mặt đầy rầu rĩ tới tìm thầy giáo "tâm sự một chút".

Quách Tĩnh Tĩnh ban đầu còn không quen, nhưng tới bây giờ lại rất thành thạo, trong vòng mấy tháng ngắn ngủi cậu đã dùng cách thức của riêng mình để hoàn thành chức trách của một người giáo viên.

"Thầy Quách, Thiến Thiến nhà chúng tôi thích thầy, trở về nhà là thầy Quách thế này thế kia, đặc biệt nghe lời thầy, trước kia tôi còn lo lắng thầy trẻ tuổi, không có kinh nghiệm sẽ không biết chăm trẻ con, bây giờ nhìn lại, là tôi nhìn lầm rồi. Bất kể như thế nào thì tôi vẫn phải nói với thầy một tiếng xin lỗi, trước đây có cái gì làm không đúng, thầy chớ để ở trong lòng nhé." Mẹ Lâm Thiến kéo tay của con gái nói cảm ơn với  Quách Tĩnh Tĩnh, ban đầu bởi vì chuyện của Quách Tiểu Niên mà cô thậm chí còn mắng Quách Tĩnh Tĩnh, hôm nay thay đổi rồi, cô chủ động đứng ra nhận lỗi, cũng là hiếm thấy.

"Chị không cần nói xin lỗi, chuyện kia tôi cũng có sai, thân là thầy, đầu tiên hẳn phải nên tin tưởng mỗi một học sinh của mình mới đúng." Quách Tĩnh Tĩnh nói đâu ra đấy, luôn có thể để cho người khác cảm nhận được sự chân thành của mình.

"Mẹ, thầy có nói xin lỗi với con rồi, " Lâm Thiến ngước đầu nói với mẹ rồi lại nhìn Quách Tĩnh Tĩnh."Cho nên con cũng nhận lỗi với thầy, làm sai phải biết dũng cảm thừa nhận sai lầm, đây là thầy nói cho con biết."

" Ừ " Quách Tĩnh Tĩnh đưa tay sờ lên đuôi sam của Thiên Thiến, "Thiến Thiến là một đứa bé ngoan thành thực, có lễ phép."

"Dạ! Đúng đó ạ." Lâm Thiến dùng sức gật đầu một cái.

Hà Đông Đông dắt tay của ba ba quơ quơ với Quách Tĩnh Tĩnh: "Thầy ơi ngày mai gặp nhé."

Hà ba đưa tay gõ một cái lên đầu con trai: "Con trai ngốc, là sang năm gặp mới đúng, nói năm mới vui vẻ với thầy đi."

"Dạ, năm mới vui vẻ, thầy Quách."

Quách Tĩnh Tĩnh giơ tay lên quơ quơ, cười nói: "Năm mới vui vẻ, bạn nhỏ Hà Đông Đông, tết ăn ít một chút nhé."

"A?" Trên khuôn mặt ụ thịt của Hà Đông Đông lộ rõ vẻ như trời đang sập xuống.

"Có nghe hay không, thầy Quách con thích nhất cũng bảo con ăn ít đi rồi, sau này không cho phép trước khi ngủ ăn quà vặt có nghe hay không?"

Hà ba đang đắc ý khiển trách con trai thì Quách Tĩnh Tĩnh bất thình lình nói một câu: "Hà ba cũng hẳn nên bớt mập một chút, thân là cha, phải tự mình làm mẫu thì con cái mới có thể bắt chước theo được."

"Hả?" Hà ba nháy mắt, gãi gãi bụng bự của mình ha ha cười khan, "Ồ, thật sao? Ha ha ha, vậy tôi cũng cùng thằng bé giảm cân vậy, ha ha ha."

Phụ huynh nhà khác nhìn dáng người hai cha con này, con trai rõ ràng chính là phiên bản thu nhỏ của người ba, mọi người cũng cười phá lên.

Nhận bảng thành tích xong rồi mọi người đi về ăn cơm trưa, lục tục cũng đều đi hết rồi. Phương Hoài Minh dắt Quách Tiểu Niên là người cuối cùng ở trong lớp.

Những người khác vừa đi, mắt Quách Tiểu Niên liền đỏ ửng, nhào vào trong ngực Quách Tĩnh Tĩnh nói: "Tĩnh Tĩnh, ngày mai con sẽ phải trở về rồi, bà nội bảo con về nhà qua con..."

Qua mình? Quách Tĩnh Tĩnh nghe không hiểu, Phương Hoài Minh cười một tiếng giải thích: "Mẹ bảo bọn anh về nhà đón đêm Tiểu Niên (*)" 

(*) đêm Tiểu Niên: đêm trước đêm giao thừa. (mọi người hiểu tại sao Tiểu Niên lại bảo là về nhà qua con rồi chứ =))

Quách Tĩnh Tĩnh nhếch miệng, dùng sức giày xéo tóc Quách Tiểu Niên một phen, cái gì gọi là qua mình chứ!

Quách Tiểu Niên cũng không ngại, ngẩng đầu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh: "Tĩnh Tĩnh, thầy có muốn ăn bánh sinh nhật không? Vậy thầy cùng con tới nhà con đón Tiểu Niên đi, như vậy thầy có thể ăn bánh sinh nhật của con rồi. Con nói cho thầy nha, bánh sinh nhật của con vừa lớn vừa đẹp, đặc biệt ngon nhé."

Quách Tĩnh Tĩnh không nói cậu muốn ăn, chỉ cười với Quách Tiểu Niên nói một tiếng: "Chúc con sinh nhật vui vẻ trước nhé, Quách Tiểu Niên, quà sinh nhật chờ con trở lại sẽ tặng cho con."

"Nhưng là... Con muốn cùng Tĩnh Tĩnh cùng nhau đón sinh nhật cơ, con có thể cho thầy cả quà sinh nhật của con nữa" Quách Tiểu Niên kéo tay Quách Tĩnh Tĩnh, mặt vẫn như cũ không thôi.

"Tiểu Niên ngoan, đêm Tiểu Niên phải cùng người nhà đón, giống như con phải đi về với bà nội thì Tĩnh Tĩnh cũng phải đi về với người nhà của thầy."

Phương Hoài Minh lên tiếng thay Quách Tĩnh Tĩnh giải vây, cũng may Quách Tiểu Niên cũng không phải là một đứa trẻ không nói lý,  ba nhóc vừa nói như vậy, nhóc cũng nghe hiểu, không cưỡng cầu nữa, chẳng qua là cúi đầu, bộ dáng không có tinh thần vô cùng đáng thương.

Phương Hoài Minh đành chịu cười một tiếng, ngẩng đầu hỏi Quách Tĩnh Tĩnh: "Gần đây có liên lạc với Tử Chương không? Trước nghe Tử Hoa nói, chú Trương hy vọng em đi Thượng Hải đón năm mới?"

(Vì sau khi biết TT là con A Thanh mà cảm tình Quách Tử Hoa với TT cũng thay đổi, mà Phương Hoài Minh là chồng QTH luôn nên mình sẽ thay đổi cách xưng hô nhé, bao gồm cả của HPH lẫn TT vì người một nhà rồi đúng không =)))

"Vâng, anh Chương nói như vậy, nhưng mà em muốn lui lại một chút rồi mới đi, thật lâu rồi không về nhà, em phải về xem ông bà nội".

"Cũng tốt, " Phương Hoài Minh gật đầu, ngược lại là rất đồng ý, "Lần này chúng ta đi gấp, Tử Hoa vốn là muốn chậm chút rồi đi, nhưng mà thủ đô gọi liên tục, ông nội bà nội nhớ cháu trai cũng không có cách nào khác, chỉ có thể đi trước thời hạn thôi. Em ấy nói cũng không có thời gian quan tâm đến em, muốn chính em phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, nhưng mà có Phạm Hành ở đó bọn anh cũng không cần quá lo lắng cái gì cả."

Nhìn ý cười ranh mãnh trong mắt Phương Hoài Minh, tai Quách Tĩnh Tĩnh nóng lên, thấp giọng nói một câu: "Anh ấy rất tốt ạ."

"Đối với em tốt là ổn rồi. Tĩnh Tĩnh, đừng để ý ánh mắt người khác quá, chỉ cần bản thân tốt, để ý tới người có thể hiểu được em, cái này quan trọng hơn bất cứ thứ gì." Phương Hoài Minh cùng Hạ Phạm Hành mới gặp mà như đã quen từ lâu, mà Phương Hoài Minh lại là người duy nhất đã kết hôn trong số mấy người họ, trong công tác hai người có thể so tài với nhau, trong phương diện sinh hoạt vẫn là Phương Hoài Minh có kinh nghiệm, Hạ Phạm Hành thỉnh thoảng cũng sẽ thỉnh giáo một hai điều.

Nghe được Phương Hoài Minh nói như vậy, Quách Tĩnh Tĩnh kinh ngạc nhìn y, không nhịn được lẩm bẩm hỏi: "Nghe Hạ Phạm Hành nói, chuyện anh Minh cùng chị Hoa năm đó cũng có rất nhiều người không tán thành, vậy hai người cuối cùng lại làm sao có thể tiến tới với nhau được?"

Phương Hoài Minh cười một tiếng, biết tính của Quách Tĩnh Tĩnh nên cũng không cảm thấy cậu đường đột, ngược lại còn kiên nhẫn giải thích: "Thật ra thì chuyện này anh vẫn một mực rất cảm kích chị Hoa của em, năm đó là do em ấy kiên quyết nhất định phải ở bên anh, gia thế nhà cô ấy như vậy, Phạm Hành chắc cũng nói qua chút ít với em rồi, anh lúc ấy chỉ là một thằng quê mùa nghèo túng, cảm thấy bản thân không với tới được chị Hoa, là chị Hoa em một mực không buông tay anh ra, là cô ấy kiên định nên anh mới hạnh phúc được như ngày hôm nay."

Phương Hoài Minh có ý ám chỉ nhìn Quách Tiểu Niên bên người một chút, Quách Tiểu Niên ngẩng đầu nháy mắt với y mấy cái, Phương Hoài Minh cười càng thêm hiền hòa."Tĩnh Tĩnh, thật ra thì có lúc rất nhiều chuyện đều là chúng ta tự trói buộc mình, có một số việc, em không làm thì vĩnh viễn sẽ không tin mình có thể làm tốt bao nhiêu; có vài người, thà giao cho người khác thì không bằng tự chúng ta toàn lực bảo vệ, con đường trước mặt không có gì phải sợ, thật đấy, bởi vì em biết có một người, vẫn luôn đứng ở bên cạnh em, tin tưởng em, như vậy còn có lý do gì để sợ chứ?"

Phương Hoài Minh nói xong, Quách Tĩnh Tĩnh thật lâu không có trả lời. Phương Hoài Minh cũng không thúc giục, chờ cậu từ từ suy nghĩ.

"Anh Minh, " qua thật lâu, Quách Tĩnh Tĩnh mới mở miệng, "Cám ơn anh ạ."

Phương Hoài Minh lắc đầu cười khẽ, đưa tay vỗ một cái lên vai Quách Tĩnh Tĩnh: "Đúng rồi,  chị Hoa của em nói, trước khi đi thì ăn chung bữa cơm, buổi tối em cùng Phạm Hành có rảnh không? Lần này chúng ta không đi tiệm cơm ăn nữa, anh tự mình xuống bếp biểu diễn tài nghệ một chút, như thế nào?"

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Phương Hoài Minh, kinh ngạc nói: "Anh Minh còn biết làm thức ăn sao?"

"Tất nhiên, " Phương Hoài Minh nhíu mày, rất là tự tin, "Em cũng đừng quên, anh cũng xuất thân từ nông thôn, xào thức ăn nấu cơm tất nhiên không phải bàn."

Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy mình thật giống như bị Phương Hoài Minh cảm hóa, vốn là còn có chút tâm tình còn tích ở trong lòng giờ đã sáng tỏ thông suốt, cậu gật đầu một cái nói: " Được, vậy em về nói với Phạm Hành một tiếng."

"Được, vậy bọn anh cũng không quấy rầy em nữa, các em buổi trưa hẳn còn liên hoan đúng không? Cứ việc chơi đi, chơi vui vẻ vào, Tiểu Niên, nói với thầy buổi tối gặp đi, chúng ta phải trở về chuẩn bị bữa tiệc lớn!"

" Được!" Quách Tiểu Niên rõ ràng cảm thấy rất hứng thú, "Tĩnh Tĩnh gặp lại nhé, buổi tối bọn con chờ thầy nga."

" Chờ em đấy." Phương Hoài Minh học Quách Tiểu Niên cũng nói một câu, hai cha con tay to dắt tay nhỏ, cười đùa vẫy tay với Quách Tĩnh Tĩnh.

Buổi trưa giáo viên liên hoan, Quách Tĩnh Tĩnh vẫn tham gia. Thật ra thì tối ngày hôm qua cậu cùng Hạ Phạm Hành đã thảo luận rất lâu, có muốn tham gia liên hoan hay không. Quách Tĩnh Tĩnh  thật ra thì cũng không có muốn tới, có điều Hạ Phạm Hành lại khích lệ cậu tham gia, hắn hy vọng Quách Tĩnh Tĩnh có thể thành lập được vòng bạn bè của mình, mặc dù không nhất định có thể giống như hắn cùng Quách Tử Chương, Dương Tuyền nhưng bạn bình thường cũng là bộ phận không thể thiếu ở trong đời.

Để cho Quách Tĩnh Tĩnh vui mừng là, Phó Vĩ hình như cũng không truyền rao chuyện tình cảm của cậu ra bên ngoài, cô giáo tình cờ trêu đùa mấy câu cũng chỉ là nói cậu da mặt mỏng, hiếm khách các loại.

Lúc đi tới hành lang phòng vệ sinh gặp phải Phó Vĩ, Quách Tĩnh Tĩnh do dự một chút rồi rốt cục cũng há miệng kêu một tiếng: "Thầy Phó..."

Phó Vĩ nhanh chóng cúi đầu xuống, cũng không thèm nhìn cậu, vội vã đi qua trước mặt cậu. Quách Tĩnh Tĩnh đứng ngẩn ngơ tại chỗ, hình như là không nghĩ tới, nhưng mà cậu rất mau liền phục hồi tinh thần lại.

"Cám ơn." Nhìn bóng lưng Phó Vĩ, Quách Tĩnh Tĩnh vẫn là nói ra mình lời muốn nói, Phó Vĩ  ngừng một lát rồi không quay đầu lại mà đi.

Nhưng Quách Tĩnh Tĩnh lại khó hiểu cảm thấy nhẹ nhõm mà thở phào, giống như Phương Hoài Minh nói, không làm thì bạn vĩnh viễn không biết mình có thể làm tốt bao nhiêu, bất kể Phó Vĩ trong lòng nghĩ như thế nào thì cậu chỉ cần kiên định với điều mình muốn, cũng vì nó mà cố gắng, tương lai không hối hận là đủ rồi.

Hơn nữa, đời người nào có phương pháp nào thập toàn, có bỏ nhất định sẽ có được, chỉ cần kết quả là mình muốn, quá trình có khổ cực như thế nào đi nữa cũng là đáng giá.

□ tác giả lời ong tiếng ve:

Có độc giả nói muốn nhìn rõ thanh, để cho hắn đi ra bán một manh, cầu đề cử rồi cầu! Đẩy! Tiến! ---