Nhà Có Hãn Thê Làm Sao Phá

Chương 52: Đoàn sư phụ(1)



Dịch: Lục Lam

Biên: Laoshu

Nguồn: bachngocsach


***

Ăn điểm tâm xong, Thanh Thư thay một thân xiêm y màu hồng cánh sen. Vòng cổ và khuyên tai trên người cũng tháo hết xuống, chỉ giữ lại vòng phật châu đeo trên cổ tay.

Thay đồ xong xuôi, Thanh Thư than thở với Cố lão phu nhân: "Bà ngoại, người bảo người ta làm cho con mấy bộ quần áo chống bẩn đi!"

Hiện tại y phục của nàng đều là những bộ có màu sắc tươi đẹp, lại không chịu được bẩn, lúc luyện công nhất định không thể mặc những loại y phục thế này.

Cố lão phu nhân mỉm cười, người còn chưa gặp mà đã nghĩ đến chuyện luyện công: "Đợi Đoàn sư phụ đồng ý nhận con làm đồ đệ, ta sẽ sai người làm cho con mấy bộ quần áo chịu bẩn là được."

Thanh Thư nắm tay lại, nói: "Bà ngoại, con nhất định sẽ khiến cho Đoàn sư phụ nhận con làm đồ đệ."

Cố lão phu nhân cũng không muốn đả kích Thanh Thư, quyết định để nàng tiếp tục vui vẻ một chút.

Hơn một khắc sau, tổ tôn hai người tới trước một căn nhà thấp bé.

Thanh Thư có chút nghi ngờ, bèn hỏi: "Tổ mẫu, không phải người đã nói Đoàn sư phụ là tổng tiêu đầu của tiêu cục sao? Đã làm tổng tiêu đầu rồi thì chắc chắn là kiếm được không ít tiền, vậy sao lại ở chốn nghèo nàn như này?"

Cố lão phu nhân biết rõ nội tình của Đoàn sư phụ, tất nhiên cũng biết tại sao ông ta lại đến nơi này ở. Chỉ là, bà cảm thấy không cần thiết phải nói cho Thanh Thư những thứ ấy, vì vậy cũng chỉ cười trừ cho qua."

Thanh Thư cho rằng bà không biết, cũng không hỏi tiếp.

Gõ cửa mấy lần, cả hai mới nghe được một thanh âm khàn khàn vang lên: "Chờ một chút."

Thanh Thư nhìn thấy người mở cửa là một người đàn bà tóc bạc lưa thưa, khuôn mặt nhuốm vẻ phong sương, nàng nói: "Xin cho hỏi nơi đây là nhà Đoàn sư phụ phải không?"

Đoạn đại nương nhìn thấy tổ tôn hai người thì có chút nghi ngờ, hỏi: "Các người cũng đến tìm ông ấy sao?"

Những ngày qua có tới cửa thì cũng toàn là nam nhân, lão phu nhân dẫn một tiểu cô nương tới cửa thế này vẫn là lần đầu tiên. Vì thế nên Đoàn đại nương cũng không nghĩ đến chuyện họ đến bái sư.

Cố lão phu nhân nói: "Đúng, chúng ta đến tìm Đoàn sư phụ, ông ấy có ở đây không?"

Người đàn bà gật đầu nói: "Có. Các người vào đi!"

Tổ tôn hai người vừa đi đến khoảng sân nhỏ thì đã ngửi thấy một mùi thuốc nồng nặc. Thanh Thư ghét nhất là mùi thuốc, khó tránh lông mày lập tức chau lại.

Trong sân có một người đàn ông với làn da ngăm đen, mặc một thân y phục gọn gàng đang chẻ củi. Một rìu bổ xuống, khúc củi to cỡ đùi người lớn đã bị chẻ thành bốn thanh.

Thanh Thư thấy thế mắt nhìn thẳng tắp. Chuyện này không phải người bình thường nào cũng có thể làm được đâu.

Phụ nhân đi đến bên người đàn ông này nói: "Ông nhà à, vị đại nương này tới tìm ông đấy."

Người đàn ông thả rìu trong tay xuống, lấy cái khăn mặt đang vắt trên vai lau mồ hôi, sau đó mới hỏi: "Các người là ai? Tìm ta có chuyện gì?"

Trong tưởng tượng của Thanh Thư, Đoàn sư phụ hẳn là một người khôi ngô cường tráng. Kết quả vóc người của vị Đoàn sư phụ này, đứng đơn độc ở đó, so với mấy khúc gỗ kia trông còn gầy hơn, hoàn toàn khác với tưởng tượng của nàng.

Nếu không phải đã nghe lời son sắt của Cố lão phu nhân, thì căn bản là nàng sẽ không tin đối phương có thể một mình giết hơn mười tên thổ phỉ. Quả nhiên là nhìn người không thể nhìn bề ngoài, nước biển không thể đo bằng đấu.

Thanh Thư ngẩng đầu nói: "Đoàn sư phụ, con nghe nói võ công của người cao cường, muốn theo người học võ."

Đoàn sư phụ không chút nghĩ ngợi liền từ chối: "Ta không thu đồ đệ, mời các người trở về cho!"

Lời hứa của quân tử đáng giá nghìn vàng, đã nói là không thu đồ đệ tất không thu, không có chuyện ông tự vả vào mặt mình.

Cố lão phu nhân rất dứt khoát nói: "Ai da, vậy mà Đoàn sư phụ không muốn thu đồ đệ, vậy chúng ta trở về thôi!"

Dễ dàng buông tha như vậy, Đoàn sư phụ cũng không khỏi có chút ghé mắt mà nhìn. Trong hai năm qua, người đến bái sư luôn nghĩ trăm phương ngàn kế muốn ông gật đầu đồng ý, đương nhiên cuối cùng đều không công mà lui.

Thanh Thư hồn nhiên nói: "Con không phải đến bái sư, con chỉ muốn học chút công phu chân tay thôi, như thế thì có gặp phải nguy hiểm cũng có thể tự bảo vệ được bản thân."

Đoàn sư phụ có phần kinh ngạc, nhưng vẫn lắc đầu, nói: "Ta sẽ không dạy ngươi, mời các người trở về đi thôi!"

Mùi thuốc càng ngày càng nồng, hít vào làm con người ta khó mà chịu nổi.

Tâm tư Thanh Thư lập tức xoay chuyển, nàng giảo hoạt nói: "Sẽ không để ông dạy không công đâu. Con sẽ trả tiền."

Ở cái nhà rách nát thế này, hơn nữa mùi thuốc trong sân nặng như vậy, có thể thấy được gia đình này sống cũng không tốt lắm.

Cố lão phu nhân nhìn Thanh Thư thích thú, nha đầu này đúng là sắp thành tinh rồi.

Đoàn đại nương đoạt lời Đoàn sư phụ nói trước: "Nếu để ông nhà ta dạy cô, các người có thể bỏ ra bao nhiêu tiền?"

Thanh Thư mong mỏi nhìn Cố lão phu nhân. Nàng không biết mời một võ sư cần bao nhiêu tiền, vì vậy việc này còn phải cần bà ngoại ra quyết định.

Đoàn sư phụ đanh mặt nói: "Các người mời người khác đi! Ta không dạy."

Cố lão phu nhân rất dứt khoát nói: "Nếu như thế, xin thứ lỗi đã quấy rầy."

Nói xong, bà bèn nắm tay Thanh Thư đi ra ngoài.

Đoàn đại nương nói với theo: "Đại nương, các người đang ở nơi nào? Chờ tôi thuyết phục ông ấy được thì cũng tiện báo tin về cho các người."

Thanh Thư nhanh nhẹn trả lời: "Bà ngoại ta họ Cố, nhà ở phố Đông, nếu có đến chỉ cần nghe ngóng một chút là biết ngay."

Sắc mặt Đoàn đại nương rạng rỡ hẳn, người trong con phố Đông đó đều thuộc hạng giàu sang cả. Nếu trượng phu đến đó dạy tiểu cô nương này thì tiền lương hàng tháng chắc chắn sẽ không ít.

Ngồi trên xe ngựa, Cố lão phu nhân nhìn Thanh Thư: "Kỳ thực Đoàn sư phụ nói rất đúng, chúng ta cũng có thể tìm người khác đến dạy, không nhất thiết cứ phải là ông ta."

Thanh Thư lắc đầu nói: "Bà ngoại, con chỉ muốn học võ với Đoàn sư phụ."

Nếu là chưa thấy người thì cũng thôi đi. Nhưng đã gặp được người thì chắc chắn phải là Đoàn sư phụ.

"Vì sao?"

Thanh Thư giải thích: "Bà ngoại, ở huyện Thái Phong này hẳn là không tìm ra người có võ công tốt hơn ông ấy. Đã muốn học thì tất nhiên là phải học từ người có võ công tốt nhất rồi."

(Truyện đăng tại bachngocsach.com_@Lục lam)

Từ sau khi biết lão phu nhân tin tưởng Vô Trần đại sư, khi ở trước mặt bà, Thanh Thư cũng không che giấu nanh vuốt của mình nữa. Đương nhiên chỉ giới hạn ở trước mặt Cố lão phu nhân. Còn trước mặt người ngoài, nàng cũng chỉ thông minh hơn một chút so với đứa trẻ bình thường.

Cố lão phu nhân cố ý nói: "Nhưng vị Đoàn sư phụ này không muốn dạy con, bà ngoại cũng hết cách."

Thanh Thư rất tự tin nói: "Bà ngoại, Đoàn sư phụ rất thiếu tiền, con cũng không phải muốn bái sư mà chỉ muốn học chút da lông phòng thân. Cho dù sau này học không tốt cũng sẽ không làm hỏng thanh danh của ông ấy, con tin là ông ấy sẽ đồng ý."

Ngừng một chút, Thanh Thư nói thêm: "Bà ngoại, một đồng tiền cũng làm khó được anh hùng hảo hán. Cho dù Đoàn sư phụ có kiêu ngạo đến đâu cũng sẽ vì vợ con mà thỏa hiệp thôi."

Chỉ trong một thời gian ngắn đã tìm ra nhược điểm của Đoàn sư phụ. Sự nhạy bén của Thanh Thư chẳng hề kém bà. Nếu được chỉ dạy cẩn thận, tương lai con bé sẽ không phải lo nghĩ gì nữa.

Cố lão phu nhân cười hỏi: "Nếu ông ấy chào giá quá cao, con vẫn muốn mời ông ấy sao?"

Thanh Thư nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: "Bà ngoại, nếu không thì mời ông ấy làm hộ viện nhà chúng ta, thuận đường dạy con võ công. Vậy coi như là nhất cử lưỡng tiện, người nói xem thế nào?"

Nàng cũng là sợ Cố Hòa Bình cùng Viên San Nương chó cùng rứt giậu, làm ra chuyện điên rồ. Nếu có một người võ công cao cường làm hộ viện, trông nom nhà cửa cũng làm cho người ta yên tâm hơn.

Chỉ là, sau này Thanh Thư mới biết được, nàng hoàn toàn là buồn lo vô cớ.

Cố lão phu nhân cười ha ha: "Người ta còn chưa đồng ý dạy võ cho con, mà con đã nghĩ đến chuyện cho người ta làm hộ viện giữ nhà rồi."

Bàn tính của nha đầu này, ngược lại đã đánh đến lách tách vang to, có phong độ của bà, bà thích!

Nói xong, Thanh Thư có phần bận lòng dò hỏi: "Bà ngoại, nhà chúng ta còn tiền không?"

Nếu không có nhiều tiền, sau này phải bớt chi tiêu đi thôi.

Hai chữ chúng ta dõng dạc, thật đúng ý của Cố lão phu nhân: "Nhiều thì không có, nhưng tiền cho con mời thầy chiêu thợ thì vẫn phải có. Chỉ là học võ vất vả, rèn luyện đánh đấm rất dễ bị thương, bà ngoại sợ con không chịu được cái khổ này."

Thanh Thư toét miệng cười nói: "Bà ngoại, người yên tâm, con sẽ không quăng gánh nửa đường đâu."

Học được bản lãnh rồi, mới không bị kẻ khác bắt nạt, lại càng không bị kẻ khác lấy làm hàng hóa để trao đổi lợi ích. Vì vậy, bất kể là đọc sách hay là học võ, dù có đau khổ hay mệt mỏi hơn nữa nàng cũng sẽ kiên trì đến cùng.

Edit: Những đóng góp và ý kiến cho bản dịch xin mời vào bachngocsach.com cùng thảo luận.