Nhà Có Hãn Thê Làm Sao Phá

Chương 62: Khắc khổ(1)



Dịch: Lục Lam

Biên: Laoshu

Nguồn: bachngocsach


***

Trên mặt đất một màu tối đen, bầu trời thì sáng trong, từng cơn gió thổi nhẹ khiến mấy cái bóng cỏ cây hoa lá khẽ khàng rung rinh. Bốn phía xung quanh đều chìm trong làn sương mù huyền ảo.

Kiều Hạnh vừa đi vừa ngáp: "Tiểu thư, sau này tiên sinh sẽ sắp xếp việc học của người, đến lúc đó nếu người không thể lo liệu hết thì làm sao bây giờ?"

Thanh Thư không chút nghĩ ngợi, nói: "Nếu việc học quá nhiều, không viết kịp thì lại để tiên sinh thu xếp ít đi một chút."

Kiều Hạnh há hốc mồm, sau đó nói: "Tiểu thư, người có thể xếp việc học lên trên thời gian luyện võ mà!"

Lúc nàng nhìn thấy Thanh Thư luyện công cũng bám đuôi theo cùng hoc. Mới lúc đầu nàng ta còn cảm thấy thú vị, kết quả là còn chưa luyện hết buổi đã không kiên trì nổi nữa, quá là đau khổ đi.

Thanh Thư lắc đầu nói: "Đọc sách quan trọng, tập võ cũng quan trọng như vậy, cả hai thứ ta đều sẽ không bỏ bê."

Kiều Hạnh có chút đau lòng: "Nhưng mà như vậy quá cực khổ. Tiểu thư, người còn nhỏ như này, sao phải liều mạng thế chứ?"

Thanh Thư mỉm cười: "Ta không cảm thấy cực khổ, trái lại, ta còn cảm thấy rất thú vị."

Mấy ngày đầu tập võ, nàng có cảm giác cứ như chân cẳng không còn là của mình, nhưng nếu nhịn qua được thì sẽ phát hiện thực ra cũng không khó như vậy.

Kiều Hạnh lập tức á khẩu.

Đoàn sư phụ trông thấy Thanh Thư, khẽ gật đầu nói: "Luyện lại những gì đã học trước đó một lần cho ta xem."

Đây cũng là bước làm nóng người.

Học được nửa tháng, hiện giờ động tác của Thanh Thư không chỉ đâu vào đấy, mà thời gian có thể duy trì cũng dài hơn.

Đoàn sư phụ gật gù: "Thoái công (Kỹ năng chân-các động tác chân) đã học xong rồi, hôm nay bắt đầu học thế eo. Thức thứ nhất, cong eo trước."

Thanh Thư dựa theo lời Đoàn sư phụ, hai chân chụm lại đứng nghiêm, giống như một gốc tùng xanh.

Đoàn sư phụ nói tiếp: "Mười ngón tay giao nhau, giơ tay thẳng, lòng bàn tay hướng lên..."

"Đúng rồi, thân trên cúi về phía trước, ưỡn ngực, gập eo, hai tay chạm đất*." Thấy bàn tay của Thanh Thư còn chưa chạm đất, Đoàn sư phụ bèn nhắc nhở: "Hai tay nhất định phải chạm đất."

Đôi tay của Thanh Thư vừa chạm xuống đất, vì dùng lực không đúng nên cả người đổ về phía trước.

Kiều Hạnh thấy Thanh Thư ngã sấp xuống, định tiến lên đỡ nàng.

Thế nhưng Đoàn sư phụ lại nghiêm nghị nói: "Không được đỡ, để con bé tự đứng dậy."

Thanh Thư bò dậy từ dưới đất, nói với Kiều Hạnh: "Ngươi đi qua viện tử sát vách giúp đại nương chạy việc đi!"

Tránh cho ở lại nơi này ảnh hưởng đến nàng.

Kiều Hạnh có chút không yên lòng: "Tiểu thư, nô tì vẫn là nên ở lại chỗ này đi."

Thanh Thư nở nụ cười: "Ngươi không cần lo cho ta, có việc ta sẽ gọi ngươi."

(Truyện đăng tại bachngocsach.com_@Lục Lam)

Kiếp trước, lúc ở trong am ni cô, nàng còn phải chịu cả roi vọt đấy! Vào ngày tuyết lớn đó, lúc chạy trốn còn bị lăn từ trên núi xuống, những cái đó mới gọi là khổ. Hiện giờ cũng chỉ là ngã một cái, so ra còn chưa tính là gì cả.

Dưới sự kiên trì của Thanh Thư, Kiều Hạnh chỉ có thể ủy khuất mà đi sang viện kế bên.

Đoàn đại nương đang nhặt rau, trông thấy Kiều Hạnh thì vội vàng đứng lên hỏi: "Kiều Hạnh cô nương, có chuyện gì vậy?"

Kiều Hạnh lắc đầu: "Không có việc gì, là tiểu thư bảo ta tới đây giúp đại nương làm việc đấy."

Bởi vì không bái sư, Thanh Thư cũng chỉ xưng hô với bà là Đoàn đại nương mà không phải sư mẫu.

Đoàn đại nương cười nói: "Ta đây không có nhiều việc, cô nương không có việc gì thì đi ra ngoài chơi đi!"

Ở trong mắt Đoàn đại nương, Kiều Hạnh vẫn chỉ là một đứa bé."

Kiều Hạnh lắc đầu nói: "Không được. Nếu để người khác nhìn thấy thì sẽ bị hỏi đó."

Làm nha hoàn cận thân của tiểu thư, nếu chạy lung tung nhất định sẽ làm cho người khác nghi ngờ. Lão phu nhân từng căn dặn nàng ta, chuyện tiểu thư tập võ tạm thời không nên để cho người ngoài biết.

Đoàn đại nương cũng biết chuyện Thanh Thư tập võ vẫn còn giấu Cố Nhàn: "Vậy thì ngươi chơi ở trong sân đi."

Đoàn Tiểu Nhu nghe được cuộc trò chuyện của hai người bèn nói: "Nương, người vào đây một chút."

Đoàn đại nương bỏ đồ trong tay xuống, đi vào trong.

Nghe thấy Đoàn Tiểu Nhu nói muốn đi ra ngoài, Đoàn đại nương lắc đầu khuyên: "Buổi sáng hàn khí nặng, nếu con đi ra ngoài, bị gió thổi trúng thì sẽ lại đau đầu mất."

Đoàn Tiểu Nhu ho khan hai tiếng, đáp: "Nương, vậy người để Kiều Hạnh vào đây nói chuyện cùng con có được không?"

Đoàn đại nương có chút do dự.

Đoàn Tiểu Nhu biết rõ nỗi băn khoăn của Đoàn đại nương, nàng nói: "Nương, không cần để Kiều Hạnh tới gần con, để nàng ấy ngồi ở trước cửa kia là được."

Nếu không được, nàng cũng sẽ không cưỡng cầu.

(Truyện đăng tại bachngocsach.com_@Lục Lam)

Sau hai lần bị ngã, Thanh Thư mới có thể làm tốt động tác này. Đoàn sư phụ cũng không bảo nàng đứng dậy, cho nên Thanh Thư đành tiếp tục duy trì động tác ấy.

Từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu theo khuôn mặt nhỏ rơi xuống mặt đất, gân xanh trên trán nàng cũng nổi hết cả lên. Thế nhưng Thanh Thư vẫn cắn răng chịu đựng, đến hừ một tiếng cũng không thấy kêu rên.

"Được rồi."

Thanh Thư đứng lên, thở hổn hển từng ngụm. Sau khi hô hấp bình thường lại, nàng mới lau mồ hôi tiếp tục luyện tập.

"Hai tay vòng qua hai chân, ôm lấy hai cổ chân, thân trên và mặt áp sát hai chân..."

Đợi đến lúc luyện công xong, thân thể Thanh Thư như mới được vớt từ trong nước ra, trên dưới toàn thân đều ướt đẫm.

Mặc dù mới ba tuổi, quần áo có dính sát vào người cũng không sao, nhưng Thanh Thư vẫn đi thay một thân quần áo sạch rồi mới trở về.

Trên người dính dớp vô cùng khó chịu. Cho nên chuyện đầu tiên khi Thanh Thư quay về chủ viện là gội đầu, tắm rửa.

Cố lão phu nhân nhìn thấy tay Thanh Thư sưng đỏ một mảng, vội hỏi: "Tay bị sao vậy?"

"Lúc ngã sấp xuống bị trầy da thôi. Bà ngoại, không có việc gì đâu, chỉ vài ngày sau là sẽ ổn thôi."

Tập võ thì sao có thể không té ngã, bị thương được.

Cố lão phu nhân vội kêu Hoa ma ma cầm thuốc cao tới, vừa bôi vừa nói: "Con à, hay là chúng ta đừng tập võ nữa, chuyên tâm theo Phó tiên sinh học bài thôi."

Sao mà hết người này đến người khác đều khuyên nàng ngừng tập võ thế này! Thanh Thư không đồng ý, lắc đầu: "Bà ngoại, người đã từng nói với con, đã làm thì không thể quăng gánh giữa đường, nếu không sẽ chẳng làm nên trò trống gì đó."

Nói thì nói như thế, nhưng nhìn thấy Thanh Thư bị thương thì bà lại đau lòng. Cố lão phu nhân nói: "Chúng ta lại không cần ra chiến trường giết địch mà. Ngoan, con sợ sau này gặp nguy hiểm thì ta sẽ tìm cho con hai nha hoàn thân cận biết võ công để bảo vệ con."

Thanh Thư cảm thấy cậy người không bằng cậy mình. Chỉ là trái lại, lời này đã nhắc nhở nàng: "Bà ngoại, người mời cho nương một nữ hộ vệ đi! Lần trước ở thôn Đào Hoa, nương giẫm phải một cục đá xém chút đã ngã ngửa. Lần đó là may mắn, nhưng cũng không phải lần nào cũng ăn may như vậy được đâu."

Cố lão phu nhân cảm thấy Thanh Thư nói rất có lý, chỉ là với tính tình của Cố Nhàn thì chắc chắn sẽ không để người lạ đi theo bên mình.

Thanh Thư suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy bà ngoại à, người tìm cho con một nữ hộ vệ đi!"

Cố lão phu nhân đối với mong muốn của Thanh Thư đương nhiên là hữu cầu tất ứng (xin gì được nấy): "Được, để ta cho người đi tìm."

Thanh Thư cảm động không thôi, ôm Cố lão phu nhân, thấp giọng nói: "Bà ngoại, người nhất định phải sống lâu trăm tuổi đấy."

Bất kể là ai, nếu muốn hại mẹ nàng cùng bà ngoại, nàng đều sẽ không bỏ qua.

Dùng xong điểm tâm, Thanh Thư lập tức đi đến viện Tử Đằng.

Bởi vì vết thương trên tay đã được bôi thuốc nên đặc biệt dễ thấy. Sau khi Phó Nhiễm nhìn thấy thì cau mày, hỏi: "Sao tay lại bị thương rồi?"

Thanh Thư cũng không gạt Phó Nhiễm, nói: "Lúc luyện công bị ngã trầy da ạ."

Phó Nhiễm kinh ngạc không thôi, hỏi: "Luyện công bị trầy da? Ngươi tập võ?"

Thanh Thư gật đầu.

Phó Nhiễm vô cùng bất ngờ nhìn Thanh Thư, sau đó nghiêm túc nói: "Ngươi hẳn là đã biết, bàn tay này đối với nữ tử thì chính là khuôn mặt thứ hai."

Thấy Thanh Thư không lên tiếng, Phó Nhiễm lại nói: "Tập võ rất dễ bị thương. Hôm nay chỉ bị thương ở tay, ngày mai có thể là cánh tay, cẳng chân, đến lúc đó đi học đường để cho người ta thấy thì sẽ bị giễu cợt đấy."

Thanh Thư nói: "Con không sợ bị người cười."

Phó Nhiễm khẽ lắc đầu, nói: "Bây giờ ngươi còn nhỏ, còn chưa biết miệng người đáng sợ cỡ nào."

Nàng đã từng gặp không ít đứa trẻ, bởi vì bị mọi người cười nhạo, cô lập mà trở nên mẫn cảm, tự ti. Nàng sẽ không cho phép học trò của mình biến thành bộ dạng như vậy.

Thanh Thư nói: "Lão sư, con không sợ bị chê cười, cũng không sợ những lời đồn đãi nhảm nhí, con chỉ muốn trở nên mạnh mẽ."

Trong lòng Phó Nhiễm chấn động. Thấy ánh mắt kiên định của nàng thì cũng biết không cần nhiều lời nữa:"Hãy nhớ kỹ lời ngươi nói ngày hôm nay."

Edit: Từ giờ mình sẽ để hình minh họa dưới khung thảo luận nha.