Nhà Có Hãn Thê Làm Sao Phá

Chương 73: Oán người(1)



Dịch: Lục Lam

Biên: Laoshu

Nguồn: bachngocsach


***

Dưới tầng tầng lớp lớp tán lá xanh um tươi tốt, từng chùm nho treo mình trên giàn đỡ. Bởi còn chưa đến vụ chín nên nho vẫn có màu xanh lục. Đứng dưới giàn cây ngẩng đầu nhìn lên, nhìn chúng tưởng chừng như từng viên ngọc bích hay phỉ thúy, sáng long lanh, óng ánh.

Thanh Thư đứng dưới giàn nho luyện công, sau khi luyện xong hết thì người cũng như vừa mới vớt ra từ trong nước.

Cố Nhàn xem như đã hiểu vì sao trong khoảng thời gian này Thanh Thư lại gầy đi nhiều như vậy. Ngày nào cũng đổ ngần ấy mồ hôi, không gầy mới là lạ.

Thấy Thanh Thư ngồi ở trên ghế mây, Cố Nhàn ghét bỏ nói: "Đổ nhiều mồ hôi như vậy còn không nhanh đi tắm gội!"

Thanh Thư lắc đầu đáp: "Không được đâu mẹ. Đoàn sư phụ nói luyện công xong phải nghỉ ngơi một khắc đồng hồ rồi mới có thể tắm gội."

Về phần nguyên nhân thì Đoàn sư phụ cũng không nói rõ ràng, nhưng đã nói như vậy nhất định là có lý do cả đấy.

Cố Nhàn gật đầu nói: "Vậy con nghỉ ngơi rồi chút nữa hãy đi tắm rửa. Đúng rồi, hôm nay con hãy mặc bộ xiêm y ta làm cho con nhé."

Thanh Thư biết đây là một mảnh tấm lòng từ mẫu của Cố Nhàn. Khoảng thời gian này nàng cũng thường xuyên mặc. Chỉ là nàng vẫn lắc đầu: "Mẹ à, bộ xiêm y kia có hơi nhăn. Bây giờ ủi phẳng cũng không kịp nữa, để ngày mai lại mặc đi!"

Ăn cơm xong, Thanh Thư vào nhà thay xiêm y. Đợi nàng đi tới, Cố Nhàn nhìn qua thì lại có chút đau đầu.

Chỉ thấy trên thân Thanh Thư mặc một bộ áo hè sắc vàng thu có thêu hoa mai, dưới phối váy xếp xanh nhạt cũng thêu hoa mai. Hai búi tóc tròn trên đầu được thắt dây hồng san hô, trước ngực đeo chuỗi vòng vàng bát bảo gắn với mảnh ngọc mỡ dê hình khóa. Trên trán còn điểm một nốt yên chi, thoạt nhìn giống như là ngọc nữ ngồi bên Quan Âm.

Cố Nhàn nói: "Cái vòng này quá khoe khoang rồi, nhanh tháo xuống cho ta."

Thanh Thư mới không muốn gỡ xuống: "Đây là bà ngoại có lòng, kêu người đi phủ thành mua cho con, làm sao lại không được đeo?"

Khi ở nhà, bởi vì còn phải tập võ nên nàng cũng không đeo bất kỳ đồ trang sức gì. Lần này về quê tất nhiên là nàng muốn đeo một cái vòng vàng dễ làm người khác chú ý rồi.

Cố Nhàn tức giận nói: "Chuyện lần trước như thế mà con còn chưa rút ra bài học sao hả? Nếu cái vòng này lại bị trộm nữa, chẳng lẽ lại còn muốn bà ngoại con mua lại cái khác?"

Thanh Thư đáp ngay: "Mẹ, cái vòng này con sẽ đeo mỗi ngày, lúc ngủ con liền nhét nó dưới gối. Con cũng không tin kẻ trộm lớn mật như vậy, còn dám nhân lúc con ngủ mà đến trộm."

Cũng là do Thanh Thư rất có chính kiến, trong khoảng thời gian này không cần Cố Nhàn hao một chút tâm tư gì. Vì vậy tuy rằng Cố Nhàn không đồng ý với việc Thanh Thư đeo đồ trang sức quý giá như thế, nhưng đến cùng cũng không ép nàng gỡ xuống được.

Lên thuyền rồi, Cố Nhàn an vị trong khoang thuyền không hề bước ra, còn Thanh Thư thì lại cùng Trụy Nhi đi đến đầu thuyền.

Xa xa có núi xanh, cây rừng xanh mướt liên miên chập chùng, dưới chân là nước sông trong vắt tới đáy, còn có thể nhìn thấy rõ những con cá tự do thoải mái bơi lội trong nước.

Thanh Thư nhìn thấy cảnh trí như vậy, tâm tình cũng tốt lên mấy phần: "Trụy Nhi tỷ tỷ, chờ khi lão sư đến du ngoạn thì nhớ mang theo cần câu đến. Ngồi trên thuyền thả câu, nói không chừng lão sư còn có thể làm hai bài thơ đấy!"

Trụy Nhi gật đầu đáp ứng: "Ta sẽ nhớ kỹ."

Vốn biết Trụy Nhi không phải là một người nói nhiều, Thanh Thư cũng không tiếp tục trò chuyện với nàng ấy nữa, mà ngồi ở mũi thuyền nhìn những người đang vất vả hái lá dâu trong ruộng dâu.

Cố Nhàn thấy nàng bất động hồi lâu, vội kêu lên: "Thanh Thư, mau vào đây, bên ngoài quá nắng rồi."

Chờ khi Thanh Thư tiến vào khoang thuyền, Cố Nhàn cười mắng: "Cái con bé này, còn sợ mình chưa đủ đen hay sao?"

Thanh Thư khi chưa sút cân thì tròn trịa trắng nõn, thoạt nhìn đặc biệt có phúc khí. Hiện giờ thì không chỉ gầy đi rất nhiều mà người cũng đen đi không ít, so với nhóc béo lúc trước như là hai người vậy.

"Mẹ, con cảm thấy như bây giờ thật tốt." Hiện giờ mặc dù nàng đen đi chút, nhưng mà sẽ không có người gọi là... nàng béo nữa rồi.

Cố Nhàn buồn cười nói: "Bây giờ con còn cảm thấy rất tốt, đợi sau này lớn lên nhất định sẽ phải hối hận đấy."

Một trắng che trăm xấu. Đợi sau khi trở về phải cho con bé dùng cao dưỡng trắng, cũng không thể để cho nha đầu này biến thành một cục than đen được.

Sau một khắc đồng hồ ngồi thuyền thì đã về đến thôn Đào Hoa.

Vốn dĩ Trụy Nhi muốn ôm Thanh Thư xuống thuyền, nhưng nàng lại từ chối: "Trụy Nhi tỷ tỷ, tỷ đỡ mẹ ta xuống thuyền đi!"

(Truyện đăng tại bachngocsach.com_@Lục Lam)

...........

Vì không có thông báo trước, nên khi Trương thị nhìn thấy mẹ con hai người thì rất bất ngờ.

Thanh Thư nở nụ cười, chào: "Tam thẩm."

Trương thị giật mình thốt lên: "Thanh Thư, cái đứa nhỏ này bị làm sao thế? Sao mà lại gầy đi nhiều như vậy?"

Cố Nhàn cười nói: "Đứa nhỏ này ngại lúc trước quá béo không ưa nhìn, hai tháng này đều không chịu ăn chút thịt nào đấy."

Trong khoảng thời gian này tập võ tiêu hao thể lực, mà học bài cũng hao tổn tinh lực, cộng thêm chuyện Thanh Thư không ăn nhiều thịt. Vì lẽ đó mà nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ gầy xuống của nàng.

Cố Nhàn cũng biết Thanh Thư đã gầy đi, nhưng do cứ cách một hai ngày nàng lại nhìn thấy nên cũng không cảm nhận được khác biệt quá lớn. Nhưng Trương thị thì không giống vậy, đối với nàng ta mà nói thì Thanh Thư giống như đã thay hình đổi dạng.

Trương thị sốt ruột hỏi: "Chuyện này là làm sao mà ra? Đại tẩu, đã mời đại phu xem chưa?"

Cố Nhàn gật đầu nói: "Hạ đại phu nói thân thể con bé rất tốt, so với trước kia còn tốt hơn."

Tổn thương tỳ vị của Thanh Thư chỉ hơn một tháng mà đã điều dưỡng tốt rồi, lúc ấy Hạ đại phu còn rất vui mừng nói Thanh Thư đã trưởng thành.

Tới lúc này Trương Thị mới thở phào một hơi, thân thể không có vấn đề là tốt rồi.

Thanh Thư cười híp mắt hỏi: "Tam thẩm, Như Điệp với Tiểu Vỹ đâu rồi?"

"Như Điệp cùng Như Đồng ra ngoài chơi rồi, còn Tiểu Vỹ thì ở trong nhà chính với tổ mẫu của con đấy." Nàng còn phải làm rất nhiều việc nhà, bận từ sáng sớm đến tối muộn cũng không có thời gian để ý mấy đứa trẻ.

Cố Nhàn dẫn theo Thanh Thư đến nhà chính thỉnh an Lâm lão thái thái.

Lâm lão thái thái nhìn về phía Thanh Thư, cau mày hỏi: "Vợ Thừa Ngọc, Hồng Đậu sao lại thành cái dạng này?"

Thanh Thư mất hứng nói: "Tổ mẫu, hiện giờ con tên là Thanh Thư, không còn gọi là Hồng Đậu nữa."

Lâm lão thái thái rất không vui, nói: "Đang êm đẹp, đổi tên làm gì?"

Cái tên Hồng Đậu này là Lâm Thừa Ngọc đặt. Thật ra Lâm lão thái thái cũng không thích cái tên này, chỉ là nhi tử đã đặt như thế, bà cũng không tiện nói gì.

Cố Nhàn cười nói: "Mẹ à, Hồng Đậu là nhũ danh, Thanh Thư là đại danh, cái đại danh này là dùng cho sau này đọc sách."

Lâm lão thái thái liếc mắt nhìn Cố Nhàn rồi nói: "Cô nương ở nhà thì đọc sách làm gì? Ngươi dạy nó biết mấy chữ, sau này có thể đọc sách viết chữ là được rồi."

Nhi tử bà ta sau này còn muốn làm quan, Thanh Thư không thể làm đứa mù chữ được. Nhưng biết được mấy chữ là tốt rồi, hà tất phải lãng phí tiền đưa đến học đường đọc sách chứ.

Lâm lão thái thái vốn muốn nói là để nó học mà chả phải làm gì, làm một cô nương đang tốt lành bị dạy hư mất rồi.

Ở điểm này thì Cố Nhàn nửa bước cũng không nhường, vẫn nói y hệt lần trước: "Nếu chỉ biết được mấy chữ, sau này Thanh Thư bị người ta giễu cợt, có mất thì cũng là mất thể diện của tướng công."

Lâm lão thái thái nói ngay: "Vậy cũng không cần tốn sáu trăm lượng bạc mời một tiên sinh. Chuyện này mà để cho người ta biết thì người ta sẽ nghĩ thế nào?"

Thu nhập một năm của cả nhà bọn họ cũng chỉ có hai ba trăm lượng bạc, thế mà Thanh Thư đọc sách một năm bằng hơn hai năm thu nhập của bọn họ.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, Lâm lão thái thái đã thấy đau như bị cắt thịt.

Thanh Thư bĩu môi nói: "Bọn họ muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ, con lại không có tiêu tiền nhà bọn họ. Tổ mẫu à, người cũng đừng để ý đến bọn họ làm gì, bọn họ là đang ghen tỵ thôi."

Sắc mặt Lâm lão thái thái càng ngày càng xấu: "Ta đang nói chuyện với mẹ ngươi, ngươi chen miệng vào làm gì? Còn nói là đọc sách ư, sách này đều đọc vào bụng chó hết rồi đi."

Viền mắt Thanh Thư lập lức đỏ ửng, nức nở nói: "Tổ mẫu, con biết người không thích con, vì vậy cho dù con nói cái gì, làm cái gì người cũng nhìn không vừa mắt cả."

Kiếp trước nàng không có ai che chở, để tùy lão thái thái xoa tròn bóp dẹt cũng không dám lên tiếng. Hiện giờ nàng mới không nhận cái uất ức này. Dù sao thì khi Lâm Thừa Ngọc còn chưa thi đậu tiến sĩ, Lâm gia vẫn phải dựa vào mẹ nàng. Đã có mẹ che chở cho mình, lão thái thái cũng sẽ không dám tùy ý đánh chửi nàng, vì vậy Thanh Thư không sợ.

Lâm lão thái thái tức giận xém ngã ngửa. Con nha đầu thối này, sợ là đến khắc bà đấy.