Nhà Có Hãn Thê Làm Sao Phá

Chương 79: Tiếc hận



Dịch: Lục Lam

Biên: Laoshu

Nguồn: bachngocsach


***

Thanh Thư cầm lấy hai tấm chữ lớn mà bản thân đã viết đưa cho Lâm lão thái thái, nói: "Tổ mẫu, chữ con viết có đẹp không?"

Lâm lão thái thái tùy ý quét mắt, nhưng sau khi nhìn thấy mấy con chữ kia thì vẻ mặt lại hơi ngưng lại: "Cũng không tệ lắm. Nhưng mà không thể kiêu ngạo, vẫn phải tiếp tục cố gắng."

Thanh Thư trịnh trọng gật đầu đáp: " Vâng, thưa tổ mẫu."

Tiễn Lâm lão thái thái ra ngoài, Cố Nhàn nhịn không được xoa xoa huyệt thái dương.

Thanh Thư làm như không thấy điệu bộ đau đầu đó của bà, ngồi xổm xuống nói với Như Điệp: "Có còn muốn nghe chuyện xưa nữa không nào?"

"Muốn ạ."

Thanh Thư lại kể cho Như Điệp chuyện ôm cây đợi thỏ, kể xong còn khuyên Như Điệp ngàn vạn lần chớ có học người nông dân nọ.

Lâm lão thái thái trở lại phòng, sau khi ngồi xuống thì nói với Tề bà tử: "Ngươi cảm thấy chữ viết đó của Thanh Thư như thế nào?"

Kỳ thật Lâm lão thái thái chưa từng đọc sách, cũng không biết Thanh Thư viết cái gì, nhưng bà cảm thấy mấy chữ viết đó rất đẹp.

Tề bà tử nói: "Sao vậy lão thái thái?"

Bà ta hiểu rất rõ Lâm lão thái thái, tuyệt đối không phải chỉ vì nhị cô nương viết chữ đẹp mà liền thay đổi thái độ. Giờ lại nói như thế, nhất định là có nguyên nhân khác.

Ở trước mặt Tề bà tử thì cũng không cần phải giấu giếm làm gì, Lâm lão thái thái nói: "Nhạc Tổ ba tuổi học vỡ lòng, tính đến giờ cũng đã đọc sách được ba năm rồi, nhưng chữ của nó còn chưa viết đẹp bằng Thanh Thư."

Tề bà tử đáp: "Thế nhưng tiên sinh của nhị cô nương là danh sư, tiêu chuẩn chắc chắn là cao hơn rồi."

Một năm mất sáu trăm lượng tiền học phí, vừa nghe đã thấy dọa người rồi, nếu không phải có thực học thì nào dám vòi cao như vậy chứ.

Tuy rằng Lâm lão thái thái chưa từng đọc sách, nhưng cũng biết một đạo lý, đó là danh sư xuất cao đồ.

Mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng bà ta cũng rõ ràng. Trưởng tử cũng nhờ bái được danh sư mới trúng cử được, mà lão nhị đến giờ vẫn còn là một đồng sinh, cũng là bởi vì chưa gặp được danh sư.

Cũng may Lâm lão thái thái biết thi khoa khảo với nữ đường thi không giống nhau, nếu không nhất định bà ta sẽ đánh chủ ý lên Phó tiên sinh.

Đang nói chuyện thì Lâm lão thái gia đã từ bên ngoài đi vào.

Lâm lão thái thái nói với ông: "Lão gia tử, ta muốn đưa Nhạc Tổ lên huyện thành đọc sách."

Lâm lão thái gia thấy có chút kỳ quái, nói: "Không phải đã nói xong là sang năm rồi đưa nó lên huyện thành học rồi ư."

Lâm lão thái thái một khắc cũng không muốn chờ: "Đợi thêm đến sang năm thì đứa trẻ cũng đã hoang phế cả. Lão gia tử, phải mau đưa Nhạc Tổ đến huyện thành đọc sách, hơn nữa, nhất định phải tìm được danh sư mới tốt."

Sau khi biết rõ nguyên do, Lâm lão thái gia lại có chút tò mò, bèn sai Tề bà tử đi gọi Thanh Thư qua.

Tuy rằng về con đường khoa khảo, Lâm lão thái gia không thuận, nhưng tuổi lớn kiến thức cũng nhiều. Thứ Thanh Thư học chính là chữ nhỏ kiểu trâm hoa, chữ này viết cũng thật đẹp. Tuy chữ này của Thanh Thư còn lộ ra chút non nớt, nhưng hạ bút lại rất có lực, cái này thì hiếm thấy rồi.

Lâm lão thái thái nói: "Chữ ngươi viết này, là vị tiên sinh kia dạy?"

Thanh Thư gật đầu nói: "Vâng. Lão sư nói, trong kỳ thi của nữ đường bình thường đều dùng kiểu chữ nhỏ trâm hoa."

Lâm lão thái gia hỏi: "Tiên sinh đã dạy ngươi những thứ gì rồi?"

"Thi từ, toán học, vẽ tranh, âm luật, thư pháp. Lão sư nói bây giờ tuổi tác con vẫn còn nhỏ, nên xây nền móng trước, đợi học kỳ sau sẽ phải bắt đầu học tứ thư và kỳ nghệ cũng tương đối khó."

Lâm lão thái thái có chút không hiểu, hỏi: "Vỡ lòng không phải nên học những thứ như 《Tam Tự kinh》hay《Thiên tự văn》sao?"

Chưa từng ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, nam đinh trong nhà đều từng đọc sách nên bà ta cũng nghe nhiều, hiểu nhiều hơn một chút.

Thanh Thư cười nói: "Những sách này con đều học thuộc làu rồi, ý nghĩa trong sách con cũng đều đã hiểu. Tổ phụ, tổ mẫu, lão sư con vẫn luôn khen ngợi là con thông minh đó!"

Chỉ khi để Lâm lão thái gia cùng Lâm Thừa Ngọc biết là nàng ưu tú, vậy thì mấy người này mới sẽ không cản trở nàng tiến lên. Bởi vì nàng càng ưu tú thì càng có khả năng gả vào hào môn đại tộc. Mai sau mới càng có trợ lực đối với con đường làm quan của Lâm Thừa Ngọc.

(Truyện đăng tại bachngocsach.com_@Lục Lam)

Sau khi Lâm lão thái gia kiểm tra Thanh Thư một hồi, mới tâm tình phiền muộn, phất tay để Thanh Thư về.

Lâm lão thái thái lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Nha đầu kia có chỗ nào không thích hợp ư?"

Lâm lão thái gia thở dài một hơi: "Chỉ mới hơn hai tháng mà Thanh Thư đã học được nhiều thứ như vậy. Mà Nhạc Tổ mất gần hai năm tài học mới xong《Thiên tự văn》và《bách gia tính》 này, hơn nữa vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết được ý nghĩa trong đó."

Lâm lão thái thái giật mình.

"Đáng tiếc là một đứa nha đầu, nếu là một tiểu tử thì sau này Lâm gia ta đã không phải lo."

Tư chất tốt như vậy, lại thêm có danh sư dạy bảo, tương lai lo gì không thành tài đây!

Lâm lão thái gia nể trọng Lâm Thừa Ngọc, nhưng với căn nguyên của Lâm Thừa Ngọc, ông ta cũng rất rõ ràng. Nếu không phải là Cố lão thái thái mời danh sư cho hắn, muốn trúng cử cũng khó. Cho nên muốn Lâm gia được thịnh vượng, nhất định phải nhờ con cháu không chịu thua kém, có tài học.

Lâm lão thái thái vô cùng tiếc hận, nói: "Làm sao hết lần này tới lần khác đều là con nhóc đó khai chiếu chứ, nếu là Nhạc Tổ khai chiếu thì tốt biết bao nhiêu?"

Lâm lão thái gia cũng nào muốn vậy, nhưng đáng tiếc là Thanh Thư lại đụng phải chuyện tốt bực này thì còn có thể làm thế nào nữa: "Sau này bà phải đối tốt với Thanh Thư nhiều hơn, đừng làm khó dễ nó, càng không được đánh chửi con bé."

Lâm lão thái thái không phục, nói: "Cho dù tốt cũng là của nhà người khác đấy."

Lâm lão thái gia quát lớn: "Đúng là tóc dài kiến thức ngắn. Thanh Thư thông minh như vậy, sau này thi được nữ đường tốt rồi, tương lai gả vào nhà cao cửa rộng cũng là chuyện dễ dàng."

Được một mối thông gia tốt, đối với con đường làm quan sau này của nhi tử cũng có ích lợi cực lớn.

Lâm lão thái thái luôn luôn nghe theo lão thái gia. Cho nên bà ta gật đầu đáp: "Ông yên tâm, sau này ta sẽ thương yêu Thanh Thư thật tốt."

Buổi tối, lúc đi ngủ Thanh Thư dựa vào người Cố Nhàn hỏi: "Mẹ à, người với cha làm sao mà quen biết nhau vậy?"

Một người là thiên kim nhà giàu, một kẻ là tú tài nghèo nàn, hai người có bắn đại bác cũng không tới, vậy mà có thể trở thành vợ chồng được. Trong này nhất định là có chuyện gì đó rồi.

"Đang yên lành mà con hỏi chuyện này làm gì?"

Thanh Thư học dáng vẻ Nhạc Hương Hương, làm nũng với Cố Nhàn: "Mẹ, người ta muốn biết mà, người có nói cho con biết không nào?"

Cố Nhàn rất thích điệu bộ này, nàng xoa đầu Thanh Thư rồi ôn nhu nói: "Ngày đó ta với bà ngoại của con đến chùa Cam Lộ thắp hương, có dẫn theo nha hoàn ra sau núi đi dạo. Không ngờ trời lại đột nhiên đổ cơn mưa to, lúc ấy ta lại không dang dù theo. Ngay lúc sắp bị mưa xối ướt thì cha con xuất hiện. Cha con thật là ngốc, chàng đưa dù che mưa cho ta, còn mình lại đội mưa chạy vào chùa."

Thanh Thư rất muốn nói là, người ngốc chính là người đó mẹ à. Làm gì có chuyện trùng hợp trời mưa to mà người đúng lúc xuất hiện như vậy? Nhất định là đã sớm lén lút đi theo rồi, cho nên mới có thể kịp thời xuất hiện trước mặt người.

Nhắc tới Lâm Thừa Ngọc, trên mặt Cố Nhàn tràn đầy ánh sáng động lòng người: "Khi trả dù ta mới biết được, cha con vì mắc mưa mà ngã bệnh, phải qua rất nhiều ngày mới khỏi hẳn đó!"

Lúc ấy nàng đã vừa cảm động lại vừa ngại ngùng và day dứt, cảm động Lâm Thừa Ngọc nhân phẩm tốt, áy náy là vì mình mà đối phương sinh bệnh.

May mà Thanh Thư không biết suy nghĩ của bà, bằng không sẽ buồn nôn đến mất ngủ.

Vốn là có một bụng lời cần nói, nhưng nhìn đến dáng vẻ đó của Cố Nhàn, Thanh Thư lại nuốt hết những lời đó về trong bụng: "Sau đó cha liền tới cửa xin cưới? "

Cố Nhàn cười nói: "Sau đó cơ duyên xảo hợp, ta và cha con lại gặp nhau thêm hai lần, cha con mới đến cửa cầu hôn đấy."

Về phần mấy chuyện như Cố lão thái thái không đồng ý, nàng tuyệt thực bức ép, nàng đều giấu không nhắc đến.

Cơ duyên xảo hợp? Sợ là có lòng tính kế đi. Khụ, mẹ nàng quá đơn thuần rồi, vừa bị người ta dỗ dành một chút đã mắc lừa.

Cố Nhàn cười nói: "Sau này ta lại đi miếu Nguyệt lão xin xăm, chữ trên xăm nói, ta với cha con là tình duyên tam thế."

Miếu Nguyệt lão này toàn là lừa người rồi, Thanh Thư thấy nên phá nó đi mới phải.