Nhà Có Hãn Thê Làm Sao Phá

Chương 93: Ghét bỏ (2)



Biên&dịch: Lục Lam

Nguồn: bachngocsach


***

Trương Thị nghe thấy Cố Nhàn khó sinh, liền kinh hô: "Đại tẩu khó sinh ư? Hiện giờ đã không sao rồi chứ?"

Hoa ma ma nói: "Thai vị không đúng nên lúc hai mệnh."

Chuyện bị xuất huyết nhiều, bà sẽ không nói với người lâm gia.

Bà đỡ Lưu tuy chỉ là một bà đỡ, nhưng vì có kỹ thuật tốt mà tiếng tăm ở huyện Thừa Phong rất lớn. Nhà Phú quý muốn sinh con thì lựa chọn đầu tiên nghĩ tới chính là bà.

Lâm lão thái thái nghe vậy lại là vẻ mặt bất thiện mà nói: "Nói như thế là thân thể lại bị tổn thương rồi?"

Hoa ma ma nắm chặt tay, nhịn lại rồi mới nói: "Vâng. Nhưng mà đại phu nói cẩn thận điều dưỡng thì rất nhanh là có thể khỏi hẳn."

Thời điểm Cố Nhàn sinh Thanh Thư cũng bị tổn thuwong đến thân thể, đến nỗi điều trị nhiều năm như vậy mới có thể mang thai lại. Bây giờ lại vì sinh con mà làm tổn thương thân thể, lần này, Lâm lão thái thái không nhịn được nữa: "Lần trước cũng nói rất nhanh sẽ tốt lên, chờ một chút chính là cả bốn năm. Lần này chẳng lẽ còn phải đợi bốn năm nữa? Bốn năm sau nàng ta cũng gần ba mươi rồi, còn có thể sinh đẻ sao?"

Hoa ma ma thật muốn tung một quyền tới, đánh chết cái lão yêu bà này là được rồi.

Lâm lão thái gia liếc Lâm lão thái thái, cảnh cáo bà ta không nên nói tiếp: "Đã tổn thương đến thân thể, vậy cẩn thận dưỡng lại là tốt rồi."

Hoa ma ma đáp dạ, sau đó nói: "Lão thái thái nghe nói Nhị lão gia bị thương, cố ý mời đại phu khám và chữa bệnh cho Nhị lão gia. Đại phu lão đã dẫn tới, bây giờ đang chờ trong sân."

Lâm lão thái gia nói: "Nhận Chí, dẫn đại phi đi khám cho nhị ca ngươi đã."

Hoa ma ma không muốn nhìn tiếp bản mặt cay nghiệt của lâm lão thái thái nữa, nói: "Ngày hôm trước có nhà đò giúp đưa cô thái thái về thị trấn, xin phép lão thái thái cho ta đi cảm tạ."

Cái gì là nói lời cảm tạ, rõ ràng là đánh ở trên mặt người Lâm gia bọn họ. Nếu không phải vừa rồi Lâm lão thái gia đã cảnh cáo, Lâm lão thái thái nhất định sẽ nổi bão.

Trong lòng Lâm lão thái gia cũng không thoải mái, nhưng ông vẫn bình tĩnh được: "Nàng dâu Thừa Chí, ngươi dẫn Hoa ma ma đến nhà Đại Kim đi."

Trương thị nhẹ giọng đáp dạ.

Thấy Hoa ma ma lấy đi hơn nửa đồ mang đến, Truwong thị có chút sững sờ: "Này là?"

Hoa ma ma nói: "Đây là tạ lễ cho người nhà đưa đò."

Trương Thị ách một tiếng, không khỏi buột miệng hỏi: "Nhưng sao mà đưa nhiều thế?"

Hoa ma ma nhàn nhạt nói: "Nếu không phải nhà đò kịp thời đưa cô phu nhân nhà lão đến thị trấn, sợ là sẽ phải nguy hiểm đến tính mạng. Vì vậy, lão thái thái nói muốn hậu tạ."

Mặt Trương thị đỏ lên, không nói nữa.

(Truyện đăng tại bachngocsach.com_@Lục Lam)

Ngày hôm trước Lâm Đại Kim đưa đoàn người Thanh Thư đến huyện thành, thuyền kia cũng không có dùng nữa. Ông cũng không nỡ cứ vứt đi như vậy, thế nên đã để ở bến sông viết hai chữ bán thuyền. Nếu có người không sợ không kiêng kị mấy thứ này, cũng có thể sẽ mua nó.

Bởi vì dự rằng thuyền mới cũng cần phải mấy ngày nữa mới lấy được, cho nên hai ngày nay Đại Kim đều làm việc trong nhà.

Thấy Hoa ma ma mang đồ tới, Lâm Đại Kim vội nói: "Không cần, các người đã đưa tiền..."

Vợ Đại Kim véo hắn một cái: "Người ta đã nói lời cảm tạ, nào có đẩy đưa người ta ở ngoài cửa. Vị ma ma này, mời vào uống chén trà nhà chúng tôi."

Lâm Đại Kim đau đến nhe răng.

Nhìn thấy đồ đặt ở trên bàn, hai mắt vợ Đại Kim sáng lấp lánh.

Sau khi Hoa ma ma vào nhà, uống hớp nước lấy lệ: "Ngày hôm trước may là có vị đại huynh này đưa cô nãi nãi nhà ta về huyện thành, bằng không hậu quả khó mà tưởng được."

Vợ Đại Kim giật mình kêu lên: "Làm sao vậy? Chẳng lẽ nàng dâu Thừa Ngọc khó sinh?"

Hoa ma ma gật đầu nói: "Đúng là vậy! Thai vị cô nãi nãi nhà ta không đúng, uống mấy bát canh sâm vẫn không sinh ra được. Sau đó đều dựa vào bà đỡ Lưu mới đưa được đứa bé ra,"

"Hiện giờ đã không sao rồi đi?"

Hoa ma ma nói: "Hôm mê mất một ngày một đêm mưới tỉnh lại, hiện thân thể rất suy yếu, cần phải cẩn thận điều dưỡng."

Vợ Đại Kim chợt cảm thấy lễ vật này có chút phỏng tay, vội vàng nói: "Vậy, vậy những thứ này vẫn là đem về cho nàng dâu Thừa Ngọc bồi bổ một chút đi!"

Ngay cả người ngoài cũng có tình hơn so với người Lâm gia.

Hoa ma ma cười nói: "Đại muội không cần khách khí, những thứu này trong nhà vẫn có, cũng không đáng giá mấy đồng tiền, chỉ là cho đứa trẻ thêm bộ y phục với đồ ăn vặt."

Vợ Đại KIm có chút xấu hổ nói: "Vậy thì cảm ơn."

Hoa ma ma cố ý thở dài một hơi, hỏi: "Đại hynh, đại muội, cô nương nhà ta vốn cũng muốn đến nói câu cảm tạ. Chỉ là vì làm Lâm nhị lão gia bị thương nên trong lòng nàng hổ thẹn, đêm đó về huyện thành liền sốt cao, đến giờ vẫn còn nằm ở trên giường không đứng dậy nổi."

Vợ Đại KIm là người thông minh, lúc này cũng rõ rành ý trong lời này: "Tràng cảnh lúc ấy, Thanh Thư cũng là quan tâm đến an nguy của mẫu thân, dù hành vi có chút quá khích nhưng về tình vẫn có thể hiểu được."

Hai ngày nay người trong thôn đều đang nói về chuyện này, họ đều nói Thanh thư lòng dạ ác độc ngay cả thúc thúc ruột cũng ra tay được. Nhưng hôm nay nhìn lại nếu lúc ấy đứa nhỏ này không khăng khăng muốn về huyện thành, sợ là giờ đã một thi hai mệnh.

Thấy hai người là người hiểu chuyện, Hoa ma ma cũng yên lòng, cái hậu lễ này cũng không phí công đưa.

Chờ Hoa ma ma vừa đi, vợ Đại KIm liền nhanh chóng mở ra mấy túi vải.

Bốn khúc vải lụa, mười sáu dây thịt khô, mười sáu cái lạp xưởng, một túi đường đỏ lớn, kèm bốn khay điểm tâm, còn có mứt hoa quả và các loại đồ ăn vặt cùng một ít đồ chơi của trẻ con.

Vợ Đại Kim nhìn mà vui vẻ không thôi. Những thứ này không đến mười lượng bạc thì không mua được. Lần này cũng coi như là một khoản buôn bán có lời.

Vợ Đại Kim nói: "Nhà Nhận Trọng luôn nói Cố Gia keo kiệt, nàng dâu Thừa Ngọc hẹp hòi, hiện giờ xem ra đều là lừa người."

Đại Kim khinh thường nói: "Chuyện hoang đường của bà ta mà bà cũng tin? Mỗi lần đi huyện thành đều là bao lớn bao nhỏ cầm về, những thứ kia thật ra đều là nàng dâu Thừa Ngọc mua cho."

Cả ngày đều là chính sự không màng, chỉ biết trốn phía sau người khác nói chuyện luyên thuyên. Vợ Đại Kim rất không vừa mắt Vi thị.

Vợ Đại Kim nói: "Không được, lần sau gặp bà ta ta phải làm bà ta thẹn chết thì thôi."

Hoa ma ma nhìn thấy bên ngaoif Lâm gia có một đám người vây quanh, vội đi qua đó xem là chuyện gì xảy ra.

Lách qua đám người, liền thấy Vi thị đang chưỉ Hồ đại phu bà mời đến. Bà ta mắng Hồ đại phu là lang băm hại người, mười tám đời tổ tông nhà người ta cũng lôi ra thăm hỏi một lần.

Hồ đại phu tức giận đến mức mặt đỏ đến mang tai.

Hoa ma ma lạnh mặt nói: "Nhị thái thái, người làm cái gì vậy?"

Vi thị chống nạnh nói: "Ta nói ngươi có ý gì chứ? Mời một lang băm đến, có phải ngươi định rắp tâm hại chết đương gia nhà ta?"

Hoa ma ma nhìn về phía Hồ đại phu, hỏi: "Hồ đại phu, này là có chuyện gì?"

Hồ đại phu đã nhịn một bụng tức, giận dữ nói: "Ta nói Lâm nhị lão gia chỉ là bị thương ngaoif da, cũng khôngc ó gì ảnh hưởng. Những bọn họ không tin, còn nói ta là lang băm."

Vi thị xì một tiếng khinh miệt: "Lúc ấy đương gia nhà ta còn hộc máu ra đất, để lại một vũng máu đọng lớn như vậy. Bây giờ ông lại nói là chỉ bị thương ngoài da không phải lang băm thì là cái gì? Ta nói cho ông biết, nếu đương gia nhà ta có chuyện bất trắc ta muốn ông phải đền mạng."

Hồ đại phu giận dữ: "Thương thế đó của hắn chỉ là nhìn có chút dọa người, cũng không bị thương đến chỗ yếu hại. Nếu bà không tin, cũng có thể đi mời đại phu khác xem. Nếu là ta chẩn bệnh có sai, ta nguyện trả lại cho các người gấp mười lần tiền xem bệnh."