Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 1026: Có phải là cô làm hay không?



Mục Đình Sâm đi lên trước hỏi: “Tình huống thế nào?”

Kính Thiếu Khanh chán nản lắc đầu, không nói gì.

Khúc Thanh Ca tự giác chột dạ, lấy cớ đi vệ sinh, ở trong đám người, ngay cả hít thở cô ấy cũng thấy khó khăn.

Đứng trước bồn rửa tay, cô nhìn mình trong gương, dâng lên một cỗ chán ghét, từ trước đến nay cô làm việc đều đoan chính, chuyện này giống như là có người đang đóng một mũi đỉnh vào tim cô vậy, hung hăng nhói làm cô đau nhói. Nếu như không mang Trần Mộng Dao cùng đi gặp anh, thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Cô không thể khai Khúc Thanh Niên ra, chuyện này, chỉ có thể từ để cô gánh chịu.

Lúc cô ra khỏi nhà vệ sinh, thoáng nhìn thấy Diệp Quân Tước đang chờ mình ở bên ngoài.

Cô theo bản năng né tránh ánh mắt, lui về sau hai bước.

Diệp Quân Tước trông thấy phản ứng của cô, trong con mắt lướt qua một tia thất vọng: “Nói thật, có phải là cô làm hay không?”

Cô cắn chặt môi, trong lòng đang chịu mọi loại tra tấn, vì cái gì mà ngay từ đầu anh ấy đã nghi ngờ cô chứ? Trong mắt anh Ấy, cô lại chính là một người như vậy sao?

Không đợi được câu trả lời của cô, giọng Diệp Quân Tước tăng thêm máy phần vội vàng xao động: “Tôi đang hỏi cô!

Cuối cùng là có phải do cô làm không? Lúc ấy ở chung với Trần Mộng Dao chỉ có cô!”

Khúc Thanh Ca hít sâu một hơi: “Chờ Trần Mộng Dao tỉnh lại, chẳng phải sẽ biết chuyện gì xảy ra sao? Anh không cần phải vội vàng nghi ngờ em.”

Diệp Quân Tước nhìn cô chằm chằm mấy giây, xoay người rời đi.

Cô tựa người trên tường, nước mắt im lặng rơi xuống, nghĩ đến con gái còn nhỏ tuổi, cô càng thống khổ, sau chuyện này, cô và Diệp Quân Tước, chỉ sợ là không thể như ban đầu được nữa.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ta, trên trán bác sĩ mổ chính mồ hôi còn chưa khô: “Sản phụ bảo vệ được, đứa nhỏ… Bởi vì chưa đủ tháng đã sinh non, lại thiếu dưỡng khí trong tình huống này, hiện tại còn khó nói, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, gia đình nên chuẩn bị tâm lý, đúng rồi, là bé gái.”

Kính Thiếu Khanh nhẹ nhõm, còn may Trần Mộng Dao không sao, một loạt hậu quả nảy sinh trong đầu lúc nãy sắp bức anh đến điên rồi!

Tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, Ôn Ngôn vừa rồi thần kinh luôn căng thẳng, hiện tại mới thả lòng được chút, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa một trận. Mục Đình Sâm bên cạnh đỡ cô: “Không sao, Trần Mộng Dao và đứa bé sẽ không sao đâu, hôm nay em cũng mệt mỏi rồi, đi về trước đi, ngày mai lại tới.”

Cảm xúc Kính Thiếu Khanh không tốt, cũng không còn tâm tình nói lời khách sáo gì: “Mọi người về hết đi, ở đây đã có tôi rôi.”

Diệp Quân Tước không lên tiếng, cũng không để ý Khúc Thanh Ca, tự mình quay người rời đi. Ôn Ngôn thấy thế nói: “Thanh Ca, cùng đi đi? Mộng Dao đã không sao, cô không cần quá tự trách, đứa bé nhất định cũng sẽ không có việc gì, lúc trước Tiểu Đoàn Tử cũng là sinh non, không phải vẫn tốt sao?”

Khúc Thanh Ca cúi thấp đầu, lầm bẩm nói: “Là lỗi của tôi, tôi ở lại chờ Mộng Dao tỉnh lại rồi đi, không nhìn cô ấy tỉnh lại trong lòng mình khó chịu, không sao, mọi người đi trước đi.”

Ôn Ngôn nhiều ít có thể hiểu được cảm nhận của Khúc Thanh Ca, cho nên cũng không khuyên, rời đi trước cùng Mục Đình Sâm.

Mọi người đi hết, Kính Thiếu Khanh mới nhìn về phía Khúc Thanh Ca: “Là cô ấy tự ngã sắp xuống?”

Khúc Thanh Ca cùng Kính Thiếu Khanh bốn mắt nhìn nhau, không nói tiếng nào.

Con ngươi Kính Thiếu Khanh hơi trầm xuống, không nói tiếp, chờ Trần Mộng Dao được điều dưỡng đẩy ra từ phòng phẫu thuật, anh liền theo cùng đến phòng bệnh.

Đến trời hơn rạng sáng, Trần Mộng Dao mới chậm rãi tỉnh lại, tỉnh lại chuyện đầu tiên là sờ vào bụng mình: “Con…

con đâu?”

Kính Thiếu Khanh nhẹ nhàng nắm chặt tay của cô: “Không sao, con không sao, chỉ là sinh non mấy ngày ở trong tủ giữ nhiệt, em bị dọa rồi đúng không? Hiện tại không sao rồi… Đừng sợ…”

Trần Mộng Dao nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên thoáng nhìn Khúc Thanh Ca đứng cách đó không xa, thần sắc cô có chút phức tạp: “Thiếu Khanh, anh đi ra ngoài trước, em muốn nói mấy câu với Khúc Thanh Ca.”

Kính Thiếu Khanh nghiêng đầu nhìn Khúc Thanh Ca một chút, nói: “Anh ở ngay bên ngoài, có việc gọi anh.” Đây là để Trần Mộng Dao an tâm, cũng cảnh cáo với Khúc Thanh Ca.

Trần Mộng Dao nhẹ gật đầu, sau khi Kính Thiếu Khanh ra ngoài, cô mới gọi Khúc Thanh Ca vào trước mặt: “Vì sao?”

Vì sao…

Khóa môi Khúc Thanh Ca nâng lên một vòng cười khổ: “Cô cũng cảm thấy là tôi sao? Mộng Dao, sao tôi lại hại cô chứ? Muốồn hại cô, tôi có rất nhiều cơ hội, không cần phải ở tiệc cưới của Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn huyên náo xôn xao… Là lỗi của anh trai tôi, tôi cũng không biết tại sao anh ấy biết Diệp Quân Tước có ý với cô, anh ấy vì tôi, vì thông gia hai nhà Diệp Khúc có thể tiếp tục, mới hạ thủ với cô, tôi cũng không kịp phản ứng, trước đó anh ấy không có nói với tôi.”

“Chuyện này, cô cần phải biết chân tướng, nhưng, tôi xin cô, đừng nói ra ngoài, coi như là tôi đẩy cô, được không?

Hôn nhân của tôi và Diệp Quân Tước vốn chính là một trận giao dịch, tôi ly hôn với anh ấy cũng không sao, nếu biết chân tướng, nhát định anh ấy sẽ hủy Khúc gia, để cho.

một mình tôi gánh tội đi, xin xô…”