Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 1127



Lúc này trong đầu của Ôn Ngôn chỉ có một ý nghĩ, không phải là rời khỏi Mục Đình Sâm, cũng không hề cảm thấy anh đáng sợ, mà là muốn bảo vệ anh!

“Kha Trăn… anh có thẻ… đừng nói ra chuyện về vết khắc này không? Cứ coi như là không nhìn thấy. Huống hò… chỉ là một chữ “hòa” với vết khắc nguệch ngoạc mà thôi, rồ cuộc chỉ là cố tình khắc ra hay là ngẫu nhiên mà có còn chưa biết chừng, cũng không đủ để có thể định tội được Mục Đình Sâm… Chữ “hòa” như thế này có thể tổ hợp được thành bao nhiêu chữ chứ, sao lại có thể két luận là chữ “Mục” được?”

Kha Trăn cau mày lại: “Cô lại có thể bênh vực Mục Đình Sâm một cách không có đạo lý như thế ư? Tôi nói những điều này không phải là vì đứng về phía A Nam, mà vì cô là người phụ nữ mà bạn thân nhất của tôi thích trong bao nhiêu năm, tôi vì nễ mặt của A Nam nên mới ở đây khuyên cô, cô thật sự là muốn đợi đến một ngày sẽ chết trong tay của Mục Đình Sâm sao?”

Ánh mắt của Ôn Ngôn vô cùng kiên định: “Anh ấy sẽ không bao giờ động đến tôi đâu, kể cả là có, tôi cũng sẽ không hồi hận vì đã bảo vệ anh ấy. Yêu một người chẳng phải là như vậy sao? Yêu một cách vô điều kiện, không có đạo lý nào cả, anh ấy đối với tôi cũng là như vậy đấy. Nếu như tôi giết người thì anh ấy sẽ dùng mọi thủ đoạn đề giúp tôi thoát tội, anh có tin không?”

“Anh yên tâm, tôi cũng sẽ không để anh giúp tôi một cách vô ích, dùng chuyện tôi bị mẹ của Quý Á Nam bắt cóc làm thứ để trao đổi, chúng ta mỗi người lùi một bước, buông tha cho đối phương một lần. Nếu như anh có bằng chứng khác chứng minh là Mục Đình Sâm làm chuyện này thì cứ việc đưa ra! Thể nào cũng sẽ có lúc tôi không thể bảo vệ được anh ấy nữa!”

Kha Trăn thở dài một tiếng, hình như là rất bát lực, rút ra một chiếc khăn tay giúp cô lau ngón tay bị bẩn: “Tôi không có bằng chứng nào khác cả, chỉ với vết khắc này thì cũng không chứng minh được điều gì. Mục Đình Sâm có yêu cô hay không, tôi không biết,nhưng cô khiến cho tôi biết được là cô rất yêu anh ta. Hãy coi như ngày hôm nay tôi chưa hề đưa cô đến đây đi, tôi đưa cô đi về.”

Ôn Ngôn lấy lại bình tĩnh nói: “Không cần đâu, tôi tự mình đi về là được rồi, để Mục Đình Sâm nhìn thấy thì tôi cũng không thể nói rõ ràng được. Cảm ơn anh.”

Nhìn thấy bóng dáng cô biến mất ở góc cầu thang, Kha Trăn dẫm chân di lên những vết khắc vốn không được sâu ấy.

Rời khỏi khu nhà bỏ hoang đó, Ôn Ngôn dừng chân, quay người lại, ngẳng đầu lên nhìn tòa nhà đó, trong lòng cô có thứ gì đó đang sụp đồ.

Nơi đó là nơi Quý Á Nam trút hơi thở cuối cùng, vậy mà cô lại ở đó bảo vệ “hung thủ” đã giết hại anh.

Hiện giờ cô đối với Mục Đình Sâm không còn là nghỉ ngờ hay là gì nữa, không cần biết có phải là Mục Đình Sâm làm hay không, cô chỉ có thể làm như vậy, con người ai cũng là ích kỷ cả, không cần biết đúng sai, chỉ đều liều mạng bảo vệ người mà mình muốn bảo vệ mà thôi.

Về đến Mục trạch, cô đi tắm, cảm thấy càng chóng mặt hơn, thế nên đi nằm nghỉ một lát.

Mơ mơ màng màng cảm thấy trên mặt hơi ngứa, cô khẽ mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt tràn đầy vẻ dịu dàng của Mục Đình Sâm, là anh, vừa rồi anh đặt một nụ hôn lên má cô.

Cô yên lòng nhắm mắt lại, khóe môi hơi nhếch lên: “Anh về rồi à? Máy giờ rồi? Em cảm thấy hơi khó chịu, thế nên buổi chiều ngủ một lúc… “

Mục Đình Sâm đứng dậy, cởi áo trên người ra: “Vẫn còn sớm, em có thể ngủ thêm một lúc nữa, anh đi tắm trước đã. Lát nữa cơm tối anh sẽ không ở nhà ăn cơm, buổi tối công ty vẫn còn có việc. Đúng rồi, anh nghe nói là hôm nay em đi ra ngoài một mình? Tại sao lại không đưa vệ sĩ đi theo? Anh đã nói rồi, mọi chuyện là vì sự an toàn của em, em đừng để anh phải lo lắng có được không?”

Nhắc đến chuyện ngày hôm nay đi ra ngoài, Ôn Ngôn cũng không còn thấy buồn ngủ nữa, tỏ ra có tinh thần hơn, giả vờ như không có chuyện gì nói: “Em chỉ là muốn đi ra ngoài mua ít đồ mà thôi, đưa vệ sĩ đi theo cảm thấy kỳ quặc, em cũng không thường xuyên đi ra ngoài, anh cứ yên tâm đi.”

Mục Đình Sâm khom người xuống, chiều chuộng véo mũi cô: “Em lúc nào cũng không chịu nghe lời như thế, anh phải làm thế nào với em mới được đây?”